Lược Thiên Ký

Chương 1604: Cứu giá chậm trễ


- Mẹ kiếp, chiếc Phá Tiên chu này thật là rắn chắc, so với tiểu thế giới còn rắn chắc hơn!

Phương Hành nặng nề chém mấy đao vào Tiên chu mà Đế Thích đang trốn, lại phát hiện chiếc Tiên chu này thật sự rắn chắc, chém mãi mà vẫn không làm gì được. Cấm chế bên trên đó tạo thành lông nhọn, cực kỳ lợi hại, phần lớn đao khí đều không thể làm gì. Thần thông đnáh lên đó còn trực tiếp bị một tầng bảo hộ vô hình bắn lại, căn bản không thể động tới bản thân thuyền này được, khiến hắn vừa nhụt chí vừa tức giận.

- Cũng không biết Đế Thích tránh ở bên trong làm cái gì, đừng nói là đến cuối cùng lại tử thủ ở đây...

Phương Hành hít sâu một hơi, đi quanh Tiên chu một vòng, âm thầm suy tính.

Lúc này một vùng chiến trường lớn đã bắt đầu dừng chiến hỏa rồi. Tám ngàn Xích Tiêu quân dưới trướng Đế Thích, còn cả một nghìn Xích Tiên quân dưới trướng của Thanh La tiên tử, lúc này lại chỉ còn lại không tới ba ngàn người, đều bị Cáp Mô quân trông giữ, vứt bỏ khí giới chiến giáp bị vây ở một chỗ. Còn sinh linh Thần tộc ở một chỗ thì đứng ở sát biên giới để quan sát. Cáp Mô quân cũng không để cho bọn họ tiếp cận Xích Tiêu quân, còn bọn họ không nhận được mệnh lệnh của Thần Chủ cùng Thần Vương nên cũng không dám tiếp cận, chỉ là đang vừa kính vừa sợ nhìn người Cáp Mô quân.

Ở phía xa xa là binh mã của ngũ đại thế lực trú đóng.

Có thể nói bọn họ chưa hoàn tào vọt vào chiến trường thì cục diện cũng đã nghịch chuyển rồi, xuất hiện sự biến hóa không ai tưởng được!

Lúc này chư vị trưởng lão dùng gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt thâm trầm nhìn bốn vị thiếu chủ, lâu không nói câu nào.

Mà một đám Tiên tướng dưới quyền bọn họ thì vẻ mặt mê man, đến bây giờ cũng không biết xảy ra chuyện gì.

- Thật là can đảm đấy, lại làm làm Đế Thích điện hạ bị thương, các ngươi... tứ gia các ngươi muốn tạo phản sao?

Một tiếng quát lạnh phá vỡ sự yên lặng quanh đó, người nói chuyện là một vị trưởng lão của Thất Muội Thiên. Lúc này ông ta giận không nhịn được, nếu bàn về cừu hận đối với Đế Lưu, Thất Muội Thiên có thể nói là đứng đầu, không ai dám nói đứng thứ hai. Trước là thiếu chủ của gia tộc bọn họ bị chém trong Loạn Lưu Hải, sau trưởng lão Phong Sơn Đồng của Thất Muội Thiên cùng với chư thế lực cùng nhau thỉnh cầu Đế Lưu ở lại doanh trại, bị Đế Lưu không nói lý dùng một đao chém chết. Trước sau đã có hai vị Thượng Tiên thân phận tôn quý chế trong lòng bàn tay của Đế Lưu...

Tổn thất bậc này, sự xấu khổ và khinh thường bậc này, cho dù đối phương là Đế Tử, Thất Muội Thiên sao có thể bỏ qua được?

Lần này năm phe thế lực cùng đến cứu giúp, Thất Muội Thiên chính là người chu toàn, công phu cực lớn!

Mục đích đương nhiên cũng rất đơn giản, chính là muốn thông qua tay của Đế Thích để giúp Thất Muội Thiên tẩy rửa sự sỉ nhục tận xương tủy này...

Chỉ là kế hoạch vốn hoàn toàn hoàn mỹ này cuối cùng lại xuất hiện biến hóa mà không ai tưởng tượng được.

Thiếu chủ của tứ gia lại đồng thời ra tay với Đế Thích!

Nếu không phải thấy trưởng lão của mấy đại thế lực cũng có vẻ mặt kinh ngạc như mình thì vị trưởng lão của Thất Muội Thiên này thậm chí còn cho là bốn phe thế lực này hợp mưu hãm hại, thương lương ra một kế sách ác độc để hại Thất Muội Thiên!

- Tiểu Ảnh nhi, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?

Trưởng lão Mộng Gia của Ám Ảnh Thiên cũng trầm mặt thấp giọng quát hỏi.

- Ta... Ta cũng không biết...

Bị trói trong một bộ Mộng Giáp, Tiểu Ảnh tử nhỏ giọng nói, vừa sợ vừa hoảng, sắp khóc đến nơi.

Tuy tu vi của nàng có Thái Ất Thượng Tiên, thân phận cũng tôn quý, nhưng tự tay đâm Đế Tử bị thương, chuyện này sẽ là một tội danh cực lớn. Đừng nói là nàng, ngay cả Mộng gia của Ám Ảnh Thiên đoán chừng cũng không dánh nổi tội danh mưu sát Đế Tử. Dù sao cho dù ngũ đại thế lực bọn họ có căn cơ sâu dày thì cũng là thuộc hạ, chỉ có thể lựa chọn quyền lợi đội ngũ, nhưng không có quyền trực tiếp hạ thủ với Đế Tử. mà vừa rồi cảnh tượng mấy người các nàng ám sát Đế Thích lại bị tất cả mọi người trên chiến trường này thấy được cả rồi...

- Không cần ép bọn họ đâu...

Ngay lúc này, ba vị lão Tiên áo bào trắng của Ám Sương Thiên khe khẽ thở dài, có vẻ hơi bất đắc dĩ, thấp giọng nói:

- Đến lúc này còn không nhìn ra hay sao, là hậu thủ của Đế Lưu điện hạ chuẩn bị... Chúng ta quá coi thường hắn rồi, dụng tâm thật là ác độc...

- Hả?

Mấy phe thế lực khác đều quay đầu nhìn ông ta.

Một người trong số lão Tiên áo bào trắng thấp giọng nói:

- Mấy người Băng Nghiên là do chúng ta phải trả cái giá cực lớn để cứu được từ tay Đế Lưu điện hạ, lúc đó chúng ta cũng đã hoài nghi có phải là bọn họ bị Đế Lưu động tay động chân gì đó trên người hay không, nhưng lấy tu vi của chúng ta trước sau cũng đã kiểm tra bọn họ không biết bao nhiêu lần rồi, ngoại trừ thần hồn của bọn họ có chút hỗn loạn ra thì đều không tra ra được bất kỳ vấn đề gì, nhưng bây giờ đã hiểu, không phải Đế Lưu không hạ ám cấm trên người bọn họ mà là chúng ta không kiểm tra ra được...

- Không sai!

Tộc trưởng thứ ba của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng Thiên cũng khẽ gật đầu, nói:

- Đúng là chúng ta quá khinh thường rồi, vốn cho rằng có thể nương vào sự tranh chấp của hai vị Đế Tử để tranh thủ thêm chút quyền lợi cho ngũ phương chúng ta, hiện tại mới hiểu, hai người bọn họ cũng đang coi chúng ta như những quân cờ, tranh chấp với đối phương. Lúc đầu Đế Thích điện hạ muốn chúng ta quan sát từ đằng xa, chính là vì để lại một đường lui cho hắn, kết quả cuối cùng không ngờ tới là Đế Lưu điện hạ cũng để lại hậu thủ, biến đường lui của Đế Thích điện hạ thành đường chết, thật lợi hại...

- Đáng hận nhất chính là đó là tranh chấp của Đế Tử bọn họ, nhưng bây giờ lại kéo cái tội ám sát Đế Tử lên người chúng ta...

Bà lão mặc áo lam của Ám Ảnh Thiên căm hận nói, trong mắt tỏa ra độc hỏa.

- ... Còn có hi vọng, chỉ mong Đế Thích điện hạ không chết!

Tần Hoài Dương của Thái Nhạc Tiên tông Thương Thanh Thiên nhàn nhạt nói, chỉ nói một câu không đầu không đuôi như thế.

Nhưng chư thế lực quanh đó nghe vậy thì lại lập tức giật mình, có khiếp sợ, có kinh sợ, trái tim trầm mặc.

Ý tứ của Tần Hoài Dương rất rõ, nếu như Đế Thích chưa chết, như vậy bọn họ vẫn có thể lựa chọn, chỉ là sau đó phải giao thiếu chủ nhà mình ra để tùy bên Đế Thích xử trí, tìm cao thủ tra xét bọn họ, tìm ra cấm chế bị hạ trong cơ thể bọn họ. Từ đó có thể có hy vọng hòa giải với Đế Thích, nếu làm như vậy thì có vấn đề là nhất định phải hi sinh thiếu chủ nhà mình, nhưng lợi ích thì cuối cùng sẽ không phải gánh vác tội danh ám sát Đế Tử nữa. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết của tất cả đều xây dựng dưới tình huống Đế Thích chưa chết...

- Không thể, Tiểu Ảnh nhi là tim gan của lão tổ Ám Ảnh Thiên ta, làm sao có thể...

Bà lão mặc lam y của Ám Ảnh Thiên là người đầu tiên kinh hãi, thất thanh kêu, chỉ là câu nói kế tiếp lại không nói lên lời.

Bà ta cũng biết, cho dù lão tổ tông có đau lòng Tiểu Ảnh Nhi nhưng vì không phải gánh vác tội ám sát Đế Tử thì cũng sẽ chọn hi sinh nàng.

- Qua xem một chút đi!

Tộc trưởng thứ ba của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng Thiên lạnh giọng mở miệng gật đầu với chư trưởng lão, lao về phía trước.

Chư thế lực khác cũng đều gật đầu vây quanh bốn vị thiếu chủ, đều phi vào trong chiến trường. Lúc đầu thiếu chủ ở trong mắt bọn họ quý giá như cục cưng, lúc này lại giống như trở thành tù phạm, bị bọn họ vững vàng bao vây ở bên trong.

- Ha ha, vậy cũng may, thiếu chủ nhà ta lại không thể sống lại...

Lúc này trưởng lão của Thất Muội Thiên cũng đi theo phía sau quan sát nét mặt để lựa lời nói. Ông ta đã phát hiện trưởng lão của mấy phe thế lực này có thể không phải đang giả bộ, xem ra bọn họ thực sự là bị hậu thủ của Đế Lưu hại thảm. Liều mình nghĩ lại thì ông ta cũng có thể lý giải được sự quấn quýt trong lòng của mấy vị trưởng lão này, đây là bị kẹp giữa cuộc giằng co của hai vị Đế Tử chân chính, không chỉ mất hết tiên cơ thậm chí còn bị dồn đến chỗ chết. Cái giá phải trả quá lớn rồi, cho dù Đế Thích không chết thì thế nào? Bọn họ sẽ thật sự được tha thứ hay sao?

-Được, ngươi đã bền chắc như vậy thì nhìn thử xem ngươi có thể chống đỡ được tới khi nào?

Phương Hành nghiến răng muốn phá Tiên chu này, vẫy bàn tay lớn một cái rồi vô số Tiên tướng ào lên vây một vòng hạ thủ với Tiên chu. Nhiều loại thần thông, các loại Tiên bảo đều nặng nề đánh vào Tiên chu, đánh lên cấm chế của Tiên chu. Một con Tiên chu này cho dù Đại La Kim Tiên ước chừng cũng phải tốn nhiều công sức mới có thể phá được, nhưng cũng không thể chịu nổi tiêu hao bậc này.

- Đừng... đừng đánh nữa... ta... ta đi ra rồi!

Nhưng ngay lúc Tiên chu bị đánh tới ô quang ảm đạm xuống, gần như ngay cả Tiên chu cũng sắp bị đánh thành tro thì bên trong chợt vang lên một tiếng thét kinh hãi. Chư tiên ngẩn ra, đồng thời dừng tay lại. Sau đó chỉ thấy sau một lúc nây, cửa của chiếc Tiên chu bị chậm rãi mở ra, một nữ tử vóc dáng cao gầy đẫy đà, dung nhãn thê mỹ, trong lòng ôm một người nam tử đang từ từ đi ra...

- Cái gì?

Trong chốc lát nhìn thấy màn này, chư thế lực trong lòng vốn đang ôm chút hy vọng cũng thấy kinh hãi trong nháy mắt.

Nàng kia đương nhiên là Thanh La tiên tử rồi, nhưng nam tử nàng ôm trong lòng có vóc người thon dài, không hề có khí tức, trên người đã tan mất tiên giáp cùng áo choàng, chỉ có áo bào trắng bọc quanh người. Hai mắt nhắm nghiền, máu me khắp người, đương nhiên đó là Đế Thích...

- Làm sao lại như vậy chứ, sao Đế Thích điện hạ...

Chư trưởng lão nhìn thấy cảnh ấy thì người người đều hoảng sợ, con ngươi rụt lại.

Trong lòng bọn họ căn bản không có cách nào tin cảnh tượng trước mắt.

Tuy bốn vị thiếu chủ đồng thời xuất thủ đâm Đế Thích điện hạ bị thương, nhưng làm sao gã có thể chết được?

Lấy tu vi của Đế Thích điện hạ, có bị thương nặng hơn thì chỉ cần không phải bị ma diệt thần hồn tại chỗ thì cũng sẽ có phương pháp bảo vệ tính mạng chứ?

Gã được xưng là người đứng đầu trong cảnh giới Thái Ất của Đại Xích Thiên, làm sao có thể chết vì chút thương thế này được?

- Hả,... thật không ngờ tới, các vị đạo hữu à, thiếu chủ nhà các ngươi... gây ra đại họa rồi...

Vị trưởng lão của Thất Muội Thiên rõ ràng cũng lấy làm kinh hãi, không nhịn được mà thấp giọng nói.

Lúc này ông ta không phải đang cười trên nỗi đau của người khác, mà là thở dài thật.

Nếu mấy vị thiếu chủ kia chỉ đâm Đế Thích bị thương thì chư thế lực còn có thể chu toàn chỗ trống, nhưng bây giờ Đế Thích lại đã chết rồi, vậy tội danh mấy vị thiếu chủ bọn họ ám sát Đế Tử cho dù thế nào cũng không trốn thoát được, đây là tội lớn nghĩ tới thôi đã sợ rồi.

- Ầm!

Trong sự trầm mặc xung quanh, vị tộc trưởng thứ ba của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng Thiên cùng với Tần Hoài DƯơng của Thượng Thanh Thiên Thái Nhạc Thiên tông đồng thời xuất thủ, một chưởng liên tiếp đánh vào phía sau lưng và phía sườn trái của trưởng lão Thất Muội Thiên đang than thở. Một kích không chút lưu tình hầu như làm sinh cơ cùng thần hồn trên thân thể của trưởng lão Thất Muội Thiên đồng thời bị hủy diệt, ngơ ngác quay đầu nhìn bọn họ một cái rồi cơ thể sụp xuống.

- Giết toàn bộ nhân mã của Thất Muội Thiên, không chừa một mống!

Tộc trưởng thứ ba của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng Thiên cùng Tần Hoài Dương liếc nhau một cái rồi nhàn nhạt hạ lệnh, sau đó liền chạy xuống phía dưới.

- Cửu Lĩnh Phượng Hoàng Thiên cứu giá chậm trễ...

- Thượng Thanh Thái Nhạc Thiên tông cứu giá chậm trễ...

Chư phương trưởng lão khác cũng ngẩn ra, gấp gáp quỳ xuống:

- Ám Ảnh Thiên cứu giá chậm trễ...

- Ám Sương Thiên cứu giá chậm trễ...

- ... Mong Đế Lưu điện hạ thứ tội!

Bạn cần đăng nhập để bình luận