Lược Thiên Ký

Chương 991: Tiên sinh quản sổ sách




- Móa***, mời người ăn một bữa cơm còn nhiều chuyện như vậy sao?

Phương Hành khổ não che trán, một bộ đau đến không muốn sống.

Quyết định muốn mở Sơn Trại Bàn Đào Yến, lại phát hiện đây căn bản không phải sự tình một hai câu có thể làm được, các loại rượu, trân soạn, nô bộc, hầu gái, thậm chí bố trí núi hoang tổ chức Bàn Đào Yến… đâu đâu cũng cần nhân thủ, lúc đầu ném hết cho đại đồ đệ đi làm, lại phát hiện con lừa kia cũng gánh không nổi, không có cách nào, Kiếp Đạo Đạo Chủ đành phải tự mình ra mặt đến Bạch Ngọc Kinh mua rượu, dù sao mở yến không rượu quá không ra gì, rượu bình thường thì làm mất mặt Phương đại gia, nghe nói tiên nhưỡng ở Bạch Ngọc Kinh vang danh thiên hạ, có thể dùng chiêu đãi.

Đương nhiên, lấy cái đầu của hắn, sẽ không kiên nhẫn đi để ý tới tiểu tâm tư của Đan Hương lâu chủ, chỉ nghĩ trong một nén hương, nếu tên này không đưa rượu ra, sẽ trực tiếp đánh vào Bạch Ngọc Kinh, dù sao hiện tại đại gia ta xưa đâu bằng nay, ngoại trừ Độ Kiếp lão quái và Thánh Nhân, thật đúng là không để đạo thống bình thường vào mắt, Bạch Ngọc Kinh nho nhỏ, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua có cao nhân gì tọa trấn nha!

Mà lúc này, mấy vị lâu chủ trong Bạch Ngọc Kinh còn đang thương lượng một đại sự.

- Quái vật… lão tiên sinh kia, nếu đi ra, ai cũng không biết sẽ xuất hiện sự tình đáng sợ gì ah.

Đan Hương lâu chủ làm người cẩn thận, run giọng nói.

- Đến lúc này, nơi nào còn có lựa chọn khác?

Một vị lâu chủ khác trầm giọng nói:

- Bạch Ngọc Kinh mấy vạn năm truyền thừa, chúng ta cũng không thể vứt bỏ mà đi chứ?

Nghe lời này, mấy người đưa mắt nhìn nhau, sau một hồi lâu, rốt cục đã quyết định chủ ý.

- Thôi, nếu thật có thể chém, thậm chí hàng phục tiểu ma đầu, đối với thế gian mà nói, cũng là một công lớn!

- Còn nữa, năm đó sư tôn bảo vị lão tiên sinh này bế quan đọc sách trăm năm, hiện tại cũng đã vượt xa kỳ hạn!

Phương Hành tự nhiên không nghĩ tới mình đơn thuần tới mua rượu, lại làm Bạch Ngọc Kinh phản ứng lớn như vậy!

Nói trở lại, cũng bởi vì hắn bây giờ thanh danh quá vang dội, ở trên Côn Luân Sơn chém giết Tiên Anh Phù Tô công tử, chọc Viên lão thần tiên tức giận đến thổ huyết, ở trong vòng vây của các đạo thống giết bảy vào bảy ra, đánh bại Bát đại gia chủ, dọa lùi cao thủ Tiểu Tiên Giới, cuối cùng lại ở dưới vạn chúng chú mục cướp đi Bàn Đào Lâm, một chưởng đẩy lui Dao Trì Vương Mẫu… đã sớm truyền khắp toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục, thanh danh của hắn như mặt trời ban trưa, phần chiến tích này, thử hỏi ai nghe trong lòng không sợ?

Hơn nữa đại bộ phận cao thủ của Bạch Ngọc Kinh đều đi Côn Luân Sơn tham gia Dao Trì Tiên Hội, chưa trở về, những người còn lại căn bản không dám chọc hắn!

- Cầu lão tiên sinh xuất thủ, trảm yêu trừ ma.

Thời điểm Phương Hành ở bên ngoài Bạch Ngọc Kinh chờ có phần không kiên nhẫn, Đan Hương lâu chủ cùng hai vị lâu chủ khác tụ tập ở bên ngoài Vạn Bảo Lâu, trong tay cầm lấy một đạo pháp chỉ, cung cung kính kính, lo lắng hô hoán.

- Sư tôn từng nói, năm đó lão tiên sinh đã đáp ứng, nếu Bạch Ngọc Kinh có khó khăn, có thể mời lão tiên sinh xuất thủ một lần.

Đám người Đan Hương lâu chủ ở ngoài Vạn Bảo Lâu gọi nửa ngày, thấy trên lầu không hề có động tĩnh, đáy lòng không khỏi lo lắng, nhịn không được hai mặt nhìn nhau, lần nữa cao giọng kêu:

- Hiện nay, tiểu ma đầu kia binh lâm dưới thành, mong lão tiên sinh xuất thủ, trảm yêu phục ma!

Trên lầu vắng vẻ, không người đáp ứng.

Trong lòng đám người Đan Hương lâu chủ lo lắng, đành phải liên thanh kêu gọi:

- Lão tiên sinh cứu mạng…

- Nể tình mặt mũi sư tôn, mong lão tiên sinh chớ có khoanh tay đứng nhìn…

Từng tiếng kêu gọi truyền lên Vạn Bảo Lâu, nhưng thật lâu không người đáp ứng, thời điểm tuyệt vọng, ngẫu nhiên ngẩng đầu một cái, mấy lâu chủ kinh hãi, chỉ thấy chỗ cổng Vạn Bảo Lâu, thình lình chẳng biết lúc nào nhiều một lão đầu áo bào xám, chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng đứng ở nơi đó, dùng tu vi Nguyên Anh cảnh của bọn họ, vậy mà không biết lão giả này xuất hiện khi nào, một tia khí cơ cũng không có.

- Là hắn chém Viên gia tiểu Phù Tô?

Trong một mảnh vắng lặng, lão đầu kia chậm rãi mở miệng, trong thanh âm nghe không ra hỉ nộ.

- Này…

Chư vị lâu chủ bị hù không nhẹ, nửa ngày sau, mới có người lớn mật nhỏ giọng nói:

- Vâng!

- Đường đường chính chính đánh bại, hay chỉ là dùng âm mưu quỷ kế?

Lão đầu lẳng lặng mở miệng đặt câu hỏi, chỗ sâu trong mắt, tựa hồ có chút nghi hoặc.

Các lâu chủ không nghĩ tới lão đầu này sẽ hỏi như vậy, ở trước mặt hắn cũng không dám nói dối, cẩn thận nhớ lại tình báo ở Côn Luân Sơn truyền về, suy tính rất nhiều chi tiết, mới kính cẩn nói:

- Không có âm mưu quỷ kế gì, hẳn là đường đường chính chính ở trên lôi đài thắng Phù Tô công tử, thậm chí lúc ấy trên lôi đài xuất thủ, chỉ là một bộ phân thân của hắn!

- Một bộ phân thân.

Đáy mắt lão đầu ẩn ẩn có quang hoa nở rộ, tựa như nhìn thấy sự tình gì để hắn cực kỳ hứng thú.

- Ha ha, kẻ này thú vị!

Lão đầu trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng, bước ra một bước.

Trong chớp mắt, thiên địa run rẩy một cái, có loại khí tức kỳ quái xông lên trời, cùng thiên địa đại đạo cộng minh, ngay cả mặt trời chói chang ở trên không trung cũng lặng yên ẩn ở sau mây, khiến cho thiên địa ảm đạm mấy phần, gió từ bốn phương tám hướng thổi qua, nhưng đến cách lão đầu này mười trượng lại trở nên lặng yên không một tiếng động, giống như gió cũng sợ lão giả này, lúc vô ý thức trải qua bên cạnh hắn, liền thu liễm âm thanh, sợ sẽ chọc hắn không vui.

Mà Đan Hương lâu chủ cùng với mấy vị lâu chủ khác, mặc dù không phải Chiến Tu, nhưng đường đường là Nguyên Anh cảnh, thời điểm lão nhân này bước ra một bước, trong lòng thình lình run lên, chỉ cảm thấy khí cơ nặng nề như sơn nhạc ép xuống, trấn bọn họ ngay cả đầu cũng không dám nhấc, lão đầu kia rõ ràng không có vận chuyển pháp lực, chỉ là tâm cảnh biến hóa mang tới một tia khí tức mà thôi!

- Cũng nên ra rồi!

Lão giả khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía trời xanh, chậm rãi giật giật hai vai, xương cốt trong cơ thể rung động đùng đùng, một đường đi ra ngoài, mà trong lúc lơ đãng thả ra một tia khí tức, cũng chậm rãi bị hắn thu về, mới nhìn giống như một lão nho sinh già nua hư nhược!

- Trăm năm ước hẹn, đã kết thúc!

Lão đầu đưa tay lấy pháp chỉ ở trong tay Đan Hương lâu chủ, hình như nhớ tới sự tình nào đó, hơi có chút dư vị, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn cũng đã buông xuống, bàn tay khẽ nhúc nhích, pháp chỉ hóa thành tro bụi.

Làm xong chuyện này, hắn không có tiếp tục để ý ba vị lâu chủ, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi ra Bạch Ngọc Kinh.

- Móa***, mua rượu mà thôi, còn là dùng Linh Tinh mua, cần thời gian lâu như vậy sao?

Lúc này ở ngoài Bạch Ngọc Kinh, Phương Hành đã chờ hơi không kiên nhẫn, thì thầm trong miệng:

- Tiểu gia trở về còn có việc đây!

Hắn vừa lẩm bẩm vừa tính toán:

- Ừm, hết thảy 3452 bàn, một bàn có thể chiêu đãi năm người, bất quá trong những người này khẳng định có giá đỡ lớn, sẽ không ngồi chung với người khác, nói không chừng chỉ ngồi hai người hoặc một người, mỗi hai người ăn một cái đầu heo, hẳn là đủ ăn, lại chia Bàn Đào, bất quá người thân phận khác biệt ăn Bàn Đào cũng khác biệt, rượu cũng vậy, có người tửu lượng lớn, có người tửu lượng nhỏ, một người một vò cũng không nhiều a.

Tính tính, hắn lại khổ sở, chỉ cảm thấy tâm tư một đoàn đay rối!

Phương đại gia cho tới bây giờ đều là bỏ tiền mua số lớn hoặc trực tiếp đoạt, khi nào tính qua sổ sách nhiều như vậy, chỉ vài phép tính đơn giản đã làm ngay cả đầu cũng nở ra, có loại cảm giác sống không bằng chết, nhịn không được ngẩng đầu lau trán.

- Không thể, ta không thể tính loại sổ sách này, quá làm khó mình, ta phải tìm người có học vấn.

Trong lòng của hắn bỗng nhiên nghĩ nghĩ, nhịn không được động tâm tư.

Lúc này, ánh mắt của hắn hơi đổi, đột nhiên nhìn thấy trong Bạch Ngọc Kinh chậm rãi chạy ra một người, lại là một lão đầu dung mạo già nua, dáng người khô gầy, trên người mặc nho bào màu xám, trên đầu còn mang khăn vuông thư sinh, trên sống mũi lại chống hai phiến lưu ly, cũng không biết là dùng làm gì, nhìn rất buồn cười, chủ yếu hơn là, vậy mà khá quen.

Lúc này cả Bạch Ngọc Kinh, toàn bộ đã bị hắn hù không dám ló mặt, cửa thành sớm đóng, nửa người đi đường cũng không thấy, nhưng lão đầu này lại chậm rãi đi ra, chắp hai tay sau lưng, bước chân không nhanh cũng không chậm đi về phía Phương Hành, như không có cảm nhận được không khí túc sát ở chung quanh.

- Này…

Ánh mắt Phương Hành đột nhiên sáng lên, quát to một tiếng, thân hình như rồng, trực tiếp lao về phía lão nho sinh.

Oanh một tiếng, thân hình hắn mang theo cuồng phong vô tận, qua trong giây lát liền vọt tới trước mặt lão nho sinh, cách nhau bất quá ba trượng.

Lão nho sinh ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Phương Hành.

- Lão già, ngươi còn nhớ ta không?

Phương Hành như đụng phải người quen, chỉ cái mũi của mình cười nói.

Nhìn thấy phản ứng của hắn, lão nho sinh nao nao, chần chờ mở miệng nói:

- Ngươi không phải là…

- Đúng thế, là người lúc trước cướp đoạt Vạn Bảo Lâu, sao bọn họ thả ngươi rồi?

Phương Hành cười hì hì, hắn nhận ra được, lão nho sinh này là lúc trước mình mới vào Bạch Ngọc Kinh, cướp Vạn Bảo Lâu, ở tầng thứ chín gặp phải lão toan nho, lúc ấy còn kém chút một nghiên mực đánh hắn hôn mê, về sau thấy lão đầu này rất khôi hài, lại là kẻ đáng thương bị người nhốt ở trong lầu, mới bỏ qua đối phương một lần, thậm chí còn đột phát thiện tâm, muốn cứu người ra.

Hắn ngược lại không nghĩ tới, sẽ vào lúc này gặp lão nhân kia.

- Thả rồi…

Lão nho sinh hình như cũng bị Phương Hành nhiệt tình ảnh hưởng, nửa ngày mới điều chỉnh biểu lộ, theo bản năng trả lời.

Bất quá hắn lời còn chưa hết, Phương Hành đã nhiệt tình nói:

- Ngươi đi theo ta quản sổ sách đi!

- Ah…

Lão nho sinh triệt để sợ ngây người, không hiểu ra sao.

- Làm gì, lúc trước ngươi nói muốn đi trông cửa cho ta, hiện tại để ngươi quản sổ sách, đã tiện nghi ngươi rồi!

Phương Hành sầm mặt, một bộ nhìn lão nhân này rất không vừa mắt:

- Nếu không phải nhìn ngươi có học vấn, ta đã sớm đánh ngươi!







Bạn cần đăng nhập để bình luận