Lược Thiên Ký

Chương 183: Sở vực đệ nhất thiên kiêu


Bột Hải quốc, nằm phía đông nam của Sở vực, bởi vì nhiều yêu thú, cùng hung cực ác, bị người ta gọi là yêu quốc.

So với Sở vực, Bột Hải quốc lại có vẻ vắng người, cả nước chi cảnh, nhiều hoang sơn dã lĩnh, khó có thể trồng trọt, cũng bởi vì trong nước, lúc nào cũng có yêu khí mãnh liệt theo gió biển thổi lên đại lục, đến nỗi nhiều dã thú trong Bột Hải quốc tiến hoá làm yêu, gần bốn ngàn năm trước, nơi này còn từng là một quốc gia Yêu tộc tụ tập, sau đó Nam Chiêm trục yêu, Yêu tộc tụ tập ở chỗ này hoặc là bị giết, hoặc là dời sang Bắc Câu Lô Châu sinh sống, mà nơi đây, cũng là chỉ còn yêu thú không lột xác làm yêu, sinh trưởng tới nay.

Bất quá cũng bởi vì nhiều yêu thú, khiến cho Bột Hải quốc trở thành thị trường giao dịch yêu đan rất lớn trong tu hành giới, tu sĩ Nam Chiêm, cũng thích đến nơi đây thu mua yêu thú nội đan chính mình cần, vô luận là muốn đại lượng yêu đan bình thường, hay là muốn yêu đan biến dị hiếm thấy, ở chỗ này cũng có thể được thỏa mãn, cho nên cũng tạo cho nơi đây một cái đại tông, Bách Thú Tông.

Dĩ nhiên, yêu đan đối với Trúc Cơ kỳ tu sĩ tác dụng không lớn, cho nên tu sĩ tới đây phần lớn đều là Linh Động kỳ tu sĩ làm chủ.

Phương Hành cùng Kim Ô, dùng mười ngày thời gian, vượt qua Thái Hành sơn mạch, đã tới đại thành Bách Thú Tông chiếm giữ —— Hải Yêu thành, nơi này chính là tông môn Bách Thú Tông tồn tại, cùng Sở vực tu hành giới lựa chọn linh sơn đại xuyên lập tông bất đồng, thủ đoạn thu hoạch tài nguyên của Bách Thú Tông chính là giao dịch yêu đan, cho nên hắn lựa chọn thành lập thành trì khổng lồ để làm chỗ ở của tông môn.

Còn nữa, cũng bởi vì Bột Hải quốc một nhà độc đại, cho nên không có vương thất tồn tại, đối với phàm nhân mà nói, Bách Thú Tông, chính là vương thất.

Thành như sư tử nằm, hùng hồn rộng lớn, tường ngoài đều lấy hắc thạch khổng lồ xây dựng, tọa lạc ở trong dãy núi, khí tượng nguy nga. Bột Hải quốc nhiều mưa, lúc này đang có giông tố mưa sa, từng đạo tia chớp từ trên thành như du xà xẹt qua, tựa như thiên uy, mà tòa thành này tọa lạc ở trong mưa, yên lặng không tiếng động, cũng không động chút nào tựa hồ muốn cùng ông trời đối kháng, thật là khí thế to lớn, lỗi lạc bất phàm.

- Vị đạo hữu này, kính xin tạm dừng, xin hỏi đạo hiệu là gì, tu hành ở nơi đâu?

Hải Yêu thành, trước cửa thành khổng lồ, trên lưng một con sư tử lớn cao chừng ba trượng, Bách Thú Tông đệ tử thân mặc áo đen đầy mặt tươi cười đặt câu hỏi.

Phương Hành mới vừa ngồi Kim Ô vượt qua Thái Hành sơn mạch, Kim Ô vốn không muốn tới đây, nhưng Phương Hành cùng nó trao đổi, đáp ứng nó nếu theo chính mình đi một lần này, Vạn La Quỷ Diện sẽ đưa cho nó, lúc này mới lôi tới được. Hôm nay Kim Ô đã nghiên cứu Vạn La Quỷ Diện rõ ràng, thậm chí còn cải biến sơ qua, khiến cho Vạn La Quỷ Diện cũng có thể thay đổi dáng ngoài của nó, không giống lúc trước chỉ có thể che dấu khí tức mà thôi.

Lúc này nó đã biến thành một con chim đại bàng lông đủ màu hỗn tạp, thoạt nhìn không thu hút chút nào.

- Tiểu gia không môn không phái, không thuộc về thương hội, không cho vào thành sao?

Phương Hành lười biếng hồi đáp, liếc nhìn đệ tử này một cái.

- Ngươi là tán tu ư?

Bột Hải quốc đệ tử liền khinh thường mấy phần, giọng biến đổi, lãnh đạm nói:

- Một trăm khối linh thạch sẽ cho phép vào thành, chỉ có thể ở mười ngày!

Đi tới Hải Yêu thành, các loại tu sĩ đều có, nếu là xuất thân danh môn đại tông, hay là tu sĩ các thương hội, hơn phân nửa chính là tới giao dịch, thu linh thạch sẽ giảm bớt một ít, còn nếu là tán tu không môn không phái, địa vị vô hình trung thấp một tầng, không chỉ cần nộp linh thạch gấp đôi mới được vào thành, chính là thái độ của Bách Thú Tông đệ tử cũng hoàn toàn biến đổi.

Ở tu hành giới, thế lực rất trọng yếu, tán tu chính là một loại địa vị thấp nhất.

- Con bà nó, mắc như vậy ư?

Phương Hành nghe, có chút bất mãn, vào thành đã đòi một trăm khối linh thạch, cũng quá mức bóc lột.

Tên đệ tử Bách Thú Tông kia nhất thời sắc mặt trầm xuống, quát lên:

- Chê đắt có thể biến, hơn nữa nói chuyện chú ý một chút, cẩn thận họa từ miệng mà ra!
Lúc hắn nói chuyện, tọa kỵ bên dưới rống vang, hung uy lẫm lẫm, hướng Phương Hành ép tới.

Thân là Bách Thú Tông đệ tử, chỉ sợ chẳng qua là đệ tử canh cửa cấp thấp nhất, nhưng cũng không để tâm đến tán tu, huống chi Phương Hành tuổi còn trẻ, thấy thế nào cũng không giống tu vi rất cao, Bách Thú Tông đệ tử mới cố ý ra oai.

Phương Hành nghe vậy, khẽ đánh giá hắn một cái, quát lên:

- Ngươi nói chuyện như vậy với Phương đại gia ta ư?

Trong khi nói chuyện, một đạo khí tức lành lạnh như có như không phóng ra, sâu thẳm khó lường.

Sau khi chém chết Tiếu Kiếm Minh, hắn cũng đã là Linh Động tầng bảy, sau đó luyện hóa gần ba mươi năm thọ nguyên của Tiếu Sơn Hà, tu vi lần nữa tăng vọt, đã đạt đến Linh Động tầng tám sơ giai!

- Linh Động hậu kỳ?

Bách Thú Tông đệ tử kinh hãi, nhìn lại Phương Hành, sắc mặt đã thay đổi.

Ngay cả yêu sư của hắn, cũng là cả người run lên, mất đi hung uy.

Hắn tuyệt đối không ngờ tới, tiểu quỷ thoạt nhìn tuổi còn trẻ này, đã có thể có tu vi như vậy.

Bách Thú Tông đệ tử chỉ có Linh Động tầng ba, nếu không cũng không thể bị phái tới canh cửa rồi, nhìn thấy Phương Hành tu vi cao như thế, trong lòng có chút ít e sợ, mặc dù có tông môn làm hậu thuẫn, hắn cũng không sợ Phương Hành động thủ với hắn, chẳng qua là trong tu hành giới, ỷ mạnh hiếp yếu, chính là bản tính, người yếu thấy cường giả, một cách tự nhiên sẽ dâng lên kính sợ.

Hơn nữa, cho dù hắn thật cùng Phương Hành cứng rắn rốt cuộc thì như thế nào?

Đem trưởng bối tông môn kêu tới, chỉ sợ có thể trấn áp tên tán tu này, cũng sẽ mang một cái tội danh gây chuyện sinh sự.

Trong lúc nhất thời, hắn giật mình đứng tại chỗ, cũng không dám nổi giận, cũng không nguyện mất mặt hướng một tán tu bồi tội.

Dạng tiểu nhân vật này Phương Hành đã thấy được nhiều, cười một tiếng, giơ tay chính là hai khối trung phẩm linh thạch ném ra, lười biếng nói:

- Thật cho là đại gia là tán tu? Một chút nhãn lực cũng không có, đáng đời ngươi cả đời chỉ có thể canh cửa! Thêm một khối linh thạch là phần thưởng cho ngươi, tới cùng đại gia nói một chút thành quy củ này, tốt nhất nói chi tiết một chút, nếu không giết chết tên khốn kiếp ngươi!

Mặc dù là bị đánh mắng, nhưng Bách Thú Tông đệ tử thấy một khối trung phẩm linh thạch, trong lòng không khỏi vui mừng, hơn nữa giọng Phương Hành nói chuyện, lập tức để cho hắn ý thức được chính mình vừa mới có thể là nhìn lầm rồi, thiếu niên này không chừng chính là đệ tử đại thế gia hoặc là tông môn đi ra ngoài lịch luyện, cố ý không muốn báo ra gia tộc địa vị mà thôi, người như vậy mặc dù không nhiều, nhưng cũng không ít.

Rất rõ ràng, bộ dạng đại gia như vậy, tán tu có thể có sao?

Nghĩ tới đây, vội vàng đổi khuôn mặt tươi cười, nói:

- Vị đạo hữu này, thật là thất kính, mời ngài bên này, tại hạ sẽ thông báo chi tiết...

Mới vừa đến một bên, còn không nói chuyện, chợt nghe được chung quanh có người hô to:

- Diệp tiên tử xuất hiện...

Mọi người chung quanh, vô luận muốn vào thành, hay là ra khỏi thành, nghe một tiếng la này, lập tức ngẩng đầu hướng trên trời nhìn lại.

Phương Hành cũng theo ánh mắt của mọi người nhìn lại, lại thấy chân trời phía tây bắc, một cô gái áo tím dưới chân đạp trên thoi bạc bay tới.

Phương Hành thấy rõ ràng, nàng khoảng mười lăm tuổi, vóc người thon dài, một thân áo tím, sau lưng đeo một cái đàn ngọc thật lớn, lúc này mưa đã tạnh, sau lưng vẻ tịch quang đổ tới, chiếu dọi làn da nõn nà, môi như điểm anh, trong mắt lấp lánh, thanh quang như nước, tuyệt mỹ như tiên, chẳng qua là gương mặt gần như hoàn mỹ không có một tia thần thái, lãnh ngạo như hàn băng.

Trước khi tới Hải Yêu thành, Diệp Cô Âm căn bản chưa từng đáp xuống, trực tiếp từ bầu trời bay vào thành, lưu lại cảnh sắc kinh hồng.

- Trời ạ, đây đã là tiểu sinh lần thứ hai nhìn thấy Diệp cô nương trong vòng ba ngày, trong lòng quá kích động...

- Ai, đời này nếu ta có thể có cơ hội cùng Diệp cô nương nói mấy câu mà nói, cũng coi như tri túc...

- Phiên như kinh hồng, uyển chuyển như du long, Diệp tiên tử thật không thẹn danh xưng tiên tử, tiểu sinh nên vì nàng ngâm một thủ...

Nữ tử đã nhập thành, chúng tu bên cửa thành ngắm nhìn mỹ nữ còn đang mê muội, vẻ mặt trầm trồ.

Trong nhiều tiếng ca ngợi, Phương Hành cũng khen theo:

- Bé con thật không tồi, nhìn đôi chân thật là dài...

Chúng tu giận dữ, nhất tề căm tức nhìn Phương Hành.

Có người cảm thấy người này bôi nhọ tiên tử trong lòng, thậm chí động tâm tư dạy dỗ đứa nhà quê này một trận.

Phương Hành phát giác ánh mắt bất thiện của người chung quanh, nhất thời vừa trừng mắt, Linh Động tầng tám khí tức thích phóng ra, áp tới mãnh liệt như sóng biển dâng, quát lên:

- Nhìn cái gì? Có tin tiểu gia móc mắt của các ngươi hay không?

Chúng tu nhất thời im lặng, bọn họ những người này tuổi trẻ đến trung niên đều có, nhưng tu vi cao nhất cũng chỉ có Linh Động tầng sáu, không ai là đối thủ của tiểu quỷ này, chỉ có thể nén giận tránh khỏi ánh mắt khiêu khích của hắn, coi như khuất phục.

Bất quá trong lòng oán thầm như thế nào cũng không biết.

- Mới vừa rồi bé con là ai?

Phương Hành quay đầu hỏi đệ tử giữ cửa.

Bách Thú Tông đệ tử cũng có chút không cam lòng, bất quá thu một trăm linh thạch tiền thưởng của người ta, khó mà nói cái gì, chẳng qua là khuyên nhủ:

- Tiền bối nên nhỏ giọng chút ít, nếu để người khác nghe được, sẽ gây ra chuyện! Vị tiên tử kia, chính là một trong tam đại kỳ tài của Sở vực, Băng Âm Cung thiên kiêu Diệp Cô Âm, tục truyền tu vi đã là nửa bước Trúc Cơ, nói là thiên hạ đệ nhất nhân dưới Trúc Cơ của Sở vực cũng không sai, nàng hôm nay tới Bách Thú Tông chúng ta làm khách, chuẩn bị đón con gái của tông chủ chúng ta là Xảo Xảo sư tỷ đi Băng Âm Cung tu hành...

- Nàng chính là Diệp Cô Âm a...

Phương Hành nghe, cười hắc hắc, trước kia ở Thanh Vân Tông cũng đã nghe nói người này, biết cô nàng chân dài cùng Tiếu Kiếm Minh cùng với Đại Diễn Tông Hầu Quỷ Môn nổi danh, đều là thiên tài danh tiếng vang dội, bất quá Tiếu Kiếm Minh đã bị mình một đao chém chến, nghĩ đến Diệp Cô Âm cùng Tiếu Kiếm Minh nổi danh cũng không hơn mấy, trong lòng không quá để ý, ném ra sau gáy, tiếp tục hỏi quy củ Hải Yêu thành.

Một nén hương thời gian sau, Phương Hành đem quy củ Hải Yêu thành tìm hiểu không sai biệt lắm, cho đệ tử này thêm mười khối hạ phẩm linh thạch làm tiền thưởng, nói:

- Ngươi cũng không tệ lắm, chờ tiểu gia xong việc, lúc đi sẽ thưởng ngươi!

Đệ tử này mừng rỡ, cám ơn Phương Hành, thậm chí còn lấy ra một đạo đưa tin phù của mình cho hắn, nói nếu không trực ban, mặc cho điều động.

Phương Hành dương dương đắc ý, cùng Kim Ô vào thành, trong lòng đã ở nghĩ, tu giới đều giống nhau, có tiền có thực lực, đến chỗ nào cũng là đại gia!

Chương 184: Tử Mẫu Phệ Tâm đan

Sau khi vào thành, Phương Hành chạy thẳng tới thành tây.

Hắn từ trong miệng đệ tử kia biết được, Hải Yêu thành chiếm diện tích rộng lớn, chừng vạn dặm, thành trì khổng lồ như thế, chính là Bách Thú Tông cũng khó mà quản lý chu đáo, hơn nữa tông môn, thương hội cùng với tán tu tam giáo cửu lưu các loại từ các nơi chạy tới, hội tụ trong thành, rất thích tàn nhẫn tranh đấu, ân oán dây dưa, một chút hình phạt căn bản không cách nào hóa giải, đến nỗi trật tự trong thành hơi có chút hỗn loạn.

Thành này phân ra năm thành nhỏ, trung thành chính là nơi Bách Thú Tông lập tông, an toàn nhất, mà đông, nam, tây, bắc tứ thành, lại là tam giáo cửu lưu, có chút hỗn loạn. Trong tứ thành, tây thành lại là địa phương loạn nhất, thường xuyên phát sinh chuyện giết người cướp của, Bách Thú Tông đối với chuyện này cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, mặc cho bọn họ làm loạn, không thương tổn tới ích lợi của mình là tốt rồi.

Chỉ bất quá, Phương Hành cũng hiểu được, tây thành mặc dù loạn, nhưng cũng có chỗ tốt của loạn.

Nơi tam giáo cửu lưu hội tụ, tin tức nhỏ nhặt cũng bề bộn nhất, lại là nơi đi để dò thăm tin tức.

Bên trong Hải Yêu thành, kiến trúc cao lớn, sâm nghiêm, nhưng hiển nhiên cũng có chút dơ dáy bẩn thỉu, cũng rất náo nhiệt, hai bên đường phố, đủ loại đan phường, khí các, tửu lâu, khách sạn, ngay cả cửa hàng buôn bán bán điển tịch pháp quyết cũng có thể tìm ra, thậm chí còn có thanh lâu, sòng bạc các loại, so với Thanh Vân Tông lấy thanh tu làm chủ nhiều vài phần hồng trần khí tức, đi lại bên trong thành, phần nhiều là tu sĩ các loại trang phục khác nhau, người phàm hiếm thấy.

Bất quá Phương Hành tinh tế quan sát, phát hiện tại Hải Yêu thành tu sĩ, tối đa cũng chỉ có Linh Động ngũ tầng sáu, Linh Động hậu kỳ như mình đã vô cùng hiếm, Trúc Cơ kỳ tu sĩ, càng là một người cũng không thấy.

Chuyện này cũng bình thường, Bách Thú Tông lấy buôn bán dị cầm, yêu đan làm chủ, có thể sử dụng phần nhiều là Linh Động kỳ tu sĩ.

Ở trên đường đi dạo một vòng, Phương Hành trực tiếp tìm một tòa tửu lâu thoạt nhìn có chút kha khá đi vào, kêu một bàn rượu từ từ ăn uống, đồng thời để ý đánh giá người chung quanh, rất nhanh, một đại hồ tử thoạt nhìn có chút thô cuồng hấp dẫn sự chú ý của hắn, người này tu vi Linh Động tầng sáu, trên người có một cỗ sát khí, đang cùng hai vị đồng bạn vừa uống rượu vừa cao đàm khoát luận.

Phương Hành để ý nghe một hồi, rất nhanh đã hiểu được, người này có một vị đường huynh, chính là Bách Thú Tông nội môn đệ tử, nắm giữ không ít tin tức bên trong Bách Thú Tông, thân phận cũng được hai người khác tôn trọng, bất quá ánh mắt bọn hắn nhìn người khác, giống như ác lang quan sát dê béo, không che dấu tham lam trong ánh mắt chút nào, vừa nhìn chính là đồng hành của Phương Hành.

- Là hắn!

Phương Hành âm thầm quyết định, lớn tiếng hô:

- Tiểu nhị, ta ăn xong rồi, trả tiền!

Vừa nói, đem một cái túi trữ vật to đùng ném vào trên bàn, lười biếng từ bên trong móc ra một khối trung phẩm linh thạch, đồng thời kêu lên:

- Con mẹ nó, rượu thịt của các ngươi không tồi, dư ra thưởng cho ngươi!

Hắn vừa hô như vậy, nhất thời đưa tới người chung quanh chú ý.

Hải Yêu thành đã coi như thành của tu sĩ, tiền tệ lưu thông cũng là linh thạch, tửu lâu bán rượu và thức ăn, cũng là thịt yêu thú cùng linh tửu, giá trị cao quý, chẳng qua là cao quý hơn nữa, một bữa này cũng không quá hai mươi khối hạ phẩm linh thạch mà thôi, Phương Hành trực tiếp đem một khối trung phẩm linh thạch vứt ra, giá trị đúng là gấp năm lần, lại còn nói không cần lấy lại, nhất thời khí tức quần áo lụa là hiển lộ không thể nghi ngờ.

Thấy người khác nhìn mình, Phương Hành hung hăng lườm bọn hắn một cái, quát lên:

- Nhìn cái gì? Muốn đánh nhau phải không?

Vừa nói, trên người phóng ra một tia khí tức, đắc ý hướng mọi người nhìn thoáng qua.

Bất quá lần này, hắn khống chế linh khí, cố ý áp chế ở một trình độ rất yếu ớt.

- Phi, con mẹ nó chỉ có Linh Động tầng bốn, cũng dám lớn lối như thế!

Trong tửu lâu, nhất thời cả đám người cười lạnh nhìn về phía Phương Hành, cảm thấy tiểu vương bát đản này quả thực chính là muốn chết.

Hải Yêu thành tam giáo cửu lưu, ngư long hỗn tạp, người nào đều có.
Lớn lối khoe khoang thật không hiếm thấy, nhưng tu vi như vậy còn lớn lối như thế cũng rất ít...

Phương Hành dương dương đắc ý, nhìn bộ dáng, tựa như cho là mình đã hù dọa được mọi người, vô cùng đắc ý, nhắc tới túi trữ vật, nghênh ngang đi ra ngoài, đến trên đường phố, không vội mà về khách sạn, lượn lờ khắp nơi, tựa như có ý tựa như vô tình, từ từ đi vào trong một cái ngõ hẻm sâu thẳm, xem một chút nơi này không có cửa hàng rồi, xoay người định đi phía ngoài.

Cũng ngay lúc này, một tiếng quát lạnh vang lên:

- Vị đạo hữu này, xin dừng bước, không biết xưng hô như thế nào a?

Đầu hẻm bị ba bóng người cao lớn ngăn chận, cầm đầu chính là đại hán râu quai nón, cười lạnh mở miệng.

- A, đại ca có gì chỉ giáo?

Phương Hành đánh giá bốn phía một chút, mặt mỉm cười hỏi.

- Ha ha, thì ra là một đứa con nít...

Đại hán cười ha ha, chắp hai tay đi về phía trước, thản nhiên nói:

- Đại gia tìm ngươi cũng không có chuyện gì khác, nhìn đạo hữu ngươi tiền tài rất nhiều, đúng lúc ta có chút túng quẫn, muốn mượn ngươi chút linh thạch tới tiêu...

Sau lưng hắn hai người, cũng tiếng cười lạnh, đi theo tới.

Đại hồ tử ba người, vốn chính là dựa vào giết tán tu đến Hải Yêu thành thu mua yêu đan mà sống qua ngày, người đến từ các đại tông môn cùng thế gia, bọn họ tự nhiên không dám chọc vào, bất quá những người đó đều đặt chân ở trung thành, cũng sẽ không đến tây thành rách rưới, mà tới tây thành nơi này, thường thường cũng là chút ít tán tu không có tiền không có bối cảnh, hôm nay đụng phải một cái, coi như là con dê béo.

Chỉ là bọn hắn lại không nghĩ rằng, con dê béo thoạt nhìn có chút mập mạp này, nghe lời của đại hồ tử rồi, lại cười hắc hắc, nói:

- Vay tiền ư? Đơn giản, đến đây, các ngươi tới đây, tiểu gia từ từ thưởng ngươi...

Đại hồ tử nghe xong, trong bụng cảm thấy có chút không đúng, cuộc sống mưu sinh bằng đao kiếm đã nhiều, đối với nguy hiểm cũng có chút cảm ứng.

Con dê béo thoạt nhìn xử lý dễ như trở bàn tay, phản ứng tựa như có chút kỳ quái, không chỉ không sợ hãi, ngược lại có chút hưng phấn...

Điều này làm cho hắn dự cảm nhận được một tia không ổn, theo bản năng muốn rút đi.

Song đúng lúc này, thiếu niên nhìn như vô hại đột nhiên năm ngón tay xòe ra, một đạo dẫn lực cường đại đem hắn cùng với hai người đồng bạn khác kéo tới, lấy tu vi Linh Động tầng sáu của hắn, ở dưới lực lượng này, thế nhưng không có chút lực phản kháng nào.

- A a...

Thiếu niên này chế trụ đám người xong, trong tay áo lập tức có một đạo phi kiếm lộ ra ngoài, trên không trung xẹt qua.

Hai đạo máu tươi tóe ra, hai người đồng bạn của đại hồ tử cổ họng thấy máu, mắt trợn tròn, một chốc đã bỏ mạng.

Đại hồ tử con ngươi nhất thời trợn tròn, trong miệng ô ô rung động, ra sức giãy dụa, hắn lúc này đã biết thiếu niên này tuyệt không phải người lương thiện, muốn kêu cứu, chẳng qua dưới sự khống chế cường đại của Dẫn lực thuật, ngay cả thanh âm cũng không phát ra được.

- Trước thưởng ngươi một viên kẹo để ăn nhé!

Phương Hành cười hắc hắc, nắm râu cằm của hắn, đem một viên đan dược nhét vào trong miệng của hắn, sau đó thu Dẫn lực thuật.

Đại hồ tử chỉ cảm thấy trên người buông lỏng, té trên mặt đất, lập tức một tiếng buồn bực rống to, ôm chặt cổ họng của mình.

Chỉ một thoáng, hắn bị dọa cho sợ đến hồn phi phách tán, hai cái thủ hạ Linh Động tầng bốn lại bị thiếu niên này giết chết, lập tức để cho hắn hiểu được, chính mình hôm nay tìm tới dê béo thật đúng là nhìn nhầm. Đây quả thực là sói đội lốt cừu a, hơn nữa trong bụng nuốt không biết là thứ gì, biết tuyệt không là vật tốt, vội vã đem nó phun ra.

- Phun không ra, viên thuốc này tên gọi Tử Mẫu Phệ Tâm đan, bên trong giấu sâu độc, có tử mẫu hai quả, ngươi ăn vào chính là tử cổ, trong tay của ta còn có một viên mẫu cổ, nếu ta đem mẫu cổ bóp nát, tử cổ sẽ sinh ra cảm ứng, từ trong bụng ngươi thức tỉnh, uống máu ăn thịt, hơn nữa nó thích ăn nhất là não người, đoán chừng chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại, chính là tiến vào óc ngươi uống tủy thực tương...

Phương Hành thanh âm vang lên, trong tay hắn, vuốt vuốt một viên thuốc màu vàng.

Sâu độc này là cổ đan hắn từ Tê Hà cốc Thanh Điểu nơi đó cướp tới, chuyên vì khống chế người mà luyện chế, coi như là tương đối âm độc rồi, trước kia cũng chưa nhận ra, Thanh Điểu ra vẻ đạo mạo lại có đồ chơi như vậy.

Bất quá vật này cũng rất hợp khẩu vị của hắn, dùng để làm việc, rất dễ dàng.

Đại hán sắc mặt tái nhợt, cố nén hoảng sợ nói:

- Ngươi... Ngươi dám hại ta? Đường huynh của ta là...

Phương Hành nói:

- Bách Thú Tông nội môn đệ tử ư? Nếu không phải như vậy tiểu gia cũng không tìm ngươi, mới vừa rồi nghe ngươi khoe khoang rất lợi hại a, nhìn dáng vẻ tin tức biết không ít, tiểu gia hiện tại cho ngươi một cơ hội, trả lời ta vài vấn đề, đáp tốt, tiểu gia giúp ngươi hóa đi độc lực, còn có tiền thưởng, đáp không tốt, lập tức chém ngươi, cho đại điêu của ta ăn!

Bên cạnh Kim Ô hóa thành đại điêu tạp mao bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái, thầm nói:

- Ta đâu thèm ăn thịt sống!

Đại hán nghe khẩu khí Phương Hành không giống làm bộ, hơn nữa ruột cũng mơ hồ đau, mồ hôi trên trán cũng rỉ ramột tầng, trong lòng nhất thời không dám nghĩ hoa chiêu rồi, chịu đựng đau nhức nói:

- Ngươi muốn hỏi cái gì?

Phương Hành thản nhiên nói:

- Trong khoảng thời gian này, Bách Thú Tông có người từ Sở Vực mang về một người hay không?

Dừng một chút, vừa bổ sung:

- Ngươi nếu dám nói không biết, lập tức làm thịt ngươi, đổi một người khác tới hỏi!

Đại hán kinh hãi, vội vàng nói:

- Có, có, chuyện này cũng không phải là bí mật, bên trong Bách Thú Tông đã truyền khắp, hai ngày trước Mạc Da trưởng lão từ ngoại giới mang về một người đàn ông, nghe nói là một kỳ tài, chính là tu luyện cương liệp linh tướng, được đề cử trở thành một trong ba người tu luyện cương liệp linh tướng rồi, chuyện này cũng ầm ĩ ở Bách Thú Tông, vừa hỏi liền biết...

Thấy hắn nói cùng Kim Ô truyền đạt lại gần giống, Phương Hành biết người này chưa từng nói dối.

Liền lạnh lùng cười một tiếng, nói:

- Vậy hắn hiện tại ở nơi nào? Bách Thú Tông có tính toán giết hắn không?

Đại hán nói:

- Ta... Ta hôm qua mời đường huynh uống rượu, từng nghe hắn nói..., người này thân phận tôn quý, đã đặc biệt lục vào nội môn rồi, Mạc Da trưởng lão muốn đề cử hắn, để cho hắn trở thành người thừa kế cương liệp yêu linh, chẳng qua là... Chẳng qua là hai gã người đề cử dự định thừa kế cương liệp yêu linh khác... Đối với hắn hết sức bất mãn, Tông chủ cũng không đưa ra trả lời chắc chắn... Còn đang suy nghĩ...

- Như vậy... Còn tưởng rằng mập mạp chết bầm một bước lên trời rồi sao, nhìn dáng vẻ còn có chút phiền phức a...

Phương Hành nói thầm, vừa lạnh lùng nhìn về phía đại hán, nói:

- Bản thân ta có một cơ duyên cho ngươi, nhưng có đủ thông minh hay không phải xem ngươi rồi, nói thiệt cho ngươi biết, ta cùng với người này là bạn tốt, lần này tới chính là vì xác định an nguy của hắn, nếu ngươi chịu giúp ta dò thăm tin tức, đợi ta xác định an nguy của hắn, chẳng những rút sâu độc, còn có thể đem thứ này thưởng cho ngươi...

Vừa nói bàn tay khẽ lật, xuất hiện một viên thuốc vàng nhạt, mùi thuốc xông vào mũi.

- Phá... Phá Chướng Đan?

Đại hán hai mắt nhất thời trợn tròn, nuốt nước miếng, vẻ mặt này, tựa như hận không thể trực tiếp đem đan dược trong lòng bàn tay Phương Hành đoạt lấy.

Chương 185: Yêu linh truyền thừa

Đối với tán tu mà nói, trân quý nhất không phải là pháp khí cùng phù triện, thậm chí không phải công quyết, mà là Phá Chướng Đan.

Giống như đại hán này, trong ngày thường cướp bóc tán tu, không chuyện ác nào không làm, đã tích góp được một khoản tư nguyên không ít, mạnh mẽ đem tu vi của mình nâng lên đến Linh Động tầng sáu, nhưng bởi vì không có Phá Chướng Đan, tu vi của hắn dừng ở Linh Động tầng sáu cũng đã nhiều năm, chuyện này cũng không có biện pháp nào, hắn cầu đường huynh của hắn rất nhiều lần, chỗ tốt đã đưa không ít, nhưng thủy chung không nhận được Phá Chướng Đan.

Phá Chướng Đan là tài nguyên hiếm quý, từ trình độ nào đó đã nói, chính là một cơ hội tăng trưởng tu vi đến một giai đoạn khác, các tông môn, thế gia, đã là tạo thành lệ cũ, nghiêm khắc khống chế số lượng Phá Chướng Đan, có rất ít ngoại nhân có thể nhận được.

Đối với đệ tử tông môn mà nói, Phá Chướng Đan có lẽ chỉ hơi đắt đỏ, nhưng đối với rất nhiều tán tu mà nói, căn bản có tiền cũng mua không được.

Dĩ nhiên, lời ấy cũng không tuyệt đối, nếu chịu dùng nhiều tiền, vẫn có thể mua được, nhưng giá tiền thường thường đắt hơn không chỉ gấp mười lần.

Cũng chính vì nguyên nhân này, đại hán thấy được viên thuốc màu vàng nhạt trong lòng bàn tay Phương Hành, thoáng chốc hô hấp cũng dồn dập.

- Viên thuốc này... Công tử thật sự sẽ cho ta ư?

Đại hán thanh âm cũng phát run, hô hấp dồn dập.

- Chuyện này cần xem tin tức ngươi thăm dò được có hữu hiệu hay không!

Phương Hành lạnh lùng cười một tiếng, vừa thu hồi đan dược, nói:

- Loại đan dược vớ vẩn này, đối với ta mà nói cũng không đáng là gì, nhưng đối với ngươi...

Không cần nói nốt, liền chắp hai tay, ngẩng đầu nhìn trời.

Đại hán cơ hồ không do dự chút nào, hai mắt sáng lên, trầm giọng nói:

- Tiểu nhân nguyện làm việc hết mình vì công tử!

Phương Hành cười hắc hắc, trừng mắt nói:

- Đừng kêu công tử, gọi đại gia!

Đại hán giật mình, vội vàng nói:

- Nguyện vì đại gia hiệu lực...

Phương Hành lúc này mới hài lòng gật đầu, nói:

- Vậy ngươi đi đi, ngươi cầm lấy truyền tin phù này, nếu có tin tức, có thể đem linh khí rót vào phù này, ta tự nhiên có thể nghe được ngươi nói, hết thảy tin tức có liên quan đến mập mạp kia, đều phải kịp thời truyền lại cho ta, không thể trì hoãn... Nga, đúng rồi, ngươi xử lý hai cỗ thi thể một chút... Ta giết hai thủ hạ của ngươi, không có ý kiến gì sao?

Đại hán hướng trên mặt đất xì một tiếng khinh miệt, nói:

- Giết hay lắm, hai tên khốn kiếp này làm xằng làm bậy, không chuyện ác nào không làm, sớm đáng chết rồi!

Lúc này đến phiên Phương Hành ngây ra, cười khổ một tiếng, nói:

- Ngươi tên là gì?

Đại hán cười nói:

- Tiểu nhân họ Trương, đứng hàng thứ bảy, đại gia gọi ta là Trương Thất là được... Đại gia còn có phân phó không?
Phương Hành ôm quyền, nói:

- Không có có hay không, đối với ngươi biểu đạt một chút kính ngưỡng...

Dứt lời thất hồn lạc phách mà đi.

Bỗng nhiên đụng phải người da mặt còn dầy hơn so với mình, trong lòng hắn có chút mất mác.

Sau khi rời đi, Phương Hành làm theo cách cũ, bắt buộc mấy người thoạt nhìn có chút tin tức giúp mình dò thăm tin tức, hết thảy làm xong, liền giả dạng, tiến vào đông thành một nơi tửu lâu an tĩnh, ru rú trong nhà, đợi chờ đám thám tử này truyền tin tức cho mình, sở dĩ không vào trung thành, là bởi vì hắn đã lấy Âm Dương Thần Ma Giám nhìn ra.

Bên trong Hải Yêu thành, trung thành có pháp trận thủ ngự, dễ vào khó ra, mà bốn biên thành lại không có.

Mà trong khoảng thời gian này, hắn cũng không nhàn rỗi, bắt đầu lẳng lặng tu luyện, tăng lên tu vi của mình, trên đường tới đây, hắn cũng đã đem tài nguyên từ Tê Hà, Sơn Hà, Thư Văn ba cốc cướp tới phân biệt một phen, cũng dựa theo các loại tác dụng phân chia rõ ràng, mà trong đó hắn để ý nhất, bắt đầu từ Tê Hà cốc có được mười hai viên thượng phẩm sinh linh đan, đây cũng là thứ tốt để tăng lên tu vi.

Loại sinh linh đan này chính là lấy nhiều loại yêu đan hỗn hợp chung một chỗ luyện chế, dược lực cân chuyên, đối với Linh Động cảnh tu sĩ mà nói, quả thực là bảo vật vô giá, cũng không biết Thanh Điểu tại sao vẫn giữ lại thứ tốt như vậy, cũng không cho Hứa Linh Vân hoặc là Tiểu Man phục dụng, nghĩ đến đại khái là nàng cũng cảm thấy mười hai viên sinh linh đan này quá mức trân quý, không nỡ lấy ra dùng mà thôi.

Bất quá lúc này, mười hai viên sinh linh đan nàng trân quý đã lâu tất cả đều thuộc về Phương Hành, trở thành tư nguyên giúp Phương Hành tăng lên tu vi, sau khi luyện hóa Tiếu Sơn Hà ba mươi năm thọ nguyên, Phương Hành tu vi đã đạt đến Linh Động tầng tám sơ giai, mà mười hai viên sinh linh đan trân quý vô cùng, hẳn là đủ để cho tu vi đạt tới Linh Động tầng chín rồi, cần tìm thời gian hảo hảo tu luyện một chút.

Trên thực tế, cũng bởi vì nguyên nhân Phương Hành lấy Tam Muội Chân Hỏa đề luyện linh khí, đối với tài nguyên tiêu hao dị thường kinh khủng, mới tiến cảnh chậm chạp như thế, nếu là người tu hành bình thường, đừng nói mười hai viên sinh linh đan, chỉ là Tiếu Sơn Hà ba mươi năm thọ nguyên, đã đủ để khiến cho đem tu vi một hơi từ Linh Động tầng bảy tăng lên tới Linh Động tầng chín đại viên mãn, cho tới trình độ nửa bước Trúc Cơ.

Nói chuẩn xác, Phương Hành thoát khỏi Thanh Vân Tông, cũng là chuyện tất nhiên.

Bởi vì theo hắn tu vi tăng lên, Thanh Vân Tông đã nuôi không nổi đệ tử như hắn nữa.

Ở trong thành hai ba ngày, tin tức trong tay các thám tử cũng truyền trở lại, để cho Phương Hành đối với tình cảnh của đạo nhân mập hôm nay có một cái hiểu rõ đại khái, đạo nhân mập có thể nói đúng là đụng phải đại vận, ngay cả Phương Hành cũng không nghĩ tới, lúc ấy không kiểm tra cẩn thận, tiện tay đưa tới trên tay đạo nhân mập một quyển tu hành pháp quyết bình thường của Bách Thú Tông, thế mà mở ra đặc thù thiên phú của hắn.

Đạo nhân mập dựa theo Ngự Linh Ngự Thú Quyết ghi lại, nhẹ nhàng như thường luyện thành phía trên ghi lại cương liệp linh tướng.

Hắn lại không biết, pháp quyết hắn nhận được thật ra vô cùng coi trọng thiên phú.

Bách Thú Tông truyền thừa kỳ lạ, có liên quan đến yêu thú, trong tông môn có ba đạo yêu linh cường đại, chỉ cần kế thừa một trong ba đạo yêu linh này, là có thể tu vi tăng vọt, thực lực đại tiến, đột phá Trúc Cơ dễ dàng, mà đạo nhân mập tu luyện đạo cương liệp linh tướng kia, chính là pháp quyết lúc thừa kế cương liệp yêu linh cần tu luyện, nếu có thể tu thành, đã nói rõ có tuyệt hảo thiên phú thừa kế cương liệp linh tướng.

Bách Thú Tông ba đạo yêu linh mạnh nhất, theo thứ tự là cửu đầu sư yêu linh, ứng long yêu linh, cương liệp yêu linh, hôm nay, cửu đầu sư yêu linh bị Bách Thú Tông Tông chủ thừa kế, ứng long yêu linh là Tông chủ độc sinh nữ nhi thừa kế, duy nhất còn không có người thừa kế, chính là đạo cương liệp linh tướng này, một khi thừa kế, sẽ nhất phi trùng thiên, trở thành nhân vật số ba trong Bách Thú Tông.

Hơn nữa, ba đạo yêu linh cũng không vẻn vẹn quan hệ đến vấn đề địa vị, lại càng quan hệ đến Trúc Cơ đại sự.

Bách Thú Tông truyền thừa kỳ lạ, bởi vì buôn bán yêu đan, tông môn đệ tử cũng không thiếu tài nguyên, đồng lứa nhỏ tuổi, thực sự xuất hiện mấy người nổi bật thực lực không tệ, tuổi không lớn lắm, đã tu đến Linh Động tầng chín, nhưng Bách Thú Tông không có Trúc Cơ pháp quyết, lại càng không có đan sư có thể luyện chế Trúc Cơ Đan, đến nỗi bên trong Bách Thú Tông, Trúc Cơ là một chuyện vạn phần khó khăn.

Mà ba đạo yêu linh, có thể để cho người tu hành thành công Trúc Cơ, chẳng khác gì là ba cái cơ hội Trúc Cơ.

Cửu đầu sư yêu linh cùng ứng long yêu linh đều đã được thừa kế, cơ hội duy nhất chính là cương liệp yêu linh rồi, người quan sát tự nhiên không ít.

Tối thiểu hôm nay bên trong Bách Thú Tông, có hai người muốn thừa kế cái truyền thừa này.

Hai người bọn họ, một người là Bách Thú Tông chân truyền đại đệ tử Sở Chiêu Dương, một người khác lại là Bột Hải quốc Kỳ gia chi tử Kỳ Hành.

Hai người bọn họ đều không tu thành cương liệp linh tướng, cũng đã nói rõ ở phương diện trời phú thừa kế cương liệp yêu linh không bằng đạo nhân mập, nếu để bọn họ cưỡng ép thừa kế, tương lai tối đa cũng chỉ có thể phát huy ra bảy thành uy lực của cương liệp yêu linh, mà đạo nhân mập tu luyện ra cương liệp linh tướng, đã nói rõ người này cùng cương liệp yêu linh hữu duyên, dụng tâm tìm hiểu, có thể có phát huy ra toàn bộ uy lực của cương liệp yêu linh.

Một người như vậy, tương lai không thể nghi ngờ sẽ trở thành một cánh tay đắc lực của Bách Thú Tông.

Chẳng qua là, hai người kia dù sao thân phận đặc thù, một người là Tông chủ chân truyền, trung thành như một, một người là Bột Hải quốc thế gia tử, tài đại khí thô, dính líu thâm hậu, ngay cả Tông chủ cũng không thể không thận trọng suy nghĩ, mà đạo nhân mập mặc dù đã miệng đầy đáp ứng, sẽ ở lại Bách Thú Tông, nhưng hắn dù sao cũng là ngoại nhân, Tông chủ trong lòng vẫn có chút do dự.

Một chuyện này, đến bảy ngày sau, cuối cùng sẽ có một cái kết quả.

Bách Thú Tông Tông chủ đã quyết định, muốn ba người này tế bái Thanh Khâu mộ phần, tới quyết định người thừa kế cuối cùng.

Theo lời Trương Thất, Thanh Khâu mộ phần chính là một chỗ thần bí của Bột Hải quốc, lấy tầng thứ của hắn, căn bản không cách nào dò thăm ra tin tức xác thực, Phương Hành cũng không nhiều lời, để cho sau khi hắn rời đi, quay đầu hỏi thăm Kim Ô, người này lại là ở Bách Thú Tông trà trộn, đối với chỗ này hiểu biết quá sâu, nghe vậy cười lạnh nói:

- Nhìn dáng dấp tên mập mạp bằng hữu của ngươi vẫn bị bỏ qua rồi!

Phương Hành nhíu lông mày, nói:

- Cái mộ phần nát kia rốt cuộc là địa phương quỷ gì?

Kim Ô nói:

- Ta cũng không biết cụ thể là địa phương nào, chỉ biết chỗ này đối với Bách Thú Tông trọng yếu phi thường, vẫn bị người của Bách Thú Tông nghiêm mật trông coi, cách một thời gian ngắn, Bách Thú Tông Tông chủ còn có thể thu thập thú huyết khác nhau tế bái Thanh Khâu mộ phần, nếu hắn định dùng Thanh Khâu mộ phần tới quyết định ba người này ai thừa kế truyền thừa mà nói, không thể nghi ngờ chính là sử dụng phương pháp huyết tế rồi, đây cũng là muốn xem ai bắt được máu dị thú trân quý hơn rồi, nói trắng ra là chính là so sánh tài lực, mập mạp kia lấy cái gì cùng người ta tranh đấu chứ?

Phương Hành giật mình, thở dài nói:

- Quả thật là vậy a, quả nhiên không có vận may trên trời rơi xuống, may nhờ ta đi theo...

Kim Ô nói:

- Ngươi hiện tại cũng có tiền a, tính toán giúp bằng hữu của ngươi một phen chứ?

Phương Hành nói:

- Ta không có tiền! Chút của cải này, cần phải tiết kiệm!

Kim Ô khinh bỉ nói:

- Quỷ hẹp hòi, vậy làm sao ngươi giúp hắn?

Phương Hành ha ha phá lên cười, nói:

- Tổng cộng ba người được đề cử, đem hai cái kia giết chết không phải xong rồi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận