Lược Thiên Ký

Chương 1038: Thành chủ Bạch Đế thành


Người cướp đường cũng là đạo thống một phương không kém, ước chừng gần trăm đệ tử, đều đang mặc hắc y, khí tức cường thịnh mà đáng sợ, trong đó lại có hơn mười vị Kim Đan, cũng có mấy khí tức Nguyên Anh mơ hồ có thể xem xét, các đệ tử đều cưỡi yêu thú thay vì đi bộ, phía trước vây quanh một cỗ kiệu màu tím, còn ở phía sau lại vây quanh một chiếc xe ngựa che tấm vải đen, bên ngoài vô số phù văn, ngăn cách thăm dò của người khác, từ toàn thể số người mà nói, một phía liên minh hiến bảo này của Phương Hành chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng bàn về thực lực hai bên, bọn họ cố ý giấu đi một phần lực lượng, cho dù không bằng đối phương, hơn mười Kim Đan, lại thêm vài vị Nguyên Anh đã là nội tình của đạo thống một phương Thần Châu mới có được.

Đám người Lữ Kim Hồng nói ra là tiểu nhân đắc chí, gặp được đối thủ như vậy tự nhiên liền không dám bừa bãi, nhưng nếu như rút đi như thế, đáy lòng cũng cảm thấy không cam lòng, liền đều quay đầu nhìn lại, chính là trông cậy vào vị “Hình lão tiền bối” kia nói ra vài lời.

Vào lúc này Phương Hành vốn tính toán đứng ra xử lý chuyện này cũng đã chẳng quan tâm đến bọn họ, đang tò mò nhìn ba vị tiên cô.

Hắn cũng có phần không rõ ràng, ba vị tiên cô coi như công phu dưỡng khí không tệ, sao lại có thể có phản ứng to lớn như thế sau khi nghe được giọng nói của người nam nhân này, trong lòng đã không nhịn được âm thầm phỏng đoán: “Chẳng lẽ người trong kiệu kia là tình nhân của ba vị tiên cô?”

- Thành chủ Bạch Đế... Diệp Hồn Thiên...

Không đợi Phương Hành hỏi ra miệng, Mạc Tâm tiên cô đã hạ thấp giọng nói, oán hận nói ra.

Từng chữ, lại giống như nặn ra từ trong kẽ răng!

Vừa nghe cái tên Bạch Đế thành này, Phương Hành lại hơi quen thuộc, biết đây là đạo thống một phương của Đông Vực Thần Châu, thực lực không tầm thường, bình thường làm việc rất khiêm nhường, mấy năm gần đây trong thành cũng không có tiểu bối xuất sắc gì, nhưng chưa từng quen biết với Phương Hành, nhưng mà vào trăm năm trước, thành chủ Bạch Đế Diệp Hồn Thiên kia vốn là một vị thiên kiêu xuất sắc, từng có được danh vọng thật lớn trong giới tu hành, được đạo thống bốn phương mượn sức, nhưng Phương Hành vẫn có phần không hiểu, cho dù Diệp Hồn Thiên này có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không dám là địch với Phù Diêu cung đi?

Sao hắn lại đắc tội với ba vị tiên cô rồi?

Mạc Từ tiên cô liền một câu giải thích nghi hoặc trong lòng Phương Hành:

- Trước khi ngươi làm Đại Tư Đồ của Phù Diêu cung ta, chúng ta đã từng nói với ngươi, Phù Diêu cung từng âm thầm nâng đỡ rất nhiều thế lực, để vào lúc mấu chốt hỗ trợ lẫn nhau, nguyên nhân muốn ngươi làm Đại Tư Đồ Phù Diêu cung chính là tập hợp thế lực che giấu này... vị thành chủ Bạch Đế thành trẻ tuổi Diệp Hồn Thiên này đó là một trong những con cờ kia...

- Diệp Hồn Thiên... thủ hạ của ta?

Lúc này Phương Hành cũng hơi ngây ngốc, hơi khó có thể tin nhìn về phía trước.

Nhưng không nghĩ tới, Phù Diêu cung quyết đoán lớn như vậy, ngay cả đường đường thành chủ Bạch Đế thành này đều do các nàng âm thầm nâng đỡ lên.

Càng không nghĩ tới chính là người nói ra chính là thủ hạ của mình lại gặp được dưới tình huống này!

Hắn cũng biết nơi phát ra ý hận của ba vị tiên cô Dao Trì, người này đã công khai xuất hiện ở đây, hay là đã...

- Trước đây Phù Diêu cung tan tác, ta còn từng để một đội đệ tử đến Bạch Đế thành hội họp với hắn, không nghĩ tới hắn thế mà lại...

Mạc Tiêm tiên cô cắn chặt môi, sắc mặt xanh mét, cũng đã nghĩ tới một khả năng cực kỳ đáng sợ.

- Đừng quá lộ ra, thăm dò thêm chút tin tức, hy vọng hắn... Không đúc thành sai lầm lớn!

Cuối cùng vẫn là Mạc Tâm tiên cô lên tiếng, ba người cố gắng đè tức giận trong lòng xuống, ánh mắt lại nhìn về phía Phương Hành.

Phương Hành cũng thoáng trầm mặc, vẫn chưa nhiều lời, chính là gật đầu tỏ ý mình đã rõ.

Mà vào lúc này, bởi vì bên phía liên minh hiến bảo Phương Hành chậm chạp không hề lộ diện, người của Bạch Đế thành tự nhiên cướp đường thành công, trong tiếng cười lạnh đã lên đại lục, đoàn người đẩy xe nâng kiệu chậm rãi đi thẳng về phía trước, một nhóm mấy ngàn người của liên minh hiến bảo này lại chỉ có thể đông nghìn nghịt ngăn ở giao lộ, cùng đợi người của bọn họ đi trước, đám người Lữ Kim Hồng sắc mặt xanh mét, đồng thời hơi trầm trọng, cũng phát hiện ra một chút chân tướng, đó chính là cho dù làm chó săn, phản bội Thiên Nguyên ngã về phía thần tộc, người thực lực càng mạnh càng có lực lượng!

Đối với chuyện Phương Hành chưa từng ra mặt thương lượng với người của Bạch Đế thành, bọn họ đều cho rằng Phương Hành sợ, cố ý không lộ mặt.

Dù sao trong gần trăm đệ tử của đối phương, có vài chục Kim Đan không nói, còn có khí tức của ba bốn vị Nguyên Anh, mà trong liên minh hiến bảo này của bọn họ, tu vi lộ ra ngoài mặt trừ bỏ Phương Hành “Hình lão hán” này chính là cảnh giới Nguyên Anh ra, những người khác cao nhất chẳng qua là Kim Đan!

Đi theo phía sau đoàn người Bạch Đế thành, rầu rĩ lên đường, đám người liên minh hiến bảo chính là lúc hưng phấn lại bị người đoạt mất nổi bật, tự nhiên hơi nặng nề, nhưng mà cũng may, đi thêm nửa ngày liền đã nhìn thấy phòng tuyến của Thiên Nhất cung ở xa xa, chính là bên trái đường lớn phía trước, trên một ngọn núi xanh, thiết lập một tòa hành cung, bên trong đường lớn lại dựng một đại trận do đệ tử của Thiên Nhất cung canh gác, còn bên đường lại có người chuyên môn chờ đợi, nhìn thấy đại đội nhân mã đi đến liền cầm phất trần nghi lễ trong tay đón chào từ rất xa.

- Bạch Đế thành đạo hữu... hả, Hình đạo hữu Nương Nhi quật Đông Hải đã ở đây, thật đúng dịp, không nghĩ tới hai người đi cùng một chỗ, không tiếp đón từ xa, vạn xin thứ tội, chủ nhân nhà ta đã ở trong hành cung chuẩn bị hậu yếu, xin mời lên núi nghỉ ngơi uống vài chén rượu đi...

Người tiến lên đón chào kia cực kỳ khách khí, đều chú ý đến cảm xúc của hai bên, lễ phép mời lên núi.

- Chính là người của đại đạo thống, nhìn Thiên Nhất cung người ta khách khí bao nhiêu...

Tâm tình của đám người Lữ Kim Hồng hơi thả lỏng, đều âm thầm oán, các bất mãn với đám người Bạch Đế thành.

Hai bên liền theo thứ tự lên núi, vẫn là người của Bạch Đế thành đi trước, liên minh hiến bảo nhường nhịn đi sau, dọc theo đường núi đi lên hơn mười dặm, liền nhìn thấy có một lão giả áo xám cầm phất trần trong tay đứng trên một thạch đài bên đường nghiêm trang đón chào, chính là Hồ Quân trưởng lão mà đã từng gặp ở Thiên Nhất cung trước kia, mấy năm không gặp, người này càng có vẻ già nua, một thân áo bào tro, mang theo một khí tức cô tịch không nói nên lời, thấy được đám người Phương Hành đi lên núi, trên mặt đã hiện lên nụ cười mất tự nhiên, nói:

- Bạch Đế thành chủ, Hình đạo hữu, đường xa mệt nhọc, xin mời đi vào!

Dứt lời liền dẫn đường ở phía trước, còn có một đám đệ tử đi ra ngoài theo, giúp đỡ an trí hai bên nhân mã.

Lại đi lên trên núi, phát hiện trên quảng trường trước hành cung đã thiết lập một khu thịnh yến, mà ở dưới quảng trường là bàn tiệc lẻ dày đặc chi chít, rất rõ ràng, thịnh yến trên quảng trường chính là chiêu đãi Phương Hành với thành chủ Bạch Đế thành cùng với nhân vật quan trọng của hai bên, còn bàn tiệc lẻ phía dưới chính là để chiêu đãi các đệ tử, Phương Hành cũng hiểu quy củ này, liền liếc mắt ra hiệu với Mạc Tâm tiên cô, ám chỉ các nàng có thể tránh xuống bàn tiệc lẻ phía dưới, bản thân lại chỉ dẫn theo đám người Lữ Kim Hồng, Hỏa Đầu Đà cùng nhau lên quảng trường.

- Haizzz...

Mấy người Lữ Kim Hồng với Hỏa Đầu Đà đi theo Phương Hành lên quảng trường, ngược lại nhìn chung quanh đều tràn đầy hứng khởi, trước kia bọn họ không có tư cách ngồi trên yến đài của Thiên Nhất cung, lúc này nhịn không được thở dài thở ngắn, trên mặt đều không che giấu được hưng phấn.

- Cút sang bên kia!

Khi đám người Phương Hành ngồi xuống bên trái chủ khách, định tùy tiện ngồi xuống, lại đột nhiên nhìn thấy trước mặt có mấy bóng đen, còn không phải là đệ tử Bạch Đế thành thì là ai? Đang mắt không có ý tốt nhìn bọn họ, trong miệng quát khẽ, lại đến đuổi người, mà sau lưng bọn họ, Diệp Hồn Thiên đi từ trong kiệu ra cũng mặc một thân áo bào tím, ánh mắt không hề liếc nhìn về phía bên này, đang cúi đầu buôn chuyện cũ với Hồ Quân trưởng lão, nhưng hiển nhiên không có ý tứ ngồi xuống phía bên phỉa, mà đang chờ đám người Phương Hành nhường chỗ bên trái lại cho hắn.

Còn Hồ Quân trưởng lão kia lại đầy mặt ngượng ngùng, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Phương Hành.

Đột nhiên phát sinh chuyện như vậy, ngay cả Phương Hành cũng không phản ứng kịp, vẻ mặt ngẩn ngơ, không biết bọn người này gây sự gì!

Nhưng đám người Lữ Kim Hồng ý thức được vấn đề ở đâu, một đám sắc mặt chợt đỏ bừng, cũng thầm trách bản thân quá mức hưng phấn lại không lưu ý đến tiểu tiết này, cũng không dám làm khó dễ, cẩn thận giật giật tay áo của Phương Hành:

- Hình lão tiền bối, chúng ta đi qua bên phải ngồi đi...

- Bên trái? Bên phải?

Phương Hành ngẩn ra, cũng cuối cùng hiểu được vấn đề ở đâu.

Hễ là lúc tiên yến tổ chức, đối với khách nhân mà nói đều lấy bên trái của chủ nhà vi tôn, cho nên vị khách tôn quý nhất trên tiệc đều ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, vừa rồi trong lòng mình có việc, vẫn chưa nghĩ nhiều, tiện tay an vị đến trên vị trí bên trái, cũng ngồi theo thói quen bình thường, lại không muốn bởi vậy mà chọc giận tới thành chủ Bạch Đế thành kia, thế mà lại trực tiếp đuổi người muốn hắn đi sang bên phải.

Chẳng qua, nếu trước khi ngồi xuống để cho bọn họ ngồi vào vị trí, nhưng đã ngồi xuống lại bị người đuổi đi qua, thể diện này sẽ mất rất lớn, ngay cả đám người Lữ Kim Hồng đều cảm thấy cực kỳ bực tức, bất mãn chứ đừng nói tới Phương Hành tính khí nhỏ mọn này...

- Nói với ngươi đó, lăn sang bên phải ngồi!

Nhìn thấy Phương Hành nhất thời trầm ngâm, vẫn không lập tức nhường chỗ ngồi, đệ tử của thành Bạch Đế tiến đến đuổi người đã vô cùng không nhịn được.

- Hình lão tiền bối, chúng ta...

Trên mặt Hỏa Đầu Đà rất tức giận, tr tỏ vẻ rất có cốt khíên việc cướp chỗ ngồi này.

Phương Hành không để ý đến hai người hắn và Lữ Kim Hồng, cười như không cười ngẩng đầu, nhìn sang phía đệ tử Bạch Đế thành:

- Ngươi nói cái gì?

Đệ tử Bạch Đế thành kia căm tức, bước lên một bước quát:

- Ta kêu ngươi nhường chỗ này lại cho sư tôn ta...

Một câu còn chưa nói xong, Phương Hành đột nhiên xòe bàn tay, năm ngón tay vừa xòe ra, tự nhiên sinh ra một lực hấp dẫn cực kỳ đáng sợ, trực tiếp hút đệ tử Bạch Đế thành cảnh giới Kim Đan kia lại, túm chặt lấy cổ của hắn, rồi sau đó tay kia vung trái vung phải, trong thời gian ngắn liên tiếp tát hắn bảy tám cái, cả hàm răng đánh một cái đều không còn, miệng đầy máu phun ra.

Một cử động kia nhất thời hù sợ chung quanh lặng ngắt như tờ, hai người Lữ Kim Hồng với Hỏa Đầu Đà thiếu chút nữa bị dọa ngất.

- Kêu ta nhường chỗ ngồi?

Phương Hành vừa tát vừa lạnh lùng nói, ánh mắt nhằm thẳng về phía thành chủ Bạch Đế thành Diệp Hồn Thiên, ý tứ khiêu khích hàm xúc hết sức rõ ràng:

- Ngươi có tư cách gì để cho Hình lão hán ta đứng dậy nhường chỗ ngồi? Tất cả mọi người đều là khách của Thiên Nhất cung, chẳng lẽ ngồi ở bên phải, sư tôn ngươi sẽ thật mất mặt sao? Ha ha, đều là người làm nô tài, lúc này ngược lại còn đòi thể diện?

Bạn cần đăng nhập để bình luận