Lược Thiên Ký

Chương 1067: Gia huấn của Phương thị


Hồng Hoang Cốt điện truyền thừa lâu đời, xa xôi đến mức không có cách nào khảo chứng, chính là một trong những chỗ thần bí mà cổ xưa nhất của Thiên Nguyên. Bên trong nó cất giấu pháp bảo kinh điển, tuyệt đối không phải người thường có thể phỏng đoán được. Chỉ là trong thời gian dài đằng đẵng đó thu nạp cất giấu các loại pháp bảo cùng điển tạ cũng đã là một phần có thể làm các đại đạo thống đứng đầu trong Thần Châu thèm thuồng rồi, càng không cần phải nói chúng nó bao năm qua đều cất giữ các loại vật chất thần tính cùng cốt bảo. Một nguyên nhân quan trọng hơn chính là sức mạnh của Hồng Hoang di chủng đến từ huyết mạch, vì vậy nó sẽ tiêu hao cực nhỏ với tư nguyên, vì vậy mặc dù không cố tình cất giấu như các đạo thống bên ngoài mà hắn biết, nhưng từ từ tích lũy đã cất giấu được tương đối nhiều.

- Thế hệ của các ngươi, đám tiểu bối đã là một đời mạnh nhất từ thượng cổ tới nay rồi, tạo hóa cơ duyên thậm chí là thiên tư đều đã vượt qua quá khứ, mà ngươi lại là nhân vật đứng đầu trong đời tiểu bối này, căn cơ hùng hậu, thực lực không tầm thường, nhưng lão phu cũng đoán được khi so với một vài tiểu bối thần tộc thiên phú dị bẩm thì vẫn còn có chút chênh lệch, dù sao sức mạnh của bọn họ chính là tới từ trong huyết mạch, cũng không phải tài nguyên chồng chất là có thể tạo lên, cũng không phải việc chăm chỉ là có thể bù đắp được, mở một mức độ nào đó thậm chí chỉ có thể dựa vào thời gian để tích lũy ưu thế mà thôi...

Kim Giác Lão Vương trầm giọng than thở:

- Chỉ có điều hiện tại các ngươi thiếu hụt nhất chính là thời gian, lúc gặp loạn thế, ngay cả bọn ta cũng có cảm giác mê man, không biết tương lai đại thế sẽ như thế nào, chuyện các ngươi có thể làm cũng chỉ có thể cố hết khả năng nhanh chóng tăng thực lực của mình lên, lần này lão phu đã suy nghĩ rất lâu, chọn ngươi đi làm đại sự này đương nhiên cũng không thể để cho ngươi tay không mà đi được, nói là thù lao cũng được, nói là giúp ngươi một tay cũng đúng, bên trong Hồng Hoang Cốt điện chúng ta có vật ngươi cần, hãy lấy hết đi...

- Chuyện này... chuyện này... tùy tiện lấy hết sao?

Cho dù là ánh mắt của Phương Hành lúc này cũng phải nhìn tới ngây người. Hắn chậm rãi đi về phía vài tòa bảo khố phía trước Hồng Hoang Cốt điện, trong ánh mắt như đang phát sáng. Mọi người đều nói Long tộc yêu thích trân bảo, cho dù dùng tới hay không dùng tới, dù sao vẫn là thích cất giấu thứ tốt. Trước đây hắn ở chỗ Long Nữ từng thấy, bảo bối trong tiểu long bảo khố của Nam Hải Lưu Ly cung đàn tràng không thiếu, nhưng bây giờ nhìn thấy những thứ mà Hồng Hoang Cốt điện cất giấu mới phát hiện đám Dị Chủng Long này ở phương diện đó lại không chút nào thua so với Thương Lan Hải...

- Kho tàng của Hồng Hoang Cốt điện ta, cộng lại phân ra mười điện, điện đầu tiên chính là kỳ trân của thế gian, bao hàm toàn diện; điện thứ hai chính là thần thông pháp của thế gian, cất giấu không ít hơn vạn thuật, đan khí phù trận cái gì cần có đều có; điện thứ ba chính là bảo khí thế gian, pháp huyền thần tiên đủ các cấp độ; điện thứ tư chính là linh đan bảo dược, tự nghĩ không thua gì chư thế gia của Thần Châu; điện thứ năm chính là tiên hiền cốt bảo, phù văn thần thông vô cùng vô tận chủng loại...

Áo Cổ Tiểu Vương theo ở bên cạnh Phương Hành chậm rãi giới thiệu, vẻ mặt hơi tự ngạo, đồng thời khuyên nhủ:

- Phương Hành đạo hữu, một trận đánh ở Bạch Ngọc kinh truyền tới, có thể thấy được ngươi bây giờ có thực lực ít nhất có thể đánh một trận với tán tiên cấp thấp, chẳng qua hiện nay nhìn thấy ngươi, ta lại phát hiện ngươi kỳ thực còn chưa Độ Kiếp, chỉ thông qua diệu pháp nào đó, sử dụng vốn tự có để không thua với căn cơ của tán tiên mà thôi. Theo ta thấy, bước này vẫn nên sớm bước qua mới tốt nhất, cho dù chỉ là vượt qua một lôi kiếp, đối với sự tăng trưởng tu vi của cá nhân cũng cực kỳ đáng sợ, ha ha, Độ Kiếp tức là tiên, mặc dù chỉ là tán tiên nhưng cũng có một chữ “tiên” rồi, cũng có thể coi là đoạt thiên tạo hóa!

- Ha ha, độ kiếp độ kiếp, nếu như có thể dễ độ như vậy, về thì liền không gọi là kiếp được rồi!

Phương Hành cũng biết Áo Cổ nói thật, chỉ có điều vừa nghe đã thấy tức. Từ thập nhất thúc Bạch Thiên Trượng dùng một đời tâm huyết của ông ấy chỉ rõ cho mình con đường tu luyện thánh - ma đồng tu, hắn đã biết mình nên làm như thế nào mới có thể tăng cảnh giới cùng thực lực của mình, chỉ là nói thì dễ dàng, nhưng thực hiện lại gian nan. Thuật công phạt của hắn dung hợp Sát Sinh đại thuật, Kiếm Ma truyền thừa thậm chí là Loạn Thế Đồ tiên pháp của Phù Dao cung, lại lấy con đường của thập nhất thúc chỉ rõ làm cơ sở, rốt cục biến hóa ra hình thức ban đầu của “Đại Đồ thần pháp”, xem như là bước lên chính đạo.

Nhưng đối với hắn thì hai con đường tu hành không cách nào đi lệch được, cần tương phụ tương thừa, mà bây giờ thứ hạn chế hắn chính là phương pháp tu luyện Tiên Anh. Tiên Anh chính là cổ pháp tiên đạo, tuy hắn kết thành Tiên Anh đã bước được bước đầu tiên, nhưng phía sau nên đi như thế nào lại có chút mê man. Về điểm này hắn thật sự có phần bội phục Thiếu Tư Đồ Niếp Thiên Hồng của Phù Dao cung, người kia bế quan ba tháng, một bước độ kiếp, đã đi ở phía trước hắn rồi, thứ dựa vào chính là lĩnh ngộ cùng thiên phú tu hành của mỗi người, chuyện này không học được.

Bây giờ trở ngại lớn nhất vắt ngang trên con đường tu hành của Phương Hành chính là Tiên Anh độ kiếp!

Không phải lấy Tam Muội Chân Hỏa treo đầu dê bán thịt chó, mà là chân chính để Tiên Anh độ kiếp, lấy lôi kiếp tôi luyện Tiên Anh!

Tắm qua lôi kiếp chính là tán tiên!

Cho dù ở phía trước chữ tiên còn có thêm một chữ tán, nhưng đó cũng là một biểu hiện của sự thoát tục.

Áo Cổ có thể nhìn ra được vấn đề nhưng cứ tưởng Phương Hành không biết, lời nói ra làm cho Phương hành rất coi thường.

- Ta không phải nhân tộc, đạo tu hành khác với các ngươi, chỉ có điều cũng hiểu nhiều, nhân tộc tu hành đơn giản chính là hai chữ nguyên - pháp. Nguyên chính là tư nguyên, pháp chính là pháp môn. thiếu một thứ cũng không được, mà ở trong Hồng Hoang Cốt điện của ta, các loại tài nguyên cất giấu rất dồi dào, còn có thể không có thứ mà ngươi cần hay sao? Các loại pháp môn càng bao hàm toàn diện hơn, chẳng lẽ không thể giải nghi hoặc cho ngươi được? Nếu như ngươi lo nguy cơ lúc độ kiếp, vậy cũng không phải lo, cho dù là tiểu vương hay là phụ thân của ta đều có thể hộ pháp cho ngươi, cho nên nói, Hồng Hoang Cốt điện ta chẳng phải là vận may lớn cho ngươi tu hành hay sao?

Áo Cổ Tiểu Vương khá không phục, tự nghĩ lấy căn cơ của Hồng Hoang Cốt điện, hỗ trợ một nhân tộc bước vào cảnh giới Độ Kiếp vẫn không có vấn đề.

- Ha ha, bị vây ở bình cảnh, ba nghìn đại đạo cũng không sánh được một đường linh cơ...

Phương Hành gượng cười một tiếng, cũng lười giải thích thêm với Áo Cổ Tiểu Vương.

Lại nói, nhân tộc cùng Hồng Hoang di chủng và ba nhìn thần tộc so sánh với nhau quả thực là rất thua thiệt. Những chủng tộc kia đều là huyết mạch trời sinh, đàng hoàng lớn lên là được, thứ cần ma luyện đơn giản chỉ là một vài kỹ xảo chém giết thậm chí vận chuyển thần thông trời sinh mà thôi, khác biệt với nhân tộc, từng bước nhấp nhô, từng cái bình cảnh, muốn trưởng thành cần nhảy qua từng rào cản một, hầu như vĩnh viễn không được an nhàn...

- Aiz, vậy thật tiếc, vốn tưởng bằng vào kho tàng của thập điện Hồng Hoang Cốt điện của ta là có thể giúp ngươi một tay!

Phương Hành đã thấy được mười đại điện một lượt nhưng không phát hiện ra vật gì có thể giúp được hắn, Áo Cổ Tiểu Vương cũng hơi tiếc nuối, chuẩn bị dẫn Phương Hành rời đi, nhưng không ngờ Phương Hành lại đứng vững, từ điện thứ mười quay lại điện thứ nhất, cười híp mắt nói:

- Chỉ có điều vẫn có vài thứ ta có thể sử dụng, các ngươi đã hào phóng như vậy, ta liền miễn cưỡng lấy một ít vậy!

- Hửm?

Áo Cổ Tiểu Vương tỉnh táo tinh thần, đối với Hồng Hoang Cốt điện bọn họ thì không sợ Phương Hành lấy đồ, chỉ sợ hắn không muốn lấy. Dù sao bắt người tay ngắn, tiểu ma đầu này lấy được đồ rồi sẽ không sợ hắn không đồng ý với sắp xếp của Kim Giác Lão Vương. Vì vậy vừa nghe Phương Hành nói vậy liền nở nụ cười, ngân dực chậm rãi xẹt qua mặt đất, nói:

- Không cần khách khí, có cần gì cứ mở miệng!

- Ừm, ta cần một cái pháp bảo trữ vật, tốt nhất là lớn một chút, aiz, đáng tiếc Tượng Nha tiểu tháp của ta không có trên người...

Phương Hành than vãn tiếc nuối, Áo Cổ Tiểu Vương tuy cảm thấy có chút cổ quái nhưng vẫn sai người lấy một cái Càn Khôn Bố Đại qua đây. Phương Hành liền cười ha hả nhận lấy, một tay ôm vật nhỏ, một tay bắt đầu chỉ trỏ, từ điện thứ nhất bắt đầu lấy:

- Hừm, món đồ kia không tệ, tương lai có thể phải dùng tới... Món đó cũng không tệ, cất lại luôn... tiểu nha đầu à, tương lai con lập gia đình, chuẩn bị thêm chút đồ cưới không tệ... đúng rồi, dùng sức trang bị, gia huấn của Lão Phương gia chúng ta chính là lúc cướp của địch nhân thì tuyệt đối không mềm tay...

Vốn đang đầy mặt mỉm cười, sắc mặt của Áo Cổ Tiểu Vương dần dần thay đổi, thời gian không lâu sau đã muốn khóc cũng không khóc được.

Tiểu ma đầu này vừa rồi không phải còn nói mấy thứ này đều không thể giúp hắn được cái gì sao?

Bây giờ lại không chút khách khí điên cuồng cướp sạch, hơn nữa đều chọn ra vật có giá trị nhất trong mỗi điện, cũng không biết ánh mắt ác độc này của hắn là từ đâu tới, có thể từ trong những đống đồ này tìm ra pháp bảo đáng giá nhất...

- Cha, lúc đoạt của địch nhân tuyệt đối không mềm tay, nhưng Ngân Giác thúc thúc không phải là địch nhân...

Vẫn là vật nhỏ có chút lương tâm, một câu nói làm Áo Cổ Tiểu Vương cảm động không nhẹ.

Nhưng một câu nói tiếp theo của Phương Hành lại lập tức làm gã vừa tức vừa nổi trận lôi đình:

- Cho nên chúng ta mới không lấy hết của nó...

- Oh, con hiểu rồi, cướp sạch của kẻ địch, bằng hữu thì để lại phân nửa...

Vật nhỏ rất khéo léo ghi nhớ toàn bộ lời nói của Phương Hành, giống như lúc trước Long Nữ dạy nó vậy.

Mà Áo Cổ theo ở phía sau thì trực tiếp khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm hài tử đang yên lành đã bị dạy thành cái gì rồi...

- Ồ, đây là vật gì?

Đi thẳng tới điện thứ bảy, Phương Hành xuống tay tuy ngoan độc nhưng đồ chân chính thu lại cũng không nhiều, cũng chưa tới ba thành đồ mà Hồng Hoang Cốt điện cất giữ. Chủ yếu là hiện tại ánh mắt của hắn thực sự cao, đồ thông thường cũng chướng mắt, hơn nữa Áo Cổ Tiểu Vương cho pháp bảo trữ vật tuy là có không gian không nhỏ, nhưng cũng không thể so với Tượng Nha tiểu tháp được. Lấy quá nhiều thứ liền đầy rồi, hơn nữa trọng lượng cũng theo đó mà tăng lên, hiện tại cái túi trữ vật mà đằng xà cõng đã làm nó mệt lè lưỡi rồi, chỉ là không dám vi phạm mệnh lệnh của Phương Hành mà thôi...

Nhưng vào lúc này, trong lúc lơ đãng Phương Hành thấy được một cái bảo xa ở bên hành lang, bên trên chất đầy đồ, đều là một vài điển tạ cũ nát cùng vài vật tàn binh, càng có một vài tiên thảo linh chủng, hỗn độn lộn xộn, không hề giống những thứ khác cất trong đại điện đã được phân loại rõ ràng. Hơn nữa khí tức bên trên mỗi vật đều vô cùng hỗn tạp, giống như một cái xe đồng nát vậy, có vẻ vô cùng tầm thường.

- Ồ, đó là một vài vật trong Huyền Quan trước đây có được bên trong Ma Uyên Huyền Vực, chúng ta nghĩ cách có được, còn chưa phân loại trong kho...

Áo Cổ Tiểu Vương lơ đãng nói, chỉ hy vọng Phương Hành mau mau rời khỏi bảo khố của bọn họ.

- Vật trong Huyền Quan?

Phương Hành lại hơi ngẩn ra, không tự chủ được mà đi tới, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái. Trong đống vật cũ kia dường như có một vật đang kêu gọi hắn, thậm chí còn tản ra một loại khí cơ quen thuộc làm cho hắn cảm thấy khí huyết lưu động ở đáy lòng, có ý vui mừng. Đó là một loại cảm giác rất kỳ quái, lúc ánh mắt của hắn không nhìn về phía đống vật cũ kia thì không hề có chút cảm ứng nào, lần đầu tiên đi qua nơi này thậm chí còn không lưu ý tới, nhưng bây giờ ngẫu nhiên liếc mắt qua lại càng phát giác ra nội tâm cấp bách, nghe được sự triệu hoán nào đó...

Bạn cần đăng nhập để bình luận