Lược Thiên Ký

Chương 1150: Một người trấn trăm tu.





Phương Hành chính là truyền nhân thứ nhất của Thái Thượng Phá Trận Kinh, nhưng hắn không phải truyền nhân thích hợp nhất.

Ngay cả chính hắn cũng không thể không thừa nhận, Lữ Phụng Tiên mới là truyền nhân có một không hai của Thái Thượng Phá Trận Kinh, vô luận là thiên phú, hay tính cách, đều cực kỳ thích hợp, tựa như là vì hắn chế tạo vậy, hoặc là nói, cho hắn thời gian trưởng thành, vậy hắn chính là Thái Thượng Phá Trận Tử thứ hai.

Thậm chí có đôi khi Phương Hành đang nghĩ, có phải năm đó sau khi Thái Thượng Phá Trận Tử vẫn lạc, luân hồi chuyển thế, mới hóa thành Lữ Phụng Tiên đương thời hay không, đương nhiên hắn nghĩ không hiểu là, vì cái gì Phá Trận Tử hết lần này tới lần khác muốn đầu thai thành hậu nhân của Tiêu Dao Tử... Nói không chừng năm đó hai người có chuyện ẩn gì ở bên trong, cái này ai nói chuẩn được chứ!

Nói tóm lại, Phương Hành quyết định dùng Thái Thượng Phá Trận Kinh làm đáp lễ, hồi báo lý giải và thiện ý của Lữ Phụng Tiên!

Có qua có lại, ở điểm này, Phương Hành cho tới bây giờ luôn không phải người bo bo giữ của...

Cũng rất khó tưởng tượng, sau khi Lữ Phụng Tiên lấy được Thái Thượng Phá Trận Kinh, đến tột cùng sẽ có đột phá như thế nào, dù sao tên này từ trình độ nào đó mà nói cũng là quái thai, rõ ràng tài nguyên không bằng người khác, tạo hóa cũng không bằng người khác, nhưng năm đó thời điểm Phương Hành và Phù Diêu Cung Thiếu Tư Đồ đột nhiên tăng mạnh, cơ hồ vứt tất cả cùng thế hệ ra xa, chỉ có gia hỏa này dựa vào trời sinh thần lực, võ pháp hung mãnh, gặp mạnh thì mạnh, không có bị bọn họ kéo xuống, thậm chí ở Hội Kê Sơn biểu hiện cũng không kém hai người bọn họ...

Dạng người này, là chiến tu trời sinh!

Bây giờ hắn ở trong thượng cổ chiến trường đạt được kỳ duyên, võ pháp và khí thế đã ma luyện đến trạng thái đỉnh phong, chỉ cần lấy được Thái Thượng Phá Trận Kinh, như vậy lần nữa đột phá cơ hồ là chuyện tất nhiên, nhất định có thể bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới!

Đương nhiên, Phương Hành thông qua loại phương pháp này truyền pháp, cũng là hành động bất đắc dĩ!

Hắn cũng không ngờ Lữ Phụng Tiên sẽ vắng mặt, lúc đầu dự định ở trong chiến đấu truyền Thái Thượng Phá Trận Kinh cho đối phương, bất quá cũng may, thần thức Phương Hành linh mẫn, ẩn ẩn cảm giác được, mặc dù Tiểu Vũ Thần Lữ Phụng Tiên không có hiện thân, nhưng khí cơ ẩn ẩn ở lân cận, nhất định có thể quan sát được trận chiến này, có thể xúc động linh cơ của hắn, lĩnh hội Thái Thượng Phá Trận Kinh bảy tám phần!

- Đây chính là Thái Thượng Phá Trận Kinh sao?

Xác thực như Phương Hành đoán, lúc này cách lôi đài ba mươi dặm, trên một ngọn núi cao, Lữ Phụng Tiên đang ngưng thần nhìn bên này, hắn hiểu tâm tư của Phương Hành, mỗi một thức mỗi một động tác đều nhìn ở trong mắt, càng xem càng chấn kinh, ánh mắt tinh quang lấp lóe, thần sắc cũng cực kỳ trang nghiêm, giống như lão nho đọc đủ thứ thi thư nhìn thấy văn chương trị thế, lại như tăng nhân khổ tu nghe được diệu pháp của Phật Tổ, cả người lâm vào một loại trạng thái si ngốc kinh ngạc.

- Phương pháp này, trời sinh là chuẩn bị cho ta a...

Không biết hắn nhìn bao lâu, mới chậm rãi nhắm mắt lại hồi tưởng, sau đó lại mở ra.

Trên mặt hiện ra cười khổ:

- Đương nhiên, nếu như ta học được kinh văn thứ nhất không phải Tiêu Dao Kinh, mà là Phá Trận Kinh, há sẽ bị ma đầu kia sửa chữa thảm như vậy? Ha ha, chỉ sợ ngay cả Nhiếp Thiên Hồng lúc đó cũng không phải đối thủ của ta?

- Xem ra loạn thế là thứ tốt!

Ở bên cạnh hắn, một thanh âm buồn bã nói:

- Ta cũng không nghĩ tới, năm đó hai người vì tranh Thái Thượng truyền thừa ngươi chết ta sống, bây giờ lại đều khai khiếu, chịu lấy kinh văn mình tân tân khổ khổ có được trao đổi cho nhau, ha ha, nếu không có loạn thế phủ xuống, người người cảm thấy bất an, bắt đầu ý thức được tầm quan trọng của đồng minh, đại khái các ngươi ai cũng sẽ không có giác ngộ cao như vậy...

Nghe được người này nói, Lữ Phụng Tiên lại lộ vẻ tức giận, căm hận nói:

- Còn không phải ngươi, nếu không phải ngươi một lòng quấn lấy ta, hiện tại ta đã lên lôi đài cùng ma đầu kia phân thắng bại, tự mình cùng hắn giao thủ, cảm ngộ kinh văn càng khắc sâu hơn!

- Không có khả năng!

Thanh âm kia trả lời không chút do dự:

- Ngươi muốn cùng hắn phân thắng bại, vậy trước tiên cùng ta phân thắng bại lại nói!

Lữ Phụng Tiên nhất thời tức giận, muốn động thủ, lại cảm thấy không nỡ bỏ lỡ cơ duyên, lông mày nhíu chặt nửa ngày, rốt cục có chút bất đắc dĩ nói một câu:

- Bằng thân phận của ngươi, vì sao nhất định phải một lòng che chở hắn?

Thanh âm kia trầm mặc nửa ngày, nhẹ giọng cười nói:

- Bởi vì hắn là... Phương sư đệ!

...

...

- Xem ra hắn sẽ không tới!

Lúc này trên lôi đài, Phương Hành đợi thật lâu không thấy Lữ Phụng Tiên, rốt cục xác định hắn sẽ không hiện thân nữa, trong lòng trầm thấp hít một hơi, ngẩng đầu nhìn trên lôi đài, lúc này trên lôi đài, lít nha lít nhít, thình lình không dưới trăm người, đều là Thần Tử hoặc có thân phận trưởng lão, thậm chí bên trong còn ẩn giấu mấy tộc trưởng, đều thở hồng hộc nhìn mình, có người tức giận, có người sắc mặt ngưng trọng, còn có người sợ vỡ mật, lúc này ở xa xa dò xét, muốn tìm đường chạy ra lôi đài...

- Thực lực của Tịnh Thổ cổ tộc để cho ta cảm giác rất thất vọng, trận chiến này không cần thiết tiếp tục nữa!

Phương Hành thu hồi ánh mắt, thanh âm thật thấp hít một hơi, pháp lực toàn thân bắt đầu ngưng tụ.

- Ma đầu lớn mật, dám can đảm xem nhẹ Tịnh Thổ ta, hôm nay nhất định phải để ngươi tan thành mây khói...

Trên lôi đài, không biết có bao nhiêu người phẫn nộ rống lên, bây giờ da mặt đã không thèm đếm xỉa, triệt để xé xuống, dứt khoát do mấy vị trưởng lão thân phận tôn quý hay tộc trưởng dẫn đầu những người khác, gào thét lao đến, cao thủ các tộc đồng thời thi triển thần thông mạnh nhất của mình, trùng trùng điệp điệp, thần quang hội tụ, ngưng kết thành một mảng ánh sáng, phô thiên cái địa lao về phía Phương Hành, những nơi đi qua, ngay cả lôi đài hiện đầy phù văn cũng nhấc lên bụi bặm!

- Ta dùng một người bại Tịnh Thổ, Thiên Nguyên thần thông luyện hồn binh!

Phương Hành đón gần trăm cao thủ công kích, sắc mặt lại đột nhiên trở nên hung tàn dữ tợn, sát khí ngập trời.

Theo hắn đột nhiên hét dài, cả người bay lên, sau đó lắc mình biến hoá, hóa ra Ma Tướng ba đầu sáu tay, lúc này ma khí cuồn cuộn nội liễm, lại bám ở mặt ngoài Ma Tướng, hóa thành một loại giống như vảy giáp, lóe ra ánh sáng lộng lẫy như kim loại, rõ ràng là bộ dáng của một sinh linh, nhưng ẩn ẩn tràn ra ánh sáng kim loại, sau đó hai chân đạp mạnh, giẫm ra hai vòng gợn sóng mà mắt trần có thể thấy, xông thẳng về phía trước.

Oanh!

Hết thảy tựa hồ đình chỉ, chỉ có thân hình của hắn từ trong thần quang đầy trời vọt về phía trước, ngạnh sanh xuyên qua, giống như một ngựa phá trận, lại như lợi kiếm bổ ra bầu trời...

Xôn xao...

Thẳng đến hắn triệt để xông qua quân trận, vạt áo trên người tung bay lả tả, phiêu đãng ở trên không trung, đằng sau mới đột nhiên truyền đến tiếng ầm ầm nổ vang, tất cả thần quang giống như pháo hoa sụp đổ, sau đó hóa thành điểm điểm linh quang, tiêu tán vô hình, mà những tu sĩ kia thì giống như bị gió lớn thổi bay, trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo, kêu thảm ngã ra bốn phương tám hướng, ngay cả lôi đài cũng tràn ra tiếng vang trầm, nửa ngày sau, toàn bộ nổ tung, mảnh vỡ rơi xuống mặt đất.

Một kích toàn lực, lại đáng sợ như vậy!

Đừng nói các tu sĩ trên lôi đài, ngay cả lôi đài cũng không chịu nổi.

Mà dưới lôi đài, đã sớm loạn thành một đoàn, có người ôm đầu trốn như chuột, tránh né pháp bảo và mảnh vỡ lôi đài từ không trung rớt xuống, có người kêu to vọt lên, muốn tiếp những tu sĩ bị Phương Hành bắn bay, nhiều người thì sắc mặt xám xịt, ngơ ngác nhìn thân ảnh thẳng tắp của Phương Hành, cả người giống như bị đoạt hồn, ngơ ngác trì trệ, im lặng thật lâu.

Trận chiến này đã kéo dài đến ngày thứ năm, cũng chỉ có hôm nay, ma đầu kia mới tính vung ra thực lực chân chính!

Này còn là tu sĩ bình thường có thể sao?

Cả Tịnh Thổ, đừng nói những lão tổ thực lực thâm hậu đều theo Thánh Nhân biến mất, chỉ sợ bọn họ ở đây, cũng chưa chắc là đối thủ của ma đầu kia? Chỉ bằng một kích này, các tu sĩ cơ hồ có thể kết luận, phía trên Tịnh Thổ, ngoại trừ cổ tộc đệ nhất nhân Cổ Hạc, truyền nhân Phật môn thần bí ở Bỉ Ngạn Tự, hay Phù Diêu Cung Thiếu Tư Đồ bế quan ở Băng Nguyên Tiên Điện... thì không có người có thể so chiêu với hắn?

- Quá mạnh, quá mạnh, hắn... hắn thật muốn dùng sức một mình đánh bại Tịnh Thổ sao?

Bên Chư Tiên Minh, sắc mặt của Hồ Tiên Cơ trắng bệch, nhịn không được lẩm bẩm, ánh mắt hoảng sợ.

Sau khi tới Tịnh Thổ, nàng cũng có tạo hóa, tu vi đột nhiên tăng mạnh, nếu không cũng không có tư cách đại biểu Yêu Địa trở thành thủ lĩnh trong Chư Tiên Minh, cũng chính là nguyên nhân này, trong nội tâm nàng hơi có chút kiêu ngạo, nếu không lấy lá gan của nàng trước kia, cũng không dám ở trên yến hội lả lơi đưa tình với Phương Hành, chỉ bất quá hôm nay gặp được một kích toàn lực của Phương Hành, cả người lại bị hù đến thân thể cứng ngắc, nội tâm chấn kinh khó nói lên lời.

Chút lực lượng ấy của mình tính là gì ah, ma đầu kia trưởng thành mới gọi kinh khủng!

Lúc này mới bao lâu?

Chỉ sợ thực lực của hắn bây giờ, để ở Thiên Nguyên Đại Lục trước kia, đã thuộc về cao thủ nhất lưu gần với Thánh Nhân nhất?

- Dùng lực một người đánh bại Tịnh Thổ? Hiện tại hắn đã làm được!

Sắc mặt Cổ Hạc lạnh lùng, nói thật nhỏ một câu, sau đó nhìn về nơi xa.

- Ha ha, Thông Thiên Tiểu Thánh Quân làm không tệ!

Vào lúc này, sứ giả Thần Đình tự nhiên cũng ở đầu tường quan chiến, lão giả áo xám tùy tùng Thần Chủ thấy Phương Hành dốc hết sức đánh bại gần trăm người Tịnh Thổ liên thủ, trên mặt cũng dâng lên nụ cười nhàn nhạt, rất là hài lòng, trên đường đến Tịnh Thổ, hắn bị tiểu ma đầu giày vò, mỗi ngày tức bốc khói, lại không nghĩ tới, sau khi đến Tịnh Thổ, ma đầu kia làm sự tình lại hợp tâm ý của hắn, sứ giả Thần Đình đi sứ Tịnh Thổ, vốn là có ý tuyên diệu võ lực, chấn nhiếp Tịnh Thổ.

Vốn còn muốn an bài một số Thần Đình Tiểu Thánh cùng thiên kiêu của Tiên Minh đấu pháp, bây giờ xem ra không cần nữa.

- Làm không tệ sao? Căn bản chính là hồ nháo!

Ở bên cạnh thị giả áo xám, Thần Tử Dạ tộc cười lạnh, thấp giọng khiển trách.

Thị giả áo xám giật mình, có chút không hiểu quay đầu nhìn hắn.





Bạn cần đăng nhập để bình luận