Lược Thiên Ký

Chương 993: Chư Thiên Minh Chủ



- Cái gì là hồ nháo, ta cảm thấy rất có đạo lý.

Phương Hành nghiêng mắt nhìn lão ẩu Hồ tộc một chút, ban đầu ở Bắc Câu Yêu Địa đã gặp qua một lần, bất quá căn cứ lấy quan hệ với Hồ Tiên Cơ, hắn đối với mấy hồ ly này đều không có hảo cảm, đối với nàng tự nhiên cũng không khách khí bằng đám người Cô Nhận Sơn Bằng Ngũ và Đại Thánh Sơn Lão Bạch Viên, lúc nói chuyện với nàng chỉ nghiêng mắt nhếch miệng, người hiểu rõ tính tình hắn đều biết trong lòng hắn có bất mãn, không chừng câu kế tiếp sẽ mở miệng mắng chửi người.

Bà lão này cũng không ngốc, hiểu được nhìn mắt người nói chuyện, nhưng vẫn còn có chút giận dữ:

- Bây giờ ngươi trộm Bàn Đào Lâm của Dao Trì Cung tới, làm Thiên Nguyên Đại Lục đại loạn, chỉ sợ một cái sơ sẩy, các châu đại chiến sẽ bạo phát, táng diệt toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục cũng có thể, mà bây giờ ngươi nắm giữ Bàn Đào Lâm và cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn, dù không định thừa thế xông lên, cũng nên thận trọng xử lý mới phải, sao còn có thể ngày ngày nhớ nhi nữ tình trường? Chẳng lẽ tiểu nha đầu kia thật là quốc sắc thiên hương gì, có thể để ngươi tình thâm ý trọng như thế?

Lời này lại hơi có chút trào phúng.

Trong ba chiếc pháp thuyền cùng đi Ma Uyên, nàng tự nhiên cũng nhìn thấy Long Nữ và Sở Từ, nghĩ thầm tiểu ma đầu đã một vợ một thiếp, lại có thể nói rõ hắn là một người chuyên tình sao? Còn nữa, trong một vợ một thiếp kia, một vị là Long Nữ Thương Lan Hải, nội tình thâm hậu, thân phận tôn quý, một vị khác là công chúa Sở Vực, đệ tử Đại Tuyết Sơn, cũng coi như có Đại Tuyết Sơn nhất mạch ở sau lưng làm chỗ dựa, mà tiểu thị nữ kia, lại có thể coi là thân phận tôn quý gì, đáng giá hắn không để ý đại cục như thế? Coi như hắn muốn thông qua phương pháp thông gia này dính líu quan hệ với Phù Diêu Cung hoặc Dao Trì, thì nên lựa chọn Dao Trì tiểu công chúa ah, mà không phải vì một hầu gái mà làm ra trận chiến như thế!

- Tiểu Man là quốc sắc thiên hương ah.

Phương Hành liếc mắt, trả lời lẽ thẳng khí hùng.

- Ngươi…

Câu trả lời này làm trưởng lão Hồ tộc nói không ra lời.

- Ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?

Ánh mắt Phương Hành bình tĩnh nhìn về phía nàng, hơi không kiên nhẫn.

- Sự tình nàng muốn nói kỳ thật cũng là sự tình chúng ta lo lắng, đó là ngươi nên ứng đối như thế nào!

Đại Bằng Tà Vương mở miệng, khẩu khí có chút ngưng trọng :

- Trước kia ngươi làm việc, luôn quấy cục diện hỗn loạn, sau đó từ bên trong thủ lợi, nhưng lúc này không giống, những chuyện ngươi làm quá mức nghiêm trọng, đã vượt khỏi giới hạn tiếp nhận của các đạo thống Thần Châu, thậm chí ngay cả Thánh Nhân cũng không cách nào ngồi yên không lý đến, hơn nữa, lần này coi như cục diện lại loạn, Thần Châu và Dao Trì cũng sẽ không bỏ qua ngươi, dù cho vì cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn và Bàn Đào Lâm, bọn họ cũng sẽ theo đuổi không bỏ, không chết không thôi!

Hắn liếc nhìn Phương Hành, khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời:

- Lần này nếu thật xảy ra đại loạn, thì không chỉ một vực hoặc mấy đạo thống phân tranh, mà là một trận đại loạn tác động đến cả Thiên Nguyên Đại Lục, bây giờ đại kiếp trước mắt, cần Thiên Nguyên Đại Lục ngưng tụ một lòng, cùng chống chọi đại kiếp, Thánh Nhân sẽ không cho phép loại đại loạn này xuất hiện, trước đây bọn họ tận lực khắc chế ảnh hưởng của mình, không nhiễu loạn thế gian vận chuyển bình thường, nhưng một khi bọn họ thật muốn xuất thủ, tất nhiên sẽ vô cùng kinh khủng!

- Con mẹ nó, Thánh Nhân sẽ ra tay giết ta?

Phương Hành rụt cổ, cảm giác sau lưng lạnh lẽo, nhỏ giọng thầm thì:

- Không thể nha.

Đại Bằng Tà Vương cười cười nói:

- Thánh Nhân sẽ không giết ngươi, điểm này ngươi làm rất tốt, cố ý ở Côn Luân Sơn hiển lộ căn cơ Kim Đan cực hạn, tiềm lực vô tận, còn kéo da hổ làm áo khoác, một chưởng đẩy lui Dao Trì Vương Mẫu, chỉ là chuyện này, đã đủ Thánh Nhân coi trọng, bọn họ coi trọng Tiên chủng như thế, ký thác kỳ vọng, không có đạo lý sẽ đích thân hủy diệt Tiên chủng, thậm chí còn sẽ chăm sóc ngươi, hình thành một ô dù vô hình, chỉ bất quá, coi như Thánh Nhân ưu ái ngươi, cũng sẽ không ngồi nhìn trận đại loạn này phát sinh, bọn họ không xuất thủ chém ngươi, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ không xuất thủ ngăn cản ngươi!

- Vậy bọn hắn sẽ làm thế nào?

Đại Bằng Tà Vương điểm phá lo lắng của Phương Hành, hắn cũng không thèm để ý, như có điều suy nghĩ hỏi.

Hắn gây ra họa lớn như thế, còn thoải mái như thế, quả thật có chút tính toán của mình, nghĩ thầm Thánh Nhân vì bồi dưỡng Tiên chủng, ngay cả Chư Tử Đạo Tràng cũng mở ra, tự mình chỉ dạy, vậy chỉ cần mình biến thành Tiên chủng mạnh nhất, ai còn dám gây mình? Chút tâm tư ấy, cũng là hắn sớm chuẩn bị kỹ càng, đến ứng đối những Độ Kiếp lão tổ của các cổ thế gia.

Đương nhiên, một biện pháp khác để hắn ứng đối những người này, chính là tùy thời tiến vào Bách Đoạn Sơn, dù sao bọn họ cũng không vào được!

Bất quá nghe Đại Bằng Tà Vương nói, lại cảm thấy rất có đạo lý.

Trước đây hắn muốn làm lớn một chút, dù dẫn cả Thiên Nguyên Đại Lục vào loạn cục cũng không tiếc, nhưng bây giờ suy nghĩ cẩn thận, không chừng ý niệm này sẽ kinh động những Thánh Nhân kia, vạn nhất những lão gia hỏa kia tới vung tay múa chân với mình, nói cái này có thể làm cái kia không thể làm, vậy đến lúc đó mình nghe hay không nghe đây?

- Tâm tư của Thánh Nhân không dễ phỏng đoán, nhưng vô luận như thế nào, cũng sẽ không hết thảy đều như ý ngươi!

Đại Bằng Tà Vương một câu nói phá, khiến cho Phương Hành buồn bã thở dài.

- Có khả năng nhất, chính là trung gian hoà giải!

Hồ Cầm lão nhân nhẹ nhàng mở miệng, bình thản phân tích cục diện :

- Mà tất cả trung gian hoà giải, đều sẽ xây dựng ở trên đạo lý nhất định, mà nói đến đạo lý, ngươi trước giết người cổ thế gia, lại chiếm Bàn Đào Lâm của Dao Trì, vô luận như thế nào cũng không chiếm đạo lý, dù Thánh Nhân coi trọng tiềm lực của ngươi, giữ gìn ngươi, nhưng chỉ sẽ bảo đảm an nguy của ngươi mà thôi, đồ vật ngươi đoạt của người khác, lại có mấy thành có thể lưu lại trong tay ngươi? Dù sao hiện tại Thần Châu thế mạnh, hơn nữa Phù Diêu Cung cũng có một thiên kiêu không thua ngươi, Thánh Nhân vô luận như thế nào cũng không có đạo lý rét lạnh tâm những người khác, chỉ để giữ gìn một mình ngươi!

- Huống chi…

Đại Bằng Tà Vương thăm thẳm mở miệng :

- Trước đây ta nghe nói, Dao Trì cùng mấy vị Thánh Nhân cũng rất có giao tình, ngàn năm một lần Dao Trì Hội, đều sẽ do Phù Diêu Cung Tư Đồ tự mình đi Thánh Nhân đạo tràng đưa thiệp mời, dù Thánh Nhân không đến, cũng sẽ đưa Bàn Đào lên, phần giao tình này không cạn, nhưng ngươi thì sao? Ngoại trừ nghe nói qua tên tuổi của Thánh Nhân, lại khi nào cùng Thánh Nhân có nửa phần quan hệ?

- Ý của ngươi là nói Thánh Nhân sẽ còn bất công?

Phương Hành có chút khiếp sợ nhìn Đại Bằng Tà Vương.

- Đây không phải bất công, mà là nhân chi thường tình!

Đại Bằng Tà Vương nói.

- Vậy thì phải cẩn thận, không được mà nói, ta ra ngoài hái sạch quả đào, giấu đi.

Phương Hành như có điều suy nghĩ, đột nhiên hạ quyết định, lầm bầm lầu bầu nói.

- Như vậy có thể có tác dụng gì? Ngươi đây là muốn quang minh chính đại đối địch với Thánh Nhân sao?

Nguyên Anh trưởng lão của Hồ tộc cười lạnh nói.

Phương Hành tức giận, chỉ ra ngoài đại sảnh nói :

- Ngươi ra ngoài, tiểu gia không mời ngươi ăn đào!

Trưởng lão kia giận dữ, mặt đỏ tới mang tai, tuyệt đối không nghĩ tới mình nói một câu lại chọc giận hắn, mặc dù nói là tính tình tiểu hài, nhưng nghe vào tai lại để cho người ta xấu hổ, có loại cảm giác thẹn quá hoá giận.

Bất quá nàng cũng nhìn ra, Phương Hành giận hoàn toàn là bởi vì cảm thấy nàng nói có đạo lý, dù sao coi như tiểu ma đầu có thể trốn ở trong Huyền Vực không ra, ở trước mặt Thánh Nhân cũng chưa chắc an toàn, những Thánh Nhân kia mỗi một người đều thần thông quảng đại, coi như bây giờ bọn họ còn không thể đối kháng pháp tắc trong Huyền Vực, bình an xuất nhập, nhưng nếu muốn đối phó người nào đó giấu ở trong Huyền Vực, thì không phải là không có thủ đoạn!

- Kỳ thật cũng không phải không có biện pháp giải quyết!

Thời điểm Phương Hành suy nghĩ, Hồ Cầm lão nhân cười ha hả nói.

- Ai…

Đại Bằng Tà Vương trừng lão đầu này một cái, Hồ Cầm lão nhân hiểu ý tứ của hắn, là muốn để Phương Hành buồn rầu một hồi, hắn hiểu rất rõ tiểu ma đầu này, tính tình trời lão nhị hắn lão đại, ai cũng không để vào mắt, thời điểm làm việc càng thường thường có ý nghĩ hão huyền, nhưng hết lần này tới lần khác năng lực còn rất mạnh, nghĩ đến liền làm, thường thường để cho người ta khó lòng phòng bị, dở khóc dở cười, lần này mặc dù đáy lòng bọn họ đã sớm có chủ ý, nhưng nếu không cho hắn buồn rầu một chút, hắn cũng chưa chắc sẽ coi là thật.

- Hồ Cầm lão tiền bối là người tốt, mau nói cho ta biết!

Phương Hành nở nụ cười, chạy tới bên người Hồ Cầm lão nhân hai tay nâng trà.

- Vỗ mông ngựa thật không có chút kỹ thuật hàm lượng.

Đại Bằng Tà Vương thở dài một tiếng.

- Ha ha, kỳ thật chúng ta thương lượng ra cách thức cũng đơn giản, ngược lại cùng chuyện ngươi làm bây giờ không mưu mà hợp!

Hồ Cầm lão nhân cười nói :

- Thánh Nhân đăm chiêu suy nghĩ là làm sao vượt qua đại kiếp, ở dưới tiền đề này, Thiên Nguyên Đại Lục không những không thể loạn, ngược lại còn phải như tường đồng vách sắt, trước đây ở Dao Trì, từng có thuyết pháp dùng Phù Diêu Cung và Trung Vực cổ thế gia dẫn đầu, ký kết Chư Thiên chi minh, kỳ thật chính là ý nguyện của Thánh Nhân, yêu cầu các đạo thống buông xuống tư oán, một lòng ứng đối đại kiếp, bất quá Dao Trì Bàn Đào Yến bị ngươi hủy, sự tình ký kết Chư Thiên chi minh biến thành bọt nước, chắc hẳn Thánh Nhân nghe nói việc này cũng sẽ cảm giác có chút thất vọng.

- Mà ngươi bây giờ có thể làm…

Hắn nhẹ nhàng để chén trong trà tay xuống, thần sắc hơi có vẻ ngưng trọng :

- Là lần nữa để Chư Thiên chi minh thành lập!

Đại Bằng Tà Vương cười nói :

- Cho ngươi cái minh chủ làm một chút, cũng không bôi nhọ ngươi a?

- Chư Thiên chi minh? Minh chủ?

Phương Hành nghe ngây người, nửa ngày mới nở nụ cười nói:

- Ta ngược lại không có ý kiến, nhưng bọn hắn cũng phải chịu mới được nha!

Mặc dù là người luôn cuồng vọng, nhưng Phương Hành vẫn hiểu mấy sự tình này, cho dù bây giờ hắn có Bàn Đào, có cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn, thậm chí tu vi ngoại trừ những lão quái vật Độ Kiếp kia, ai cũng không sợ, nhưng muốn làm Chư Thiên Minh Chủ, vậy căn bản không thể nào, một là tuổi nhỏ, hai không có nội tình, căn bản không có khả năng được các đạo thống tín nhiệm, coi như mình cầm Bàn Đào và cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn ra, đoán chừng cũng chỉ bị người âm phụng dương vi, được chỗ tốt xong liền không để ý tới mình, sau đó kết quả là, minh chủ không làm được, ngược lại còn có thể trở thành trò cười!

- Ai nói không thể nào?

Đại Bằng Tà Vương chậm rãi mở miệng :

- Ngươi không có khả năng, nhưng còn có những lão gia hỏa chúng ta giúp ngươi bày mưu tính kế!




Bạn cần đăng nhập để bình luận