Lược Thiên Ký

Chương 1541: Tìm được một đại bảo tàng


Hưu...

Khó mà hình dung sự bá đạo của một đao kia, nó ngưng tụ một thân pháp lực của Phương Hành, vung bổ ra xa xa, đao quang nửa đen nửa trắng cường hành bạo trảm, như một đạo trường hồng nháy mắt xỏ xuyên tinh vực, xông thẳng phía cuối chân!

Rất khó diễn tả sự hung cuồng trong thoáng chốc đó, đao quang ngất trời hàng lâm, trực tiếp chém vào trong quân trận Tiên Binh. Vốn đám Tiên Binh này được huấn luyện rất bài bản, sớm đã kết thành trận thế, tiên mâu hướng ra ngoài, thuẫn giáp bọc kín bốn phía, giống như con nhím nhắm đến Phương Hành. Đáng tiếc đao kia của Phương Hành há là thuẫn giáp của bọn hắn có thể ngăn trở, tiên mâu cũng căn bản không nảy đến tác dụng nên có. Dưới trảm kích từ một đao kia, quân trận bị phá mở, thuẫn giáp chia năm sẻ bảy, tiên mâu bay tứ tung, Tiên Binh tránh ở phía sau thuẫn giáp càng là trực tiếp bị trảm thành máu thịt, sau đó tùy theo đao quang lan tràn, chỉ thấy từng đạo vết rách máu thịt trực tiếp vươn dài...

- Phốc phốc phốc...

Phàm tại Tiên Binh nằm trong phạm vi đao khí ba cập, tận số đều hóa thành máu thịt, một mảnh tanh tưởi!

Chỉ trong nháy mắt, chí ít có vài chục Tiên Binh tán tiên hóa thành máu thịt, thậm chí đến cả tiếng kêu thảm đều chưa kịp phát ra. Sau đó ở hai bên đại đạo máu thịt, đám Tiên Binh bị dọa phá mật, dồn dập chen chúc lui ra hai bên, loạn thành một đoàn. Ánh mắt nhìn Phương Hành nào còn nửa phần chiến ý, căn bản giống như đang nhìn thấy ma thần, kinh khủng không để đâu cho hết!

- Ngươi dám đồ Tiên Binh ta?

Thái Ất Như Hiên tiên tướng cũng bị một màn này kinh cho mồ hôi lạnh chảy như suối, phẫn nộ hét lớn, vội vàng thúc đẩy hung hổ dưới háng, xông thẳng về phía Phương Hành, tiên mâu trong bàn tay trán phóng quang thải vô tận, mang theo một mảnh cuồng diễm phô thiên cái địa đâm tới trước mặt Phương Hành, nhìn thủ đoạn này, trong lòng hắn xem ra đã quyết phải giết cho bằng được Phương Hành...

- Ngươi dám ra tay với ta?

Phương Hành quay đầu, ánh mắt hung tàn nhìn hắn một cái...

Tích uy còn đó, Như Hiên tiên tướng cả kinh, vô thức ra tay chậm mấy phần!

- Ha ha, ta dám ra tay với ngươi đấy, thì đã sao!

Sắc mặt Phương Hành nháy mắt chợt biến, đắc ý dương dương, vung đao lật chuyển!

Răng rắc...

Đao quang như hồ, lần nữa lật chuyển tứ phương, không chỉ đánh bay mâu của Thái Ất Như Hiên tiên tướng, dư uy đao thế cường hành quét ra, lần nữa chôn diệt đám Tiên Binh trong phạm vi mười dặm quanh người, tất cả đều hóa thành một bãi máu thịt...

Ngay lúc trận doanh Tiên Binh đại loạn, Cáp Mô quân từ đằng sau đã ập tới, đụng vào một chỗ với Tiên Binh.

Giết chóc chợt lên, gió tanh mưa máu cuốn thốc tứ phương!

- Quả nhiên không hổ là Đế tử, hung cuồng đến thế là cùng. Nhưng bản tiên tướng há có thể khiến ngươi chiếm tiện nghi?

Thái Ất Như Hiên tiên tướng cũng bị chấn kinh, trầm giọng hét lớn, trong lòng âm thầm tính toán:

- Ngươi đã dám nhập quân trận Tiên Binh đại sát đặc sát, vậy chính là hung cuồng quá trớn. Mặc đao mang ngươi lợi hại đến đâu, bản tướng cũng phải vung ra tính mạng quấn chặt ngươi, chỉ cần cầm cự nhất thời nửa khắc, đợi Tiên Binh bên ta đánh vỡ đám Cáp Mô quân kia, quay đầu lại hợp thành trận thế trấn sát ngươi, để xem ngươi đến lúc đó ngươi thoát thần thế nào...

Hắn khác với đám con em thế gia, rất giỏi mang binh, cũng biết rõ nguyên lý tranh phong giữa Tiên Binh tiên tướng và cao nhân. Biết vào lúc này, trọng điểm chiến cuộc đã không nằm giữa hắn và Đế Lưu, mà là va chạm giữa Tiên binh song phương. Vừa rồi bọn hắn không hề đấu tướng, mà trực tiếp triển khai chém giết, chỉ cần phe Tiên Binh Đế Lưu bại, mình lập tức sẽ được đại quân trợ lực, muốn chém giết Phương Hành liền dễ như trở bàn tay. Rốt cuộc Đế Lưu dù hung cuồng đến mấy, dù chém giết Tiên Binh dễ dàng như chặt dưa cắt rau, thì dưới đại trận giảo sát, hắn cũng phải chịu thiệt!

Điểm này, hắn rất có lòng tin đối với Tiên Binh dưới trướng mình!

Tiên Binh phe mình có thực lực thế nào?

Đường đường Xích Tiêu tiên quân, tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Đại Xích Thiên nhất mạch. Vô luận là thực lực cá nhân Tiên Binh, hay là một thân trang bị, thậm chí là trận pháp diễn luyện, đều thuộc đỉnh cấp, đặc biệt mỗi trăm người lại có một vị chính tiên suất lĩnh, với thực lực như thế, hắn tuyệt không tin tưởng đám ô hợp chi chúng của Đế Lưu lấy gì ra để giao thủ với Tiên Binh. So ra, quả thực không khác gì lấy trứng chọi đá!

- Giết!

Đám Tiên Binh kia quả nhiên cũng không khiến Thái Ất Như Hiên tiên tướng thất vọng, vừa thấy tiên tướng quấn chặt Đế Lưu, lập tức lĩnh ngộ ý đồ hắn, ba vị chính tiên tiểu tiên tướng vọt ra, xung phong đi đầu, suất lĩnh bộ hạ tùy tùng giết tới Cáp Mô quân. Dưới sự chỉ huy của bọn họ, Tiên Binh mới vừa bị Phương Hành quấy cho có phần hỗn loạn rất nhanh liền khôi phục trận thế, đồng thời áp tới, trận thế cực kỳ kinh người, hung cuồng chính là ba vị tiểu tiên tướng đi đầu, trên người tiên uy hạo đãng, mang theo một cỗ uy thế không gì ngăn cản nổi!

Dưới cục diện đó, Cáp Mô quân sa vào hỗn loạn, trơ mắt nhìn quân thế đối phương nghiền áp tới...

Nhưng đúng vào lúc này, trong mảnh thế cục nhìn như hỗn loạn đột nhiên vang lên một tiếng hô lớn, đồng thời có bảy tám đạo thân ảnh nhảy lên cao cao, ai nấy đều mang một thân tiên uy kích đãng, cũng là đường đường chính tiên, mỗi người chiếm một phương, trực tiếp vây ba vị tiểu tiên tướng ở chính giữa, các loại pháp bảo thần thông ùn ùn tuôn ra vô cùng tận, hệt như là bão tố mưa giông...

Liếc thấy cảnh này, khí thế trận doanh Tiên Binh lập tức chùng xuống!

- Trời ạ, đây là chuyện gì, trong Cáp Mô quân sao có được nhiều chính tiên như vậy?

Nhưng còn không chỉ thế, trừ bảy tám người xông ra vây đánh ba tên tiểu tiên tướng, trong Cáp Mô quân bên dưới còn có hai ba người cũng là tu vị chính tiên, trực tiếp dẫn đầu xông tiến trận doanh Tiên Binh. Lúc này đặt ở trước mặt bọn họ chỉ còn lại một đám tán tiên, dù cho trang bị cao một bậc, nhưng dưới áp chế từ một đại cảnh giới, khiến bọn họ có được ưu thế cực đại khó mà nói rõ. Tựa như chặt dưa cắt rau, người người quét ra một đường máu, đối diện bọn họ chúng Tiên Binh gần như không chịu nổi một kích!

Dù là những Cáp Mô quân bình thường cũng biểu hiện ra thực lực đáng sợ kinh người, vốn đám Xích Tiêu quân tinh nhuệ này đều có thực lực cá nhân cực mạnh, dù sao cũng là từ trăm tuyển một, dù không dốc sức trong tiên quân, so với tán tiên bình thường thì cũng tuyệt đối là cao thủ. Bình thường bọn họ đều cực kiêu ngạo, căn bản không để tán tiên phổ thông vào trong mắt, càng đừng nói tới đám ô hợp chi chúng này. Nhưng đến khi thật động thủ, bọn họ mới phát hiện, đối phương hung ác dũng mãnh không hề thua chính mình...

Đặc biệt là ở phương diện cay độc âm hiểm lại càng chỉ có hơn chứ không có kém!

Mẹ nó, đường đường Tiên Binh, làm gì có ai chuyên môn tay cầm đại đao ngồi xổm trên mặt đất chuyên băm nhắm đũng quần đối thủ?

... Thứ nhắm đến chính là cái đoạn kia….!

Đây làm gì phải ô hợp chi chúng, đây căn bản là một đám thổ phỉ, là một thổ phỉ được huấn luyện bài bản...

Quần Tiên Binh đâu biết được rằng, đối thủ của bọn họ cũng được chém giết ra từ trong mười vạn Tiên Binh Phù Đồ thiên, so với tỷ lệ trong trăm có một của bọn hắn thì còn cao hơn nhiều. Hơn nữa bọn họ chỉ là tuyển chọn mà thôi, trong khi ba trăm Tiên Binh kia là chém giết thực sự, người người đều hiểu được đạo lý không tiếc hết thảy đại giá sống sót cho bằng được. Hơn nữa xét về khí thế, bọn họ đánh thắng, chẳng qua là được mấy chục viên tiên tinh mà Đế Thích điện hạ ban thương, trong khi thứ đám tiên phỉ có khả năng được đến lại là đường đường tiên mệnh...

Không so không biết, vừa so, đám Xích Tiêu quân này mới phát hiện, mình trừ trận dung và trang bị cao hơn đám ô hợp chi chúng kia một bậc ra, còn những cái khác, từ thực lực, sĩ khí, âm hiểm cay độc, toàn bộ đều nằm ở liệt thế...

Cũng chính bởi vậy, một loại cục diện lúng túng liền xuất hiện!

Hai quân tương đối, quả thực xuất hiện thế cục đảo hướng một bên...

Chẳng qua bên bị áp đảo không phải tiên phỉ, mà là đường đường Tiên Binh...

Đương nhiên, nếu hai ngàn Tiên Binh bọn hắn hội hợp đầy đủ, đối đầu với ba trăm tiên phỉ này thì vẫn có khả năng thắng được. Rốt cuộc tiên phỉ dù mạnh, nhưng kết hợp chưa ăn ý, ba trăm đối hai ngàn khó mà có thể thắng. Chỉ đáng tiếc, hiện nay trừ một bộ Tiên Binh chính diện nghênh địch ra, mấy bộ Tiên Binh khác đều đã bị phản nghịch Thiên Nguyên quấn chặt, không rảnh tay tiếp ứng, chỉ có thể bị động ứng chiến trong cảnh hỗn loạn!

- Sao lại thế này? Sao lại thế này? Sao lại thế này?

Chấn kinh nhất phải kể đến người chỉ huy Tiên Binh, Thái Ất Như Hiên tiên tướng, hắn vốn ý đồ kéo chết Đế Lưu, lại không ngờ, hiện nay hai quân đụng nhau, tan vỡ lại là Tiên Binh dưới trướng mình. Trơ mắt nhìn Tiên Binh quanh người bị giảo sát, máu thịt trải kín mặt đất, hắn kinh khủng dị thường, liên tục hét lớn ba tiếng, vô ý tiếp tục giao thủ, tiên mâu trong tay hung hăng đâm về phía trước, bức lui Phương Hành, quay đầu liền kéo theo tiên mâu vội vàng tháo chạy!

- Hợp binh! Hợp binh! Vô luận thế nào đều phải hợp binh tái chiến!

Cáp Mô quân thực lực mạnh dị thường, đã khiến hắn ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm!

Thời này khắc này, chia mà chiến đúng thật là cách làm ngu xuẩn nhất, sẽ bị người khác lần lượt kích phá...

Duy có hợp binh một nơi, có lẽ còn có chút thắng cơ!

- Ha ha, hay lắm, quả nhiên không khiến ta thất vọng...

Thấy Thái Ất Như Hiên tiên tướng quay đầu bỏ chạy, Phương Hành trong lòng vui vẻ, hắn vốn định quan sát một quen thực lực của Cáp Mô quân khi chân chính đối chiến tinh nhuệ Đại Xích Thiên Xích Tiêu quân, nay thấy còn tốt hơn cả trong tưởng tượng, tâm tình sao có thể không vui?

Chung quanh tiếng giết chấn thiên, vô số đại chiến vẫn đang tiến hành, Cáp Mô quân xông giết tứ bề, dũng mãnh vô song, Tiên Binh kết quần mà chiến liên tục bị xung vỡ, sau đó chết thảm dưới các thức các dạng pháp bảo từ Cáp Mô quân, số còn lại có lẽ đã mất đi chiến ý, chỉ biết vỡ trốn!

Người chết, người thương, sát khí xung thiên...

- Tốc độ tích lũy kiểu này...

Phương Hành thấp giọng thở dài, tay lật một cái, trong bàn tay xuất hiện một bức quyển trục, chính là Tiệt Đạo bí quyển hắn tự tay luyện chế, lúc này giở ra vừa nhìn, không ngờ phát hiện trên mặt bí quyển đang có một tầng tiếp một tầng sát khí tụ tập lại với tốc độ vô cùng đáng sợ, như vân khí, mỗi quá một hơi, liền có mấy lần tăng trưởng, loại tốc độ tích lũy này quả thực khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung...

Trong xương đầu Khô Lâu giữa eo, gốc cây quái vật kia cũng bị huyết khí và khí cơ sinh linh tán dật chung quanh hấp dẫn, từng quả từng quả tọa hóa nhỏ như hạt gạo xuất hiện trên cây, hơn nữa còn đang sinh trưởng với tốc độ thấy được bằng mắt thường!

- Ta nên nói mình phát đại tài ư?

Phương Hành thấp giọng than thở, sau đó lắc đầu, cười nhẹ nói:

- Không đúng, ta phải nói mình... Tìm được một đại bảo tàng a!




Bạn cần đăng nhập để bình luận