Lược Thiên Ký

Chương 1049: Ba ngàn thần tộc dùng mài kiếm


Rõ ràng bên cạnh có một đối thủ, nhưng Phương Hành lại như dã thú xông ào vào trong hàng ngũ sinh linh thần tộc mà chém giết, bốn phương tám hướng chung quanh tụ tập mấy trăm sinh linh thần tộc, một đám khí tức đáng sợ, kết thành đội ngũ, khi cốt đao vung thiết mâu, từ bốn phía giết tới đây, diệt sát toàn bộ sinh linh nhân tộc ở đây, cho dù sẵn sàng góp sức cho bọn họ, hay là không chịu khuất nhục bọn họ, diệt sát tất cả, mà ở trước mặt sinh linh thần tộc, trừ phi là hạng người Nguyên Anh, bằng không gần như không có kẻ nào địch lại, sinh này quả thật có tư cách tự xưng là “Thần”, tối thiểu ở trên lực lượng, bọn họ còn cao hơn tu sĩ nhân tộc, vừa sinh ra đã có thể chiến Nguyên Anh!

Giống như mãnh hổ không cần tu luyện, chỉ cần trưởng thành lên liền có thể đánh giết phàm nhân!

Đây là ưu thế về huyết mạch, khiến cho người ta phát cuồng, phẫn hận, nhưng không thể làm gì!

Khổ sở tu luyện mấy chục mấy trăm năm, nhưng vẫn không chiến được một sinh linh thần tộc bình thường trưởng thành lên, tư vị này chỉ có người tu hành trước khi chết mới có thể nhấm nháp cẩn thận, tu hành đó là vi tu siêu phàm thoát tục, ở trước mặt người ta mình lại giống như con cừu non bị tàn sát, cảm giác này, tư vị này vốn không phải một lời hai câu có thể nói rõ...

Mà vào lúc này, sau khi Phương Hành ra tay, tình thế lại quay ngược lại!

Phương Hành thi triển ra “Đại tàn sát thần pháp”, cả người giống như hóa thành một đầu mãnh thú, kẹp lấy hung phong vô tận xông vào bên trong sinh linh thần tộc kết thành đội ngũ, hóa thân ba đầu sáu tay, một thân ma khí cuồn cuộn, sáu cánh tay sinh ra, một tay cầm một thanh ma kiếm dài rộng, một tay cầm thiên nhân chiếu tâm kính óng ánh sạch sẽ, mấy tay khác cũng không nhàn rỗi, giống như một chiếc phong xa lớn, ầm ầm nghiền áp qua đám người...

Thê thảm!

Ở trước mặt hắn, sinh linh thần tộc gần như không có ai địch nổi, không phải bị ma kiếm cắt cụt đầu, chính là bị cốt đao chém thành hai nửa, hoặc bị thiết mâu đâm thủng, bốn năm cái chồng lên nhau, giống như chuỗi kẹo hồ lô, bất lực vung cánh tay...

Đây vốn không phải là chém giết, mà là đồ sát!

Thật giống như người lớn cầm trong tay nhiều loại binh khí xông vào đám trẻ con, điên cuồng gặt lấy từng tính mạng!

- Ma đầu ngươi dám!

Nhị thiếu chủ Lạc thần tộc Quỷ Mộc mặt mày nghiêm nghị trong chớp mắt, nhìn tộc nhân của mình bị người diệt sát mấy chục người như chém dưa thái rau trong thời gian ngắn, cho dù tính tình của hắn lạnh lùng nữa đi cũng không chịu nổi, gần như ánh mắt đều biến thành đỏ như máu, lạnh lùng quát to vội xông tới, hai móng giơ lên, rõ ràng hóa ra từng đường cốt liên màu xám, đan vào thành cái võng trong không trung, lượn vòng quanh Phương Hành.

- Ha ha ha ha, đau lòng sao?

Vào lúc này Phương Hành lên tiếng cuồng tiếu, sáu tay rung lên, thế mà lại không hề để ý tới cốt liên cuốn qua đây của đối phương, một đầu đâm vào trong sinh linh thần tộc, nương theo thân thể hắn ngăn cản cốt liên, đồng thời sáu cánh tay vẫn cứ xoay chuyển, một kiếm chém ra hai sinh linh thần tộc chắn ở trước mặt mình, lại nâng chân đạp quắt một tên, còn thuận tay túm lấy mấy tên ném về Quỷ Mộc ở phía sau.

- Vô sỉ!

Quỷ Mộc khẩn trương, chỉ có thể nhẹ nhàng vung gạt cốt liên, đón lấy mấy tên đồng tộc, ánh mắt đã tức giận thành màu đỏ!

Hành động hiện giờ của Vân Triệt quả thật khiến cho hắn ném chuột sợ vỡ đồ, ma đầu kia xông ào vào trong tộc nhân nhà mình, thả tay đại sát, mỗi một giây mỗi một khắc đều có người chết, hắn chỉ có thể đuổi theo sau, nhưng ma đầu kia vốn không chính diện giao thủ với hắn, ngược lại dựa vào sinh linh thần tộc ngăn cản, tránh né công kích của hắn, phương pháp này gần như không có cách nào giải quyết, phương pháp duy nhất chính là để cho tộc nhân của mình chạy ra, lưu lại đủ không gian để cho mình đấu với ma đầu kia, nhưng vấn đề ở chỗ, một khi bọn họ tản ra, cũng khiến cho ma đầu này có cơ hội chạy trốn, Lạc thần tộc cũng không phải Thiểm Điện tộc, không có tốc độ ngạo thị vòm trời này...

- Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...

Giết hại sinh linh thần tộc như cắt cỏ, trong thời gian không đến nửa tách trà nhỏ, trên tay Phương Hành đã thu gặt được không biết bao nhiêu tính mạng!

Phần hung uy này, phần ma khí này, không chỉ khiến Quỷ Mộc giận không thể kiềm chế được, càng chấn kinh toàn bộ tu sĩ nhân tộc chung quanh...

Ma đầu...

Không hổ là ma đầu...

Giết người như cỏ rác, tàn sát thần như diệt kiến!

Thảm trạng tính mạng rõ ràng biến mất từng mảng ở trước mặt mình, nhằm thẳng vào phế phủ người ta, gần như khiến người ta choáng váng mắt hoa.

- Hắn làm như thế nào? ... Đây quả thật, đây quả thật là nhập ma mà...

Hồ Quân trưởng lão nói với Đạo Vô Phương lúc này chỉ đang lo thân mình, tu vi của hai người bọn họ bất phàm, thân phận cũng không giống với những người khác, sau khi sinh linh thần tộc triển khai giết hại, bọn họ liền núp ở bên cạnh, lại không tiến lên tương trợ, cũng không bị sinh linh thần tộc để mắt đến, trước đây nhìn dáng vẻ liên minh hiến bảo với đệ tử Bạch Đế thành bị sinh linh thần tộc tàn sát, bọn họ chỉ cảm thấy bi thương vô hạn, lại hơi oán giận, vào lúc này nhìn thấy được Phương Hành đang giết hại sinh linh thần tộc bốn phía, lại trực tiếp cảm thấy khủng hoảng một trận từ tận đáy lòng, phát ra kiêng kỵ từ đáy lòng!

Bởi vì so với thủ đoạn sát nhân Phương Hành làm ra, sinh linh thần tộc quả thật ôn nhu tới cực điểm!

- Ha ha, cho thần tộc kia tàn sát nhân tộc ta, lại không cho phép tiểu ma đầu giết ngược lại rồi?

Lúc này ánh mắt Đạo Vô Phương tỏa sáng, vẻ mặt hơi kích động, nghe được lời Hồ Quân trưởng lão nói, nhịn không được cười lạnh phản bác.

- Ta chỉ chính là biện pháp của hắn, chẳng lẽ ngươi còn chưa nhìn ra sao?

Hồ Quân trưởng lão thấp giọng nói, trong ánh mắt mơ hồ mang theo vẻ hoảng sợ.

- Hả?

Đạo Vô Phương cũng nao nao, thu liễm tâm thần, nhìn kỹ lại, nhanh chóng phát hiện ra manh mối, lúc này Phương Hành đã hóa thành dáng vẻ ba đầu sáu tay, xông ào vào bên trong sinh linh thần tộc tàn sát bốn phía, thoạt nhìn giống như giết hại đơn giản, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, mỗi lần hắn chém một cái mạng, liền mơ hồ có một đường hắc tuyến từ trong hài cốt của sinh linh thần tộc kia dẫn lại, vòng lên trên ma kiếm pháp tướng trong tay hắn, khiến cho chuôi ma kiếm này càng ngưng thực, kiếm phong càng sắc bén, uy lực tăng trưởng từng phần...

Mà pháp tướng của hắn, sau khi lây dính vô số máu tươi của sinh linh thần tộc, khí tức đã càng đáng sợ hơn, khói đen cuồn cuộn quanh thân kia dường như càng nồng liệt hơn, theo hắn tả xung hữu đột, liền giống như một chiếc áo choàng màu đen thật dài bay theo sau người...

- Hắn đang tu luyện!

Đạo Vô Phương thốt ra, trong một khoảnh khắc này vẻ mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.

- Không sai, hắn đang tu luyện, dùng tính mạng của sinh linh thần tộc, tu luyện thủ đoạn ma đạo...

Vẻ mặt của Hồ Quân trưởng lão vừa tiếc hận lại đồng tình:

- Đến khi nào thì nhập ma... tuy rằng phương pháp này có thể cấp tốc tăng thực lực lên, nhưng sớm muộn gì sẽ bị phản phệ, nhất là hắn đại sát đặc sát như vậy, lây dính một thân oan nghiệt, một cái xử lý không tốt, sẽ giống như Đồ Linh đại sư của Linh Sơn tự, nhận đến oán nghiệt quấn thân tới báo, hủy diệt nhân quả nhiều đời của bản thân...

- Không đúng... không chỉ là ma đạo...

Ở trong than tiếc của Hồ Quân trưởng lão, Đạo Vô Phương híp đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào Phương Hành, thật lâu sau đột nhiên quát khẽ một tiếng.

Hồ Quân trưởng lão cũng ngẩn ra, nhìn sang theo ánh mắt của hắn, ánh mắt nhanh chóng rơi lên hỏa diễm đang thiêu đốt trên đỉnh đầu Phương Hành, ngọn lửa kia thật cổ quái, thiêu đốt trong vô hình, phóng xuất ra lực trường đáng sợ, khiến cho lực lượng của Phương Hành càng cường đại hơn, mà mỗi lần Phương Hành giết hại, ngọn lửa kia sẽ có vẻ tràn đầy thêm một phần, rõ ràng cũng dựa theo vô số tính mạng của sinh linh thần tộc kia mất đi mà tăng cường thêm lực lượng, nhưng khí tức lại đoan chính nghiêm chỉnh khó có thể hình dung, thần thánh tinh khiết...

- Không có đạo lý, vì sao hắn giết càng nhiều, khí tức lại càng đoan chính hơn... giống như là... giống như là...

Hồ Quân trưởng lão cũng nhìn thấu chỗ không thích hợp, nỉ non lên, nhưng lại không nghĩ ra một từ nào thích hợp để hình dung.

- Giống như thánh nhân vậy, giơ tay nhấc chân đều đại biểu hạo nhiên chính khí ở giữa trời đất...

Đạo Vô Phương thấp giọng nói, đáy mắt đã nở rộ ý tứ mừng rỡ như điên.

Hồ Quân trưởng lão hiểu ý của hắn, nhịn không được hít vào một hơi:

- Hắn đây là...

- Lấy thủ đoạn ma đạo, tu phương pháp thánh nhân!

Trong giọng nói của Đạo Vô Phương giống như ẩn chứa mừng như điên vô tận, thịt béo trên mặt đều rung động giống như cuộn sóng.

- Cái này...

Hồ Quân trưởng lão lại bị cách nói to gan của hắn hù sợ, khiếp sợ nhìn Phương Hành:

- ... Cái này làm thông được sao?

- Làm thông được...

Vào thời điểm này, Phương Hành cũng đang lòng tràn đầy mừng như điên, gần như điên cuồng hô lên.

Hắn tập kích ở giữa sinh linh thần tộc, lấy xu thế cuồng bạo cắn giết toàn bộ sinh linh thần tộc trước mắt, thoạt nhìn thoải mái lạ thường, nhưng trên thực tế sinh linh thần tộc không phải thật sự là cải trắng, mỗi tên đều có thực lực không tầm thường, sau lưng càng có một Quỷ Mộc thực lực cường đại đuổi theo phía sau, cả trái tim hắn vẫn luôn thắt chặt, nhưng mà theo chém rụng sinh linh thần tộc càng nhiều, suy nghĩ trong lòng dần dần nhận được nghiệm chứng, nhưng hắn lại không nhịn được cao giọng hơn:

- Lão vương bát đản Ma Tổ kia trước khi ngủ say để lại cho ta phương pháp chính xác, tu luyện biện pháp thánh nhân của Phù Diêu cung này, không nhất thiết bắt buộc phải dùng bí pháp của các nàng đến tu luyện, thông qua giết hại cũng có thể phát tiết phản phệ do kiếm tẩu thiên phong này mang đến...

Thông qua một phen giết hại sinh linh thần tộc này giống như chọc thủng một tầng cửa sổ, trong lòng hắn đột nhiên sáng lên quang minh, trên đường tu hành, cho dù ý niệm hỗn loạn không manh mối, vào thời điểm này giống như trăm ngàn dòng suối chảy vào biển lớn, một cảm giác minh ngộ hiện ra trong lòng hắn, giống như mặt trời đỏ rực, khiến phía trước đại đạo của hắn nhảy ra biển mây: “Thuật pháp ngàn vạn, đại đạo tương thông, hóa ra trước kia rất nhiều thuật pháp mà ta tu luyện đều ẩn chứa đạo lý khắc sâu hơn, nhưng mà khi đó cảnh giới của ta chưa đủ, tìm hiểu không ra mà thôi!”

“Căn Bá truyền cho ta sát sinh đại đạo, sát chính là sinh, luyện chính là tâm; Ma Tổ truyền cho ta kiếm ma đại thuật, lấy sát nhập đạo, tàn sát hết ngàn vạn người, đúc thành cực phong kiếm; thánh nhân pháp môn của Phù Diêu cung, mặc dù lấy sát phạt lập đạo, lại lấy dừng loạn làm cơ sở... Những đạo thuật này, những đạo lý này thật ra đều vô cùng thâm ảo, trước kia là ta coi thường chúng nó, hôm nay giết hại một phen lại đã thành chỉ rõ đại đạo, khà khà... lấy sát sinh đại thuật Trúc Cơ, lấy kiếm ma đại thuật tu hành, lấy thánh nhân pháp môn luyện tâm, vừa đúng tu luyện ra con đường sát phạt của ta!

- Đây mới là đại tàn sát thần pháp của ta!

Đến cuối cùng, Phương Hành cũng không nhịn được nữa hét lớn ra tiếng:

- Tàn sát thần càng đông, uy lực càng mạnh, vĩnh viễn không ngừng...

- Từ đây, ba ngàn thần tộc, đều là đá mài kiếm của ta!

Bạn cần đăng nhập để bình luận