Lược Thiên Ký

Chương 1301: Không để thù qua đêm

- Trước đây Cửu Đầu Trùng trộm Tiên mệnh rồi chạy trốn để lại không ít con cháu cùng thế hệ lại Tiên cảnh này nhỉ?
Phương Hành trầm ngâm rồi mở miệng hỏi Văn Tiên sinh:
- Có biết bọn họ ở đâu không?
- Những người bị Cửu Đầu Trùng từ bỏ à?
Văn Tiên sinh nghe vậy thì ngẩn ra, sau một hồi lâu mới châm chước nói:
- Những người đó ta cũng chưa từng gặp, chỉ có điều cũng có nghe thấy, trước đây lúc Cửu Đầu Trùng giáng tới Tiên cảnh này lãng phí ba năm, trong ba năm đó, binh tướng hắn mang tới, thế hệ con cháu thuộc hạ đa phần đều bị ba vị tôn chủ nhận, giữ ở bên người tu trì, lấy danh là để chỉ điểm tu hành nhưng trên thực tế tất cả mọi người đều hiểu, lúc đó bọn họ chắc cũng có chút kiêng kỵ với Cửu Đâì Trùng, vì vậy nên giữ bọn họ lại coi như làm con tin. Chỉ có điều không ai ngờ thủ đoạn của Cửu Đầu Trùng thực sự tàn nhẫn, ngẫu nhiên có được cơ hội liền đột nhiên trộm Tiên mệnh rồi chạy trốn, căn bản không thèm đoái hoài gì với những người bọn họ...
- Dựa theo đạo lý, nếu Cửu Đầu Trùng đã chạy thoát, những con tin kia nhất định phải xử tử mới đúng, chỉ có điều bây giờ ngẫm lại lại không hề thấy, trong Tiên cảnh luôn chú ý tới bình thản hỷ nhạc, đại khái sẽ không làm chuyện nặng lệ khí như vậy. Mà đối với ba vị tôn chủ thì người còn chưa có tu vi Độ Kiếp, cho dù truyền thừa đạo pháp, tâm kiếp ước chừng cũng không quá lợi hại, tìm hiểu đạo pháp này cũng sẽ không nhanh được, cho nên ta đoán những người đó hiện tại chắc còn đang lấy danh nghĩa bế quan mà bị giam ở nơi nào đó nhỉ?
- Được, không khác với suy đoán của ta lắm!
Phương Hành đã có quyết định, phất ống tay áo một cái rồi liền đi ra bên ngoài:
- Đi tìm bọn họ!
Văn Tiên sinh vội vàng đuổi theo hai bước:
- Tìm bọn họ làm gì?
Tiếng cười to của Phương Hành truyền tới từ phía xa:
- Đương nhiên là tìm mẹ cho con trai rồi...
Vẫn chưa giải thích quá nhiều với Văn Tiên sinh, Phương Hành đã đi về phía thế giới Tiên cảnh. Lúc này nhìn qua, phía trước sáng mờ vạn dặm, Vong Tục sơn đã gần ngay trước mắt. Vì vậy, chân đạp tường vân chậm rì rì bay xuống, sau đó nghênh ngang trở về đại điện tĩnh tu bế quan. Sơn chủ của Vong Tục sơn nhìn thấy thì nhếch miệng mỉm cười, cũng không hỏi Phương Hành câu nào mà ở bên trong đại điện, hai tên đệ tử Trúc Cơ kỳ béo mập vừa thấy Phương Hành trở về liền mừng rỡ, nhưng cũng không biết người sư phụ này vì lợi ích đã suýt nữa bán hai bọn họ đi!
- Các ngươi cứ trở về đi!
Phương Hành kéo tâm trạng lên, thả hai đệ tử này trở về, lại thả Lộc Tẩu và Ngao Liệt ra.
- Nếu không có cách nào ngăn cản các ngươi tu luyện, ta đây cũng sẽ không cưỡng chế đợi các ngươi nữa.
- Trước tại sao ngươi muốn...
Ngao Liệt phóng ra vô ý thức mở miệng, nhưng Phương Hành lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn y, lạnh lùng nói:
- Ta là tỷ phu của ngươi, vĩnh viễn sẽ không hai ngươi, ngươi bây giờ có thể không hiểu ta nhưng nếu ngươi dám hoài nghi ta la liền đánh tai, quất ngươi, bây giờ hai người các ngươi muốn tu luyện thì tu luyện, những chuyện khác không cần các ngươi quan tâm, nói ngắn lại... ta sẽ coi chừng các ngươi!
Lúc đầu, Lộc Tẩu cùng Ngao Liệt bị trấn áp hai ngày trong thức giới của Phương Hành, trong lòng nếu nói không có oán hận cũng không thể nào, nhưng một lời oán hận còn chưa đợi y phát tiết liền bị vẻ mặt nghiêm túc của Phương Hành trấn trụ. Còn nữa, hiện tại bọn họ tuy nổi lên tâm kiếp nhưng không ngu không điên, biết trước đây Phương Hành diễn xuất cũng là vì tốt cho bọn họ, vì vậy lời trách cứ trong chốc lát nói không lên lời. Mà khi Phương Hành để cho bọn họ bế quan, họ chỉ liếc nhau một cái rồi liền quyết định nghe theo phân phó của Phương Hành.
- Thực sự là người ngốc có phúc của người ngốc, toàn dựa vào sự thông minh của ta đây chiếu cố...
Phương Hành nhìn thấy hai người này phối hợp như vậy cũng có phần không cười miễn cưỡng nổi. Nặng nề thở dài liền quyết định không quản thêm bọn họ nữa. Sau khi ngẫm nghĩ kế hoạch qua một lượt liền gọi hai đồng tử của Vong Tục sơn tới, để bọn họ chuẩn bị ba tấm bái sư thiếp, bày một hàng trên nấc thang đại điện trước mặt, lẳng lặng chờ ngày thứ ba tới. Buổi trưa ngày hôm sau, bên ngoài Vong Tục sơn, các loại Tiên nhạc nổi lên, từng tiếng phạm âm Phật ý, đại yêu ù ù hiển hóa thân hình. Không ngờ là pháp giá của ba vị tôn chủ điều khiển tới khi ước định ba ngày đến. Mỗi người chiếm một khoảng trời, trùng trùng điệp điệp, có thể nói thanh thế long trọng, hù dọa trên dưới cả Vong Tục sơn đều quỳ xuống...
Mà ở ngoài Vong Tục sơn cũng ngày càng có nhiều người, nhân, yêu, Tiên, Phật tụ tập tới. Có người tới vì xem lễ, có người tới vì ăn mừng, dù sao mỗi người trong ba vị tôn chủ đều nhận đệ tử, chuyện này đối với Tiên cảnh dường như là một chuyện vô cùng trọng đại. Lần trước xuất hiện việc trọng đại này cũng đã là chuyện của ba mươi năm trước rồi. Vây đầy quanh Vong Tục sơn, thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt.
- Ha ha, tiểu hữu, các ngươi khảo lượng thế nào rồi?
Ba pháp giá ba bên đều chiếm một khoảng trời riêng, từ xa nhìn Phương Hành đang ngồi trên bậc thang phía dưới, cảnh tượng mênh mông cuồn cuộn.
Chỉ có điều Phương Hành ngồi ở phía dưới cũng không biết sắc mặt, nâng ba phần lễ bái sư ở bên người, cung kính nói:
- Đã suy nghĩ cẩn thận rồi, khó được ba vị tôn sư coi trọng như vậy, muốn nhận ba người chúng ta làm đồ đệ, chuyện tốt như thế này tìm ở đâu ra được? Ba người chúng ta đã tìm được pháp thích hợp cho bản thân rồi, chờ bái môn hạ của ba vị tôn sư để nghe đại đạo, hiện tại ba phần lễ bái sư đã chuẩn bị xong, mời ba vị tôn chủ vui lòng nhận cho... chỉ có điều hy vọng ba vị tôn chủ thứ lỗi một chuyện, hai tên kia thực sự quá nóng lòng, bọn họ đã không kềm chế được, bắt đầu tu luyện, lúc đầu ta gọi hai người bọn họ đi ra tham gia lễ bái sư, nhưng bọn hắn... Lại không chịu tới!
- Ồ?
Ba vị tôn chủ nghe xong, trên mặt hoàn toàn không tức giận mà còn sinh ra mấy phần vui mừng. Đại Đức đạo chủ cùng Đại Uy Yêu chủ liếc nhau một cái. Hai luồng thần thức di chuyển trong điện, rất nhanh liền cảm ứng được khí huyết dao động của Lộc Tẩu và Ngao Liệt, trái tim vui mừng. Nhưng đối với bọn họ, người càng hữu dụng thì tâm kiếp càng lợi hại. Tâm kiếp của Lộc Tẩu và Ngao Liệt đã cường liệt đến mức ngay cả lễ bái sư đều không tham gia, chỉ chuyên tâm muốn tu luyện, đại biểu cho tiềm lực của hai người bọn họ đã vượt xa suy đoán của mình, đây là chuyện thật tốt!
Còn như Đại Bi Phật chủ cũng rõ ràng có phần tiếc nuối nhìn Phương Hành, nghĩ thầm tại sao mình lại chọn người như vậy chứ?
So với hai người kia, tên đồ đệ mà mình chọn có tu vi thấp nhất, rõ ràng tâm kiếp cũng thấp nhất....
Tới thời điểm cần dùng, đoán chừng tác dụng cũng yếu nhất!
Chỉ có điều nhiều người xem lễ nhưu vậy, làm trò đương nhiên vẫn phải diễn. Vẻ mặt của ba vị tôn chủ đều ôn hòa uy nghi, Đạo Chủ ha hả cười nói:
- Hai tên si nhi nếu đã trầm mê với việc tu hành như thế cũng là một chuyện tốt, vài tục lễ này thì có thể miễn đi, do ngươi làm thay là được, sau lễ bái sư đợi hai người hắn xuất quan, sau đó mỗi người đều đi Đạo cảnh và Yêu kỳ để tu luyện, còn ngươi thì đi về Phật cảnh đi thôi!
- Chuyện này lại dễ nói.
Phương Hành thuận miệng đồng ý, như là chợt nhớ tới một vấn đề, vẻ mặt là lạ nói:
- Chỉ có điều trước khi chính thức bái sư, ta phải thừa nhận một chuyện với ba vị tôn chủ... aiz, trong ba ngày này, ta không cẩn thận đã làm chuyện xấu...
- Hửm? Chuyện gì xấu?
Ba vị tôn chủ liếc nhau một cái, sau đó Phật chủ cười ha hả đặt câu hỏi.
Trong ba ngày này việc Phương Hành đi ra ngoài núi bọn họ đương nhiên có biết, chỉ có điều vẫn không thi triển đại thần thông thăm dò. Một là lấy tu vi và cảnh giới của bọn họ còn chưa làm được chuyện dưới tình huống Phương Hành hoàn toàn không phát giác được để thăm dò, mạnh mẽ quan sát hắn. Ngược lại, có thể sẽ làm cho hắn sinh lòng nghi ngờ. Thứ hai, ở trong Tiên cảnh này đương nhiên có người chưởng ngự tắt cả, không cần ba người bọn họ quan tâm.
- Aiz, ta đã giết một người!
Phương Hành thấp giọng thở dài, dáng vẻ vô cùng hối hận.
- Nói xem!
Phật chủ cùng hai vị tôn chủ khác liếc nhau một cái, trầm giọng nói.
- Được!
Phương Hành gật đầu bằng lòng, sau đó ánh mắt quét về bốn phía, thở hồng hộc mở miệng:
- Trên đường từ Thiên Nguyên tới nơi này, có một tên khốn kiếp họ Văn từng ám hại ta, lấy Mệnh tài của ta lại vẫn còn sống, lúc đầu cho là hắn mất mạng trên tinh hải rồi, không ngờ tới ở trong Tiên cảnh này lại đụng phải hắn, tên khốn này lại nói khoác mà không biết ngượng, nói gì mà xóa bỏ thù mới hận cũ với ta, còn nói sẽ chiếu cố ta trong Tiên cảnh này... ha ha, buồn cười, tiểu gia ta cần hắn phải chiếu cố sao? Bình sinh ta hận nhất ba loại người, một là muốn giết ta, hai là muốn lấn ta, ba là muốn lấn bạn ta, ba loại này hắn hầu như đều có một chân, ta còn khách khí làm gì, thừa dịp hắn không để ý liền giết hắn...
Những lời này nói chí khí hùng hồn làm ba vị tôn chủ đều sửng sốt.
- Người họ Văn trong miệng ngươi, hẳn là Văn Định Viễn của Thiên Nguyên đi?
Qua một lát, Đại Đức đạo chủ mới nặng nề mở miệng:
- Ba mươi năm trước người này từng bái ta làm thầy, nguyện cầu đại đạo...
- Ôi, vậy thì không hay rồi, chuyện này nên tính toán thế nào đây?
Phương Hành cười hì hì nói ra thì có vẻ ngại ngừng, nhưng nào có chút lòng tỉnh ngộ nào?
Còn có thể làm sao?
Trong lòng ba vị tôn chủ lúc này đang mắng Phương Hành nhiều chuyện. Chuyện Văn Tiên sinh bị hại, tại sao bọn họ lại không biết được? Chỉ có điều vốn chỉ là một tên phế nhân, chết cũng đã chết rồi, chẳng lẽ thật sự phải vấn tội hay sao? Nếu như Phương Hành không nói, đoán chừng sẽ không có ai hỏi tới gã nữa? Nhưng cố tình hắn lại nói ra trong cảnh này làm cho người ta không thể không tốn chút tâm tư che giấu rồi...
- Cố thù hận cũ đều là ma chướng, người cầu đạo không thể quá chấp nhất, về sau ngươi cũng phải...
Không có cách nào, ba vị tôn chủ vẫn phải nói vài câu dễ nghe che giấu một chút, nhưng mục đích thực sự của Phương Hành lúc này mới lộ ra, cười nói:
- Mặc dù là ma chướng, nhưng cũng là ma chướng phải hóa giải, nếu không... mỗi ngày đều lo lắng trong lòng, ta nào còn tâm tư tu hành nữa? Ba vị tôn chủ, còn cả sư phụ đại hòa thượng của ta nữa, lời nói giống y hệt ngài nói vậy! Đại thù lớn như vậy ta không có cách nào để qua đêm được, ngay hôm nay bị tức giận, ban đêm phải dùng kiếm giết được hắn... Tên họ Văn này đã làm thịt thì cho qua đi, chỉ có điều ta lại nghe nói một đám thủ hạ cùng con cháu cùng thế hệ của tên khốn Cửu Đầu Trùng kia vẫn đang bị nhốt trong Tiên cảnh ta?
-Xì xào...
Cái tên Cửu Đầu Trùng này thực sự quá vang dội ở Tiên cảnh, vừa nghe hắn nhắc tới, lập tức thiên địa yên lặng, sau đó náo động xôn xao.
- Đám người kia có thâm thù không đội trời chung với ta...
Phương Hành vận chuyển pháp lực, giọng nói truyền khắp chư vực:
- Nếu không giết chết bọn họ thì ta không thể tu thành đọa được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận