Lược Thiên Ký

Chương 1475: Đồ tiên pháp thức thứ ba


- Nếu luận về tu vi và lực lượng, các ngươi vẫn hơn ta, nhưng luận về thủ đoạn sát nhân thì các ngươi quá kém.

Ngay cả Phương Hành lúc này cũng đang thầm nghĩ ở trong lòng, theo liên trảm tục trám một thần tướng, hai vị thượng tiên, hắn nhận thức rõ được điểm này, đó chính là hắn bước lên con đường tu hành do Thái Thượng đạo sáng tạo ra, vào lúc này, rất nhiều phương diện lại khác với người có được tiên mệnh rồi tu luyện đến cảnh giới Thái Ất thượng tiên, cái đối phương am hiểu, hắn không nhất định sẽ am hiểu, nhưng cáo hắn am hiểu, đối phương cũng có khả năng không biết, ví dụ như pháp môn hắn vừa thi triển, thân ở ngoài thương mang, lại không phải đám Thái Ất thượng tiên này có thể nhìn thấu, trừ phi đạt tới cảnh giới Đại La Kim Tiên, có lẽ còn có thể nhìn ra một chút môn đạo của hắn.

Lúc tiên mệnh của Vũ Thiếp bị quái thụ kéo ra, hóa thành ba trái tiên mệnh treo trên cành cây, mà hiện giờ, nàng ta bị trảm, nhục thân ma diệt, huyết nhục còn sót lại cũng rơi vào Phù Đồ Thiên Giới địa này, bị quái thụ luyện hóa hút vào, lại khiến quái thụ hưng phấn tới cành lá rung loạn, liên tục kêu to:

- Tốt tốt, dùng thượng tiên cỡ này để tế, quả thật là tuyệt không thể tả, có thể sánh bằng mười vạn Tán tiên.

Vừa kêu to vừa mọc cành lá, không ngờ lại có hai trái tiên mệnh được sinh ra, treo ở đầu cạnh, tỏa ra bảo quang sáng chói.

Kết quả này không ngờ cũng nằm ngoài dự kiến của Phương Hành.

Nói thật, hắn trước đây đã từng nghĩ đến, mười vạn Tán tiên làm tế phẩm, có thể đủđể sinh ra bảy tám quả tiên mệnh, trong đó ba quả sẽ cho ba người sống sót cuối cùng trong các Tán tiên, còn lại thì treo ở trên cành của Phù Đồ thụ, hoặc là để người có năng lực khác lấy đi, hoặc là để lại trên Phù Đồ thụ, trở thành lực lượng để nó duy trì bản thân, vận chuyển thiên địa, mà nếu chém thượng tiên làm tế phẩm, như vậy hiệu quả có thể sẽ tốt hơn những Tán tiên này, hiện giờ vừa thấy, quả nhiên còn hơn xa trong tưởng tượng của mình.

Một tiên mệnh cảnh giới Thái Ất, không ngờ trực tiếp sinh ra ba tiên mệnh bình thường!

Hơn nữa thân thể nàng ta tế thiên địa này, không ngờ lại sinh ra hai tiên mệnh nữa.

Cũng tức là nói, ước chừng có năm tiên mệnh, bởi vì một mình nàng ta mà sinh ra.

Mà đây vẫn chưa bao gồm Phong Quân cùng với các Tán tiên đã táng thân khác, nội tình huyết nhục của bọn họ đều bị Phù Đồ quái thụ giấu trong biển máu, hiện giờ vẫn chưa kịp luyện hóa, có điều có thể tưởng tượng, đó nhất định là thu hoạch vô cùng khả quan!

- Thái Thượng đạo quả nhiên có môn đạo.

Ngay cả Phương Hành cũng không thể không cảm thán một câu, sau đó cười dài nhìn về phía hai vị Thái Ất thượng tiên cuối cùng.

Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng và Thương Đế ngự hạ Tiên Quân Trọng Sương!

Lúc này hai người đều biến sắc, Quan Phi Hưng vẻ mặt hoảng loạn, oán hận nghiến răng kèn kẹt, nhìn Phương Hành thân hình như ẩn như hiện, lúc thì trợn mắt như lửa, lúc thì sợ hãi, Tiên Quân Trọng Sương thì sắc mặt âm trầm, hắn lúc này rốt cuộc không thể bình tĩnh ngồi trên vương tọa được nữa, mà là sớm nhảy lên, sau lưng có chín mươi chín kiếm cổ bồng bềnh trong không trung, mà trong tay hắn thì có một đoàn quang hoa u lãnh đến cực điểm, không ngừng xoay tròn, tỏa ra sương khí dày đặc!

- Ngươi rốt cuộc có pháp môn gì?

Tiên Quân Trọng Sương nhẹ nhàng cắn răng, lạnh giọng quát khẽ:

- Ngàn năm trước, ngươi tuyệt đối không có môn đạo cỡ này, hơn nữa ta cũng tin rằng, Thái Hư Tiên Vương không thiện chinh chiến, cũng nhất định sẽ không truyền xuống pháp môn chuyên để đồ tiên này. Đế Lưu, ngươi và ta ngàn năm trước đã biết nhau, từng liên thủ chinh chiến, đồ diệt một phương đạo thống, biết rõ rằng ngươi khi đó tuyệt không có thủ đoạn cỡ này!

- Đế Lưu Trước kia là thế nào.

Phương Hành nhìn Tiên Quân Trọng Sương, cười dài nói.

- Trước kia tuy ngươi cuồng vọng khiến người ta chán ghét, nhưng lại khinh thường ở sau lưng ám toán người khác, chỉ biết chinh chiến chính diện!

Tiên Quân Trọng Sương cơ hồ là gầm ra, trán lộ gân xanh.

- Ồ, ta hiểu rồi.

Phương Hành cúi đầu cười cười, sau đó nói nhỏ:

- Vậy hắn bị trấn áp ngàn năm thật đúng là không oan.

Dứt lời, hắn chậm rãi bước ra một bước về phía trước, ánh mắt đầu tiên là là nhìn Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng, sau đó lại nhìn về phía Tiên Quân Trọng Sương, nói khẽ:

- Chuyện trước kia không cần phải nói nữa, ngươi chỉ cần biết, hiện tại đại gia ta không chỉ có thể đả thương người ở sau lưng, cũng có thể chinh chiến chính diện, ví dụ như... Như bây giờ.

Khi nói, biển máu sau lưng hắn không ngừng di động, giống như bao phủ khắp thiên địa, nhưng lấy vị trí hắn đứng làm ranh giới, không tiến thêm một chút nào về phía trước, sau đó hắn nhẹ nhàng bước về phía Tiên Quân Trọng Sương, càng bước cành nhanh, đến cuối cùng thì trực tiếp nhảy lên không trung, mang theo một biển máu, chậm rãi trấn áp về phía Tiên Quân Trọng Sương, thanh âm vang vọng thiên địa:

- Hôm nay, vừa hay lấy ngươi ra tham ngộ một phen!

- Không mượn dùng loại thân pháp quỷ dị này nữa.

Tiên Quân Trọng Sương hữu chưởng nắm chặt, chín mươi chín kiếm cổ sau lưng hóa thành từng đạo bảo quang, đâm về phía Phương Hành.

- Đồ tiên pháp thức cuối cùng... Nhiều người đánh ít người.

Mà lúc này Phương Hành cũng hoàn toàn không né tránh, thậm chí không thi triển thủ đoạn quỷ dị, cứ như vậy vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ đứng giữa thiên địa, giống như đang chờ Tiên Quân Trọng Sương tới đánh một trận chính diện.

Đương nhiên, tuy khi hắn hô lên tên của thức cuối cùng, rõ ràng là chưa nghĩ kỹ, lâm thời thốt ra một câu, nhưng ý tứ của một thức cuối cùng này là thật, trong lòng đã có tính toán rõ ràng, đồ tiên pháp này của hắn không phải là nói mà thôi, mà là hắn quả thật cảm thấy đến lúc đó, Thái Thượng cửu kinh đã thu thập đủ, con đường tu hành về sau cũng đã sáng tỏ, như vậy cũng tới lúc hắn nên có một bộ thần thông đạo pháp của mình, đó phải là tồn tại trên tiên pháp!

Kỳ thật nói một cách khác, loại thần thông này cũng không khó lý giải, có tên riêng, gọi là "Thiên công!"

Hiện giờ Phương Hành chính là muốn mượn trận chiến này để sáng tạo ra thiên công thuộc về mình.

Bởi vì so sánh với những người tu hành của Đại Tiên giới này mà nói, hắn quả thật có khiếm khuyết, thần thông thuật pháp đều không cao minh bằng đối phương, mà sự lợi hại của Thái Thượng đạo, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, không phải có thể tùy tiện thể hiện trước mặt người khác, sát nhân pháp của Ma tổ cũng lợi hại, nhưng lại là một loại thần thông không thể gặp ánh sáng, thỉnh thoảng thừa dịp loạn dùng để giết người còn được, nhưng nếu là bình thường, quang minh chính đại đối địch với người ta, rõ ràng lộ rõ vẻ bỉ ổi, nếu cứ muốn hình dung thì chẳng khác gì tặc và đạo.

Mà Phương Hành tuy vẫn coi mình là đạo tặc, thưởng có thể cướp thì tuyệt đối không ăn trộm, phương diện đấu pháp cũng vậy!

Lúc này thiên thời địa lợi nhân hoà đều dủ, nếu hắn còn không nhân cơ hội sáng tạo ra pháp, vậy thì cũng không được gọi là Phương Hành!

...

Một hồi đại chiến ngay lập tức xảy ra, chỉ là chiến cuộc vẫn khác với tưởng tượng của Tiên Quân Trọng Sương!

Lần này, Phương Hành quả thật không trốn tránh, nhưng cũng không nghênh địch, mà là đột nhiên kéo áo choàng sau lưng xuống, giơ ra trong không trung, giống như là một lá cờ, uy phong lẫm lẫm chỉ về phía Tiên Quân Trọng Sương và Quan Phi Hưng.

- Muốn sống thì cùng ta đồ tiên, lên!

Hắn hét lớn một tiếng, lại trực tiếp khiến đám Tán tiên kia chấn kinh, ai nấy đều ngẩng đầu lên.

Đám Tán tiên này vốn đã tuyệt vọng, nhưng dưới sự giật dây của Phương Hành vây giết chư vị thượng tiên, mà về sau, khi tận mắt thấy phía sau Phương Hành hiện lên một quái thụ, đồng thời từ bên trên ngắt xuống một tiên mệnh, liền càng trở nên điên cuồng, hơn nữa trên người đều gánh oan nghiệt, vốn vẫn có chút điên cuồng, trong lòng sát ý dập dềnh, thuộc về loại hình đã ở bên rìa lý trí sụp đổ.

Họ lúc này vốn cũng đang khiếp sợ trước thần thông lúc Phương Hành xuất thủ, đang ngơ ngơ ngác ngác, còn tưởng rằng vị đế tử đại nhân này không cần dùng họ nữa, lại không ngờ lúc này Phương Hành kéo ra một lá cờ, lại một lần nữa hạ lệnh!

- Giết... Giết, cống hiến cho đế tử đại nhân, mỗi người đều có thể thành tiên!

Thời điểm này, cơ hồ là ngay sau khi Phương Hành hạ lệnh, lại một thanh âm vang lên.

Vẫn là Tán tiên chỉ còn nửa người đó, đang ở trên một ngọn núi, giống như gà bị cắt tiết gầm lên khuyến khích các Tán tiên!

- Giết.

Có người mở đầu, đám Tán tiên này lại nhìn nhau một cái, chỉ do dự không đến một giây, sau đó lại gầm lên, lao thẳng về phía trước, trên lưng mỗi người đều ma khí cuồn cuộn, giống như khói báo động bốc thẳng lên trời, thoạt nhìn giống như một mảng ma vân che trời phủ đất, ầm ầm nghiền ép về phía trước.

- Thức thứ ba của đồ tiên pháp của ngươi chính là sử dụng những con kiến này để biếu mạng à.

Sau khi kiến thức bản lĩnh trảm tiên mệnh, chém đầu người của Phương Hành, Tiên Quân Trọng Sương cùng với Quan Phi Hưng kỳ thật trong lòng cũng vô cùng kiêng kị, không biết vị đế tử này còn có bản lĩnh gì nữa không, nhưng cuối cùng lại không ngờ rằng, thức thứ ba của đồ tiên pháp không ngờ vẫn là sử dụng đám Tán tiên kia, nhất thời vừa tức vừa vội, trong lòng lại có chút khinh miệt, còn tưởng rằng Phương Hành giở lại trò cũ.

Nhưng cũng rất nhanh, bọn họ liền phát hiện mình sai rồi!

Lần này Phương Hành không ẩn thân trong những người này để thi triển thuật ám sát, mà là đứng trong các Tán tiên, trước ngực chậm rãi có một pháp ấn, ở sau lưng hắn, quái thụ đó cùng với biển máu ngập trời lại hiện lên, không ngờ hóa thành một đoàn huyết vụ dày đặc, sau đó phân biệt hàng lâm đến người đám Tán tiên kia, khiến cho trên người bọn họ ma khí tăng vọt.

Vào chớp mắt này, lực lượng trên người đám Tán tiên kia đã vô cùng kinh người, cơ hồ là tăng vọt gấp trăm lần!

Đến lúc này, đâu còn là một đám Tán tiên, lực lượng của bọn họ lúc này cơ hồ đã đạt tới cảnh giới Chính Tiên!

Bạn cần đăng nhập để bình luận