Lược Thiên Ký

Chương 1637: Ngươi muốn như thế nào



Một tiếng đã lâu không gặp, triệt để chấn kinh các tu sĩ Thiên Nguyên.

Không biết có bao nhiêu ánh mắt, trong thời gian ngắn tập trung đến trên người Phương Hành, có khiếp sợ, có kinh hoảng, có hoảng sợ, có cảm khái.

Lại đúng là hắn!

Khi nghe được câu nói này, trong mắt Thanh Nhan Tiên Tử có thêm một tầng nước mắt, ánh mắt ôn nhu nhìn Phương Hành, vẻ si mê lộ rõ trên mặt, mà tên béo ở sau lưng nàng, thì híp mắt nhỏ lại, lộ ra vẻ cảm thán, không nhịn được vuốt cái bụng của mình, cười ha ha vài tiếng, mà ở giữa các tu sĩ Thiên Nguyên, còn có mấy người dung mạo không sâu sắc, thực lực cũng không xuất chúng, lúc này cũng mặt đầy xúc động nhìn về phía Phương Hành, đương nhiên, càng có một ít con ngươi co rút lại, biểu hiện kích phẫn, trên mặt lộ ra thù hận...

Các loại cảm tình phức tạp, cực kỳ giống ở Thiên Nguyên, thời điểm Phương Hành kết giao đa dạng người, làm ra đa dạng sự.

Ngay cả Phương Hành cũng cảm thấy thổn thức, ở trong nhóm người kia, hắn nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc, có điều phần lớn là người bình thường, ngẫm lại cũng phải, dù sao mình rời Thiên Nguyên đã một khoảng thời gian, tuy không đến nỗi trở nên xa lạ, nhưng cũng đã hiện lên rất nhiều khuôn mặt mới hắn chưa từng gặp...

- Lòi đuôi rồi...

Cũng ở trong nháy mắt này, tâm tình mọi người phức tạp đan dệt, trái tim Đế Thích lại cực kỳ quyết tâm, có tính toán.

Hắn tin tưởng mình đã có thể kết luận một số chuyện...

Sau đó hắn cũng không dông dài, biết bây giờ đã là thời điểm thu võng!

Năm ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một đạo thần niệm phóng thích, truyền vào đáy lòng một ít người...

- Chư vị, thời gian cấp bách, đây là thời điểm ôn chuyện sao?

Đột nhiên một thanh âm đánh vỡ bầu không khí, là Vương Đạo Nhân bên Thiên Nguyên, lúc này người hắn âm trầm, lạnh lùng liếc Phương Hành một cái, thấp giọng quát lên:

- Đừng nói hắn có phải ma đầu kia hay không, coi như hắn có thể chứng minh mình là ma đầu kia thì lại làm sao? Các ngươi sẽ không quên mục đích của chúng ta chứ, đại quân lúc nào cũng sẽ đến gần, chúng ta không có bao nhiêu thời gian, phải mau mau thu tiên dược, rời đi nơi này, có lời gì trở về rồi hãy nói!

Đang khi nói chuyện, hắn đã cầm cổ kiếm, ánh kiếm kích bắn về phía Phương Hành.

Ánh kiếm như lửa, trong nháy mắt tiếng nổ liên tiếp, không chỉ các đệ tử bên người Vương Đạo Nhân ra tay, ngay cả bên Thần Minh, U Ẩn Trùng Mẫu cũng rục rà rục rịch, sát cơ lại lên...

- Ai dám?

Nhưng trong nháy mắt này, Thanh Nhan Tiên Tử sốt sắng, ánh mắt mạnh mẽ nhìn về phía Vương Đạo Nhân, lớn tiếng quát.

Đồng thời, một tên béo cách Vương Đạo Nhân không xa nhảy lên, vung tay áo một cái, Vương Đạo Nhân cùng với các đệ tử của hắn đánh ra thần thông đều bị quét bay, sau đó lạnh giọng cười nói:

- Ngươi gấp cái gì?

Vương Đạo Nhân giận dữ, nhìn tên béo quát lên:

- Đạo Vô Phương, ngươi muốn như thế nào?

Tên béo kia cũng không sợ hắn, chỉ cười gằn:

- Địch hữu chưa phân, liền vội ra tay, ta cũng muốn hỏi ngươi muốn như thế nào?

- Cái gì địch hữu chưa phân, ma đầu kia làm ác đa đoan, có từng xem Thiên Nguyên ta là bằng hữu?

Vương Đạo Nhân vừa nói ra, khiến rất nhiều người gật đầu khen ngợi, ánh mắt nhìn Phương Hành cũng phức tạp lên, bọn họ nhớ lại các loại truyền thuyết liên quan tới ma đầu này, tựa hồ... hắn xác thực không coi là bằng hữu của Thiên Nguyên...

- Ngươi đang nói cái gì?

Mà Thanh Nhan Tiên Tử ở bên cạnh, sau khi nghe được câu nói này, ánh mắt bao hàm sát cơ nhìn Vương Đạo Nhân.

Vương Đạo Nhân kinh hãi, nhưng không dám nói lời nào.

Mà lúc này, trái tim Phương Hành cũng hơi run, tuôn ra một chút cay đắng.

Tựa hồ hắn cũng không nghĩ tới, hôm nay lần thứ nhất ở trước mặt người chỉ ra thân phận mình, lại được câu trả lời như thế?

Đừng nói thuộc về Thiên Nguyên, lẽ nào bây giờ ta ngay cả bằng hữu của Thiên Nguyên cũng không tính?

Điểm này làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.

- Thanh Nhan Tiên Tử bớt giận!

Lúc này, Từ Thiếu Yết trầm giọng mở miệng, dẫn đi tất cả tầm mắt, hắn nhíu mày nói:

- Tuy Vương đạo hữu nói khó nghe, nhưng không phải không có đạo lý, trong Chư Tử đạo tràng ta, ai không biết ma đầu kia đã từng làm ra các loại việc xấu? Loạn Phong Thiện, hủy Dao Trì, cướp Huyền Quan, trảm thiên kiêu… ác sự đếm không hết chứ?

Hắn nói chuyện, cau mày nhìn về phía Phương Hành, trầm giọng nói:

- Từ mỗ bước lên con đường tu hành hơi chậm, nhưng vẫn có nghe thấy về ma đầu kia, nếu nói các loại việc xấu hắn từng làm, ta không tận mắt nhìn thấy, không cách nào kết luận thật giả, vậy ít nhất có một việc, hắn đúng là tội không thể tha, hắn dù sao cũng là sinh linh Thiên Nguyên, Thiên Nguyên sinh hắn, dưỡng hắn, dạy hắn, cho hắn hết thảy, nhưng hắn lại làm thế nào? Sinh linh Thần tộc xâm lấn Thiên Nguyên, đồ tộc nhân ta, loạn sơn hà ta, Thiên Nguyên huyết tính, ai không vung kiếm mà lên, chống đỡ Thần tộc? Nhưng lúc đó ma đầu kia vì mạng mình, lại không tiếc quy thuận Thần Chủ, làm một Tiểu Thánh, sau đó ở trong tranh cướp Phong Thần Bảng, không tiếc ra tay với bằng hữu ngày xưa, ác sự bực này, có thể tha thứ sao?

Như thế mấy câu nói, nói dõng dạc, chấn địa có tiếng, lập tức gây nên các tu sĩ Thiên Nguyên căm thù giặc ánh mắt.

Vừa nãy vô số ánh mắt nhìn Phương Hành, nhiều là khiếp sợ hiếu kỳ, hiện tại dần dần hóa thành thù hận...

- Ngươi nói hươu nói vượn!

Thanh Nhan Tiên Tử nghe đến nơi này, đã giận không nhịn nổi, quát lạnh:

- Lúc đó hắn vì số mệnh của Thiên Nguyên, mới không tiếc danh tiếng, giả ý quy thuận Thần Chủ, tìm hiểu tăm tích của Phong Thần Bảng, nếu không phải hắn, Thiên Nguyên làm sao có khả năng cướp được Phong Thần Bảng? Chuyện này năm đó nhóm người đầu tiên bước vào Thông Tiên Kiều đã tự mình lên tiếng chứng minh, hắn không những không sai, trái lại có công lớn...

- Thanh Nhan Tiên Tử, lúc này không phải thời điểm tùy hứng...

Từ Thiếu Yết nghe đến nơi này, lông mày cau lại, như có chút đau lòng nhìn Thanh Nhan Tiên Tử, trầm giọng khuyên nhủ:

- Đó chỉ là Phụng Thiên Minh vì phấn chấn quân tâm, mới cố ý nói như vậy, phàm là người có chút kiến thức, ai sẽ thật tin tưởng bọn hắn? Ngươi nói lúc đó hắn giả ý quy thuận Thần Chủ, một lòng vì Thiên Nguyên tranh cướp Phong Thần Bảng, vậy ta hỏi ngươi, vì sao sau khi đoạt được Phong Thần Bảng, Thần Chủ vẫn không lấy lại tên gọi Thông Thiên Tiểu Thánh Quân, trái lại chiêu cáo thiên hạ, phong hắn làm Thần Đình đệ nhất Tiểu Thánh? Vì sao lúc trước hết thảy sinh linh Thiên Nguyên tranh cướp Phong Thần Bảng lập xuống công lao, đều đạt được tạo hóa, trở thành nhóm đầu tiên bước lên tiên lộ, duy chỉ có hắn bị bỏ qua, cuối cùng âm u rời Thiên Nguyên?

- Chuyện này... Điều này là bởi vì...

Thanh Nhan Tiên Tử càng nghe càng phẫn nộ, theo bản năng lớn tiếng mở miệng bác bỏ, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Kỳ thực không chỉ nàng, vấn đề này, đã sớm ở Chư Tử đạo tràng, ở Thiên Nguyên, bị người tranh luận không biết bao nhiêu lần!

Lúc đó đã từng huyên náo đến Thiên Nguyên rung chuyển, tiểu ma đầu Phương Hành, đến tột cùng là có công với Thiên Nguyên, hay là đại địch, xưa nay không ra kết quả, có người nói tuy hắn bình thường làm việc không theo khuôn phép, gây sự sinh sự, nhưng thủ được đại nghĩa, nhiều lần lập xuống công lớn, đặc biệt là ở trong trận chiến Phong Thần Bảng mấu chốt nhất, lập xuống đại công, nhờ hắn, lúc đó thiên kiêu của Thiên Nguyên mới có thể ở trong tay sinh linh Thần tộc đoạt được Phong Thần Bảng, đó là công lao lớn nhất hắn lập xuống!

Tuy nhiên cũng có người nói, lúc đó hắn là chân chính quy thuận Thần Chủ, đang vì Thần Chủ cướp đoạt Phong Thần Bảng, chỉ có điều cuối cùng thất bại, bị thiên kiêu của Thiên Nguyên bắt, chỉ là những người kia nhớ tình cũ, để lại hắn một mạng, bởi vậy hắn mới trở thành người sống sót duy nhất trong Thần Đình Tiểu Thánh, mà Thần Chủ vì an ủi hắn, cho hắn tên tuổi Thần Đình đệ nhất Tiểu Thánh, nhưng hắn cũng từ khi đó, không được trọng dụng, trên dưới không đường...

Trong trận chiến Phong Thần Bảng ấy, hắn đến tột cùng là lập công, hay phạm lỗi lầm?

Mấy chục năm trong lúc đó, tranh luận không ngớt, chưa từng một kết quả...

Lúc trước nhóm người đầu tiên bước lên Thông Tiên Kiều, có người đã từng đứng ra bác bỏ, chứng minh Phương Hành lập xuống đại công, nhưng loại thanh âm này, rất nhanh liền bị mấy vị trưởng lão của Chư Tử đạo tràng áp chế, người nghe qua không nhiều, người tin càng ít, dù sao, nếu nói ma đầu kia lập xuống đại công, lại không thể bước lên Thông Tiên Kiều, há không phải nói chư vị trưởng lão của Chư Tử đạo tràng xử sự bất công, vứt bỏ người lập xuống đại công? Cả Chư Tử đạo tràng, lại có mấy người sẽ tin tưởng lời như vậy?

Cộng thêm rất nhiều người áp chế bẻ cong, nên mãi đến tận hiện tại, việc này vẫn không có kết thúc!

Liên quan tới ma đầu này đến tột cùng là công hay tội, đã trở thành bản án không kết quả của Thiên Nguyên, tin tưởng hắn cố nhiên là tin tưởng hắn, nhưng không tin hắn cũng có đầy đủ lý do không tin hắn, mới đầu, hai loại âm thanh này còn có thể tranh biện một phen, nhưng đến bây giờ, mấy chục năm trôi qua, thế lực khắp nơi phát triển lớn mạnh, người mới quật khởi, không tin ma đầu kia càng ngày càng nhiều.

Bởi vì ở trong mắt rất nhiều người, một ma đầu làm ác đa đoan, mất hết tên tuổi, phản bội Thiên Nguyên, quy thuận Thần Chủ, cuối cùng lại kết thúc lờ mờ, vốn là một chuyện thuận lý thành chương, ngược lại, một ma đầu nhưng lòng mang đại nghĩa, lập xuống đại công lại bị người vứt bỏ, tất nhiên không được hoan nghênh, bởi vậy có rất nhiều sinh linh Thiên Nguyên, tình nguyện tin tưởng thuyết pháp thứ nhất...

Tâm người biến hóa, trái lại không phải những thiên kiêu đầu tiên kia có thể đảo ngược...

Cũng chính là nguyên nhân này, sau khi Từ Thiếu Yết nói, tâm tình các sinh linh Thiên Nguyên cũng trong nháy mắt thay đổi, vốn bọn họ nghe được tên "Phương Hành", cảm giác đầu tiên chính là kinh ngạc, dù sao một ma đầu nghe nói vô số lần, lại đang yên đang lành xuất hiện ở trước mắt mình, loại hiếu kỳ kia là khó có thể hình dung, nhưng rất nhanh, bọn họ nghĩ tới những ác sự mà ma đầu kia đã từng làm, phẫn nộ cháy rừng rực, từng ánh mắt kinh ngạc tựa hồ đã biến thành chuôi kiếm.

Sau chốc lát yên tĩnh, cũng không biết là ai dẫn đầu, đột nhiên hô to lên:

- Giết hắn!

Câu nói này, lập tức xúc động vô số người, quần tình kích phẫn, dồn dập hô to:

- Cùng tiến lên, giết hắn!

- Giết ma đầu kia...

- Chém kẻ này, vì Thiên Nguyên trừ hại...





Bạn cần đăng nhập để bình luận