Lược Thiên Ký

Chương 977: Chân tướng rõ ràng




Thần quang kia là vật quý báu bực nào?

Rõ ràng chính là Tiên Thiên đạo nguyên, không nói đến bảy trăm năm trước quái thai Viên gia từng ỷ vào loại đạo thể trời sinh này bước vào Trảm Ngã cảnh chấn kinh tu hành giới, Phù Tô công tử dựa vào tiên chủng thành tựu Tiên Anh cũng thể hiện ra tiềm lực vô địch, mà bây giờ, đối với tiểu ma đầu là cơ hội khó được, hắn lại tiện tay cho nữ nhi của mình, hơn nữa rất nhiều người lúc trước đều đã nghe được, kia căn bản không phải nữ nhi ruột của hắn!

Không biết có bao nhiêu người, ở thời khắc nhìn hắn đã giống như đang nhìn đồ đần!

Vì hờn dỗi Viên gia, từ bỏ cơ hội duy nhất để mình tăng lên căn cơ, đáng giá không?

Phải biết, có tiên chủng này, dù Phương Hành đã kết anh, không cách nào giống như thiên kiêu của Chư Tử Đạo Tràng khác bền vững đánh căn cơ, tu thành Tiên Anh hoàn mỹ chân chính, nhưng cũng có cơ hội tăng lên căn cơ, đến gần Tiên Anh vô hạn!

Dù sao Viên lão thần tiên đã đáp ứng muốn đích thân thay hắn luyện hóa tiên chủng!

Nhưng bây giờ Phương Hành lại từ bỏ tiên chủng, tùy tiện đưa cho ngoại nhân, ở trong mắt các tu sĩ, cũng ẩn ẩn đoán được dụng ý hắn làm như thế, đơn giản là không bỏ xuống được phẫn hận với Viên gia, cho nên cố ý đối nghịch, bỏ đi tiên chủng, để Viên gia thất vọng, tựa như một hài tử nghịch ngợm không nghĩ hậu quả hồ nháo một phen, hoặc là nói, hắn tự cho mình siêu phàm, cho rằng mình không thua Tiên Anh, cho nên khinh thường tiên chủng, muốn chứng minh mình không có tiên chủng, cũng có thể quật khởi.

Đối mặt với đủ loại suy đoán, vô luận là loại nào, các tu sĩ đều chỉ muốn khiển trách hắn một câu: Ngây thơ!

Coi như ở trên lôi đài, Phương Hành chém Phù Tô, cũng không chứng minh được hắn mạnh hơn Tiên Anh.

Dù sao đặc điểm lớn nhất của Tiên Anh, biểu hiện ở trên tiềm lực, thời gian kết anh càng lâu, thực lực sẽ càng đáng sợ!

Mà Phương Hành chẳng qua là ở lúc hắn còn chưa trưởng thành, chiếm được tiện nghi mà thôi!

Phương Hành bỏ tiên chủng, là hủy mất tương lai của mình!

Ngay cả Viên lão thần tiên cũng sửng sốt kinh hãi, nhưng không kịp tiến lên ngăn cản, ánh mắt lộ ra trầm lắng, sau một hồi lâu, mới thấp giọng thở dài:

- Trong lòng ngươi còn có oán khí với gia tộc sao? Hay là thiếu niên tâm tư kiêu ngạo? Hiện tại ngươi đã là hy vọng duy nhất của Viên gia ta, sao còn ôm tính tình tiểu hài như vậy?

Giờ khắc này hắn lộ ra già nua hơn rất nhiều, thậm chí có chút tận tình khuyên bảo, còn có chút bất đắc dĩ.

Trước đó thù hận giữa Viên gia và Phương Hành tự nhiên là một lời khó nói hết, nhưng lúc này Viên lão thần tiên muốn cho Phương Hành minh bạch, còn bày ra thành ý, lúc này có thể nói với Phương Hành mấy câu như vậy, đã rất khó được rồi.

Chỉ bất quá Phương Hành nghe lời này, lại không có một chút giác ngộ, hắn sờ lên đầu nữ hài, sau đó nhìn Long Nữ truyền âm nói thứ gì, lúc này mới chắp tay sau lưng đi trở về, thậm chí không có trở lại vòng bảo hộ của Bạch Thiên Trượng và Hồ Cầm lão nhân, Đại Bằng Tà Vương, mà tự mình đi tới Tiểu Hoa phong ngồi xuống, thở dài một hơi, lúc này mới nhìn về phía Viên lão thần tiên nói:

- Kỳ thật lão gia ngài nói hết thảy ta đều lý giải.

Bộ dáng của hắn rất thành khẩn, lời nói cũng lộ ra rất hiểu chuyện:

- Đối với địa vị và thân phận như ngài, làm ra lựa chọn gì, thực tế không cần biết đúng sai, có mất mặt hay không, chỉ xem xét có chỗ tốt với gia tộc hay không mà thôi, đây là đứng ở điểm cao nhất của gia tộc làm ra lựa chọn, cho nên thân là người gia tộc, đều phải cảm tạ ngươi, chưa nói tới hận hay không hận, có oán hay không oán…

Ngoại trừ bên trong xen lẫn "có mất mặt hay không" ngữ điệu hơi chói tai, hắn nói đã xem như rất thành khẩn.

Ngay cả Viên lão thần tiên cũng có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, dường như rất mong đợi hắn tỏ thái độ.

- Mặc dù Viên gia đối với ta không hề tốt đẹp gì, nhưng ta chưa ăn qua thua thiệt, cho nên ta có thể thừa nhận là không có oán khí!

Phương Hành rất nghiêm túc nói:

- Ngươi muốn đặt gánh nặng của Viên gia lên người ta, ta lại cảm giác không có ý tứ, ai, trước kia làm thổ phỉ, lúc nào cũng nghĩ làm sao có thể dính líu quan hệ với Trung Vực Viên gia, nếu như ta thực thành Thần Tử Viên gia, lấy danh hào này về Nam Chiêm Bộ Châu đùa nghịch uy phong, những vương bát đản ở Thanh Vân Tông kia còn không phải bị dọa chết nhất?

Hắn càng nói càng kích động, thậm chí hưng phấn lên.

Người ở trên mấy ngọn núi xung quanh, ánh mắt đều bị hắn hấp dẫn, một mực theo dõi hắn, theo hắn từ giữa hư không, nhảy tới trên Tiểu Hoa phong, người của các thế lực đều di động theo, vây quanh hắn tạo thành một vòng tròn to lớn, hơn nữa trong vòng tròn, chỉ có Bạch Thiên Trượng tay áo bồng bềnh, đứng ở bên cạnh, Viên lão thần tiên thì ánh mắt trầm tĩnh, lẳng lặng nghe Phương Hành nói chuyện.

Ở trong tình hình này, lại không có ai phát hiện, Long Nữ thậm chí đám người Đại Tuyết Sơn, Yêu Địa đã lần lượt biến mất.

Cũng thẳng đến lúc này, Phương Hành một phen thao thao bất tuyệt mới đứng lên, nhìn Viên lão thần tiên vẻ mặt mong đợi thở thật dài, nói:

- Cho nên nói, lão gia ngài hậu ái thật làm cho ta cảm động, nhưng vấn đề duy nhất là…

Hắn vỗ đùi kêu lên:

- Con mẹ nó ta và Viên gia các ngươi không hề có một chút quan hệ gì ah.

Một câu nói, chấn kinh khắp nơi, biểu lộ trên mặt tất cả mọi người đều nghi hoặc lại cổ quái!

Nói thao thao bất tuyệt, các tu sĩ đều cho rằng hắn đang mượn sườn núi hạ lừa, trở về Viên gia!

Ai có thể nghĩ tới, nói nửa ngày, cuối cùng lại thành như vậy!

Phương Hành nhịn không nổi, kích động đứng lên, chỉ Thập Nhất thúc nói:

- Lão Bạch mao kia rất tốt với ta, nhưng hắn làm sao có thể là phụ thân của ta, phụ thân nào không có việc gì ném con trai của mình vào ổ thổ phỉ hả.

Thần sắc của các tu sĩ càng cổ quái.

Mà đối với Phương Hành nói, ngay cả thần sắc của Viên lão thần tiên cũng cổ quái.

Hắn nhàn nhạt quét qua Phương Hành một chút, giống như lần nữa xác nhận khí tức của Phương Hành, không khỏi lắc đầu, nhẹ giọng cười khổ, trong lòng tưởng Phương Hành còn oán hận, kiên trì không chịu tiếp nhận thân phận của mình, cũng có chút bất đắc dĩ, quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Thiên Trượng, bộ dáng kia không cần nói cũng hiểu, con trai nổi nóng, tự nhiên cần phụ thân ra giáo huấn mấy câu.

Thế nhưng Bạch Thiên Trượng ngẩng đầu nhìn bốn phía, lại liếc nhìn Phương Hành, hình như cũng minh bạch cái gì, hắn khe khẽ thở dài, đón vô số ánh mắt quăng tới, nhẹ giọng cười nói:

- Hắn tự nhiên không phải con của ta!

Hắn tựa hồ có chút bất đắc dĩ, cười khổ nói:

- Nhìn bộ dáng liền biết, nhi tử của ta sao có thể xấu xí như vậy?

Oanh!

Bốn phía đều im lặng, không giống Phương Hành hờn dỗi nói chuyện, Bạch Thiên Trượng nói đưa tới rất nhiều người chấn kinh.

Có người nhìn Bạch Thiên Trượng một chút, lại nhìn Phương Hành một chút, ngược lại phát hiện hai người này một cái phong trần tuấn dật, bồng bềnh như tiên, bộ dáng không dính khói lửa trần gian, tuyệt đối là nam tử tuấn mỹ nhất đẳng thế gian, lại nhìn Phương Hành, mặc dù không thể nói hắn xấu, thậm chí thuộc hàng tuấn tú, nhưng nhìn rất láu cá, vô luận là dung mạo hay khí chất đều kém Bạch Thiên Trượng quá xa.

Nếu ở bình thường nhìn thấy, đại khái ai cũng sẽ không nghĩ hai người này là phụ tử.

Nhưng sự tình không thể luận như thế!

Trên người Phương Hành có Viên gia phù lệnh, khí tức trên người càng ẩn ẩn có chút tương tự đạo thần quang kia, càng mấu chốt là, cho tới bây giờ, pháp tướng của hắn là ba đầu sáu tay của Bắc Minh tộc, đây chính là bằng chứng ah, chứng minh hắn chính là hài tử của Viên gia và Bắc Minh tộc bảy trăm năm trước, huống hồ ngay cả Viên gia Viên Thiểu Bạch, vừa rồi cũng đã thừa nhận sự thật này!

Trong yên lặng, Phương Hành bất mãn trừng Bạch Thiên Trượng một cái, kêu lên:

- Nói kiểu gì đấy, ta còn uy phong hơn ngươi nhiều!

- Ha ha, xin lỗi, nói thuận miệng.

Bạch Thiên Trượng cười nhạt một tiếng, nhìn Phương Hành bồi cái không phải, lúc này mới quay đầu, nhìn Viên lão thần tiên bình tĩnh nói:

- Để lão tổ thất vọng, Phương Hành này, là đồ đệ lúc ta ẩn cư ở Nam Chiêm Bộ Châu dạy dỗ, tính lên ngài cũng là trưởng bối của hắn, bất quá trên người hắn xác thực không có huyết mạch Viên gia ta, chỉ sợ không đảm đương nổi trách nhiệm gánh chịu khí vận của Viên gia!

Ánh mắt của hắn bình tĩnh, người chung quanh đều dựng lỗ tai lên.

- Thiếu Bạch, việc quan hệ trọng đại, mặc dù ta biết trong lòng ngươi tràn ngập hận ý, nhưng không nên nói năng lỗ mãng như vậy.

Sau một hồi lâu, Viên lão thần tiên mới thấp giọng mở miệng:

- Nếu như hắn không phải Liệp nhi năm đó, sao có thể tu thành thần thông ba đầu sáu tay?

Lúc này nhìn bộ dạng của Viên lão thần tiên, hình như cũng có chút bất an, giống như cảm thấy chuyện gì đó không hay.

- Liệp nhi đã chết!

Thần sắc của Bạch Thiên Trượng lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh, trong thanh âm không có nửa phần tình cảm ba động, lẳng lặng nói:

- Con ta Viên Liệp, chữ Kỳ Lân, bởi vì gia tộc hãm hại, đạo nguyên tổn hại hơn phân nửa, mặc dù lúc ấy ta cực lực muốn để hắn Luân Hồi chuyển thế, tái tạo nhục thân, nhưng vẫn thất bại, thần hồn của hắn quá yếu ớt, chịu không được nỗi khổ Luân Hồi, ở thời điểm Luân Hồi lần thứ hai đã tiêu tán.

Nói xong, trên mặt hắn lại có nụ cười khổ nhàn nhạt:

- Thần hồn tiêu vong, trên trời dưới đất, Lục Đạo Luân Hồi, đã tìm không được lạc ấn của con ta nữa, bất quá đạo nguyên của hắn vẫn còn, mặc dù không nhiều, nhưng dầu gì cũng thừa một chút, thế là ta luyện đạo nguyên của hắn thành linh dịch, ở Nam Chiêm Bộ Châu lựa chọn một tiểu hài tử gan to bằng trời, truyền đạo nguyên cho hắn, hi vọng hắn có thể thay hài nhi ta báo thù

Nói tới đây, Bạch Thiên Trượng bình tĩnh nhìn Viên lão thần tiên, thản nhiên nói:

- Lão tổ, ngài làm sai, vừa rồi ngài thật không nên bởi vì một ít áy náy mà ngừng động tác cứu người, chỉ một chút do dự,
ngài đã mất đi hậu nhân có thể gánh khí vận cuối cùng của Viên gia.





Bạn cần đăng nhập để bình luận