Lược Thiên Ký

Chương 1553: Đương nhiên



Nữ nhân lai lịch thần bí kia tiện tay một chưởng, ẩn chứa tiên uy khó lường, nếu như ở thế giới hiện thực, chỉ sợ Phương Hành ngay cả ý nghĩ ngăn cản cũng không có, chẳng qua hiện tại ở trong thức giới, ngay cả ý chí thiên địa đáng sợ, Phương Hành cũng có thể so chiêu, mặc dù nữ nhân này có được tiên uy khó lường, nhưng không phải có thể tùy tiện dày vò Phương Hành, trên người quấn quanh pháp tắc, tùy tâm mà động, không gian tựa hồ hóa thành vô hình, tùy ý xuyên thẳng qua, thoát ly tiên uy bao phủ...

- Thân pháp này thật xinh đẹp, nếu có thể thi triển ở thế giới hiện thực...

Phương Hành cũng hơi có chút ngạc nhiên, chỉ cảm thấy theo bản năng thi triển ra một loại pháp môn thần diệu nào đó.

Trước kia hắn ở trong thức giới, cũng là tùy tâm sở dục, nhưng không có nhiều pháp tắc có thể mượn dùng như vậy!

- Thế mà còn dám trốn?

Sau khi tránh thoát một chưởng này, Phương Hành đang muốn cười hì hì nói chuyện, lại không nghĩ rằng thần sắc của nữ tử kia đã đại biến, tựa hồ rất phẫn nộ, đi ra một bước, như bóng với hình theo Phương Hành, lại một chưởng đánh tới, ở trong một chưởng này, giống như nàng dùng tới một loại pháp môn nào đó, như ruồi bâu mật, có vẻ ngoan tuyệt không đạt mục đích thề không bỏ qua, khiến cho trong lòng Phương Hành có chút nổi nóng, mình còn chưa kịp đắc tội nữ nhân này, chẳng lẽ nhất định phải bị nàng đánh một tát mới được?

- Móa nó, liều mạng với ngươi!

Trong lòng Phương Hành quýnh lên, lần nữa né tránh, suy nghĩ khẽ động, trong thức giới thần uy đung đưa, đều khuynh tiết về phía dưới, trấn áp nữ nhân này, mà hắn thì nhanh chóng lui lại, trái tim cảnh giác tới cực hạn, vừa rồi hắn được chứng kiến nữ nhân này cùng bàn tay khổng lồ kia giao thủ, biết tu vi của nàng thâm bất khả trắc, mình ở trong thức giới cực kỳ cường đại, nhưng chưa chắc có thể dễ dàng thắng nàng, nói không chừng sẽ ăn thiệt thòi lớn, không đến bất đắc dĩ thực không muốn động thủ, chỉ là cũng không muốn ăn một tát kia!

- Hừ, Tiểu Thế Giới giống như đồ chơi con nít này, cũng muốn ngăn ta?

Nhưng nữ tử kia đứng trước lực lượng thiên địa của thức giới trấn áp lại cười lạnh, bàn tay lật một phen, pháp tắc vô tận từ trong lòng bàn tay huyễn hóa, thế mà ngăn cản tất cả lực lượng, thân hình nàng thì trầm xuống, sau đó cười lạnh, một chưởng tiếp tục vung về phía trước, ánh mắt ngang ngược, không tát Phương Hành thề không bỏ qua...

- Đậu xanh, thật đúng là đánh không lại nàng...

Trong lòng Phương Hành thầm kêu một tiếng, quay đầu bỏ chạy, vút qua hơn trăm dặm, thật lo lắng bị nàng đánh trúng mặt.

Nhìn nữ nhân này xuất thủ, xác thực chỉ là muốn đánh hắn một tát, giống như hờn dỗi, nhưng Phương đại gia không muốn bị nàng đánh a...

Còn nữ tử kia, sau khi đẩy ra lực lượng của Phương Hành, muốn tiếp tục xuất thủ, nhưng đột nhiên sắc mặt hơi đổi, bàn tay cứng lại ở giữa không trung, tiên uy run rẩy, giống như xuất hiện hỗn loạn nào đó, cái này khiến thần sắc của nàng đại biến, vội vã thu tay, bắt pháp ấn ở trước ngực, cưỡng ép trấn áp tiên uy xuống...

- Hô... Nguy hiểm thật...

Lúc này Phương Hành đã chạy trốn ra ngoài ba trăm dặm, thở một hơi thật dài, lại có chút hiếu kỳ nhìn lại, thấy bộ dáng của nữ tử kia, hắn cũng hiểu rõ mấy phần, tựa hồ nữ nhân này chỉ cưỡng ép xuất hiện, tiên uy không thể duy trì tu vi, chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, bây giờ rõ ràng có chút không ổn định, cảm giác kia giống như dùng một loại đan dược nào đó có thể trong thời gian ngắn tăng cao tu vi, mặc dù cuồng bạo, nhưng loại lực lượng này bây giờ lại có chút không ổn định...

- Ngươi trở lại cho ta!

Nữ tử này dùng pháp ấn áp chế tiên uy không ổn định, ngẩng đầu liền thấy được Phương Hành trốn ở ngoài ba trăm dặm, lấm la lấm lét dò xét nàng, trong lòng cũng có chút tức giận, chỉ là không có cách nào đánh ra một chưởng kia mà thôi, vừa rồi phong ấn linh quang, đã tiêu hao quá nhiều tinh lực, bây giờ lực lượng có chút không đủ, chỉ đành đè nén lửa giận, lạnh giọng quát.

- Ngươi trước cam đoan không đánh ta, ta mới trở về!

Phương Hành cũng không có dễ dàng mắc lừa như vậy, xa xa kêu lên.

- Ngươi...

Nữ tử nghe xong, lửa giận lại có chút dâng lên, oán hận nhìn về phía Phương Hành.

Phương Hành lập tức chắp tay sau lưng, làm ra vẻ ngửa mặt lên trời nhìn sao, thản nhiên vô sự, dù sao không muốn bị đánh tổng không phải sai.

- Ngươi qua đây, ta không đánh ngươi!

Nữ tử này rất giận, nhưng bây giờ thời gian không nhiều, cũng chỉ có thể đè ép lửa giận đáp ứng.

- Ngươi cam đoan?

Phương Hành nhìn thoáng qua nàng, rất không yên lòng bồi thêm một câu.

- Ngươi...

Nữ tử kém chút tiên uy mất khống chế, nhịn nửa ngày, đành phải cố nén nói:

- Ta cam đoan!

- Vậy tốt...

Lúc này Phương Hành mới ung dung đi dạo trở về, vẫn duy trì một khoảng cách, nghiêng đầu đánh giá nàng vài lần:

- Ngươi đến tột cùng là ai?

- Hừ!

Vừa rồi động thủ, là bởi vì muốn hỏi đối phương là ai, bây giờ gia hỏa này trở về, không nói những cái khác, thế mà hết lần này tới lần khác lại chọn vấn đề này đến hỏi, không khỏi để nữ tử cảm giác cực kỳ phẫn nộ, dùng tính tình của nàng, tự nhiên sẽ không nhận thua, dứt khoát không trả lời, cũng không hỏi, chỉ là trong đôi mắt, đột nhiên tinh quang lấp lóe nhìn sang!

Lúc này tựa hồ nàng thi triển một loại thần thông nào đó, đôi mắt lại có thể xem thấu thần hồn của Phương Hành!

Dù Phương Hành cảnh giác, nhưng không ngăn cản được ánh mắt kia.

Nữ tử kia nhìn Phương Hành một lúc lâu, trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc:

- Kỳ quái, ta vốn là thông qua nhục thân của nha đầu kia, cảm ứng được khí tức bản nguyên của tổ địa, lại có khí tức tận thế giáng xuống, mới có thể tỉnh lại, tưởng là về tới Thiên Nguyên Đại Lục, nhưng không nghĩ tới chỉ là Tiểu Thế Giới của ngươi, bất quá đối với tu vi như ngươi mà nói, có thể có Tiểu Thế Giới như vậy làm đồ chơi, cũng coi như khó được, bây giờ trả lời vấn đề của ta, ngươi đến tột cùng là sinh linh gì, đến từ tổ địa Thiên Nguyên Đại Lục hay Tam Thập Tam Thiên?

- Quả nhiên là nàng...

Nghe được nữ tử này hỏi, Phương Hành cũng nao nao, trái tim cảnh giác.

Từ khi nữ tử này xuất hiện, trong lòng của hắn đang hoài nghi, một là nữ nhân này lại lặng yên không tiếng động tiến vào thức giới của mình, trước đây căn bản không có để cho mình sinh ra cảm ứng, đây quả thực là đáng sợ, thuộc về hiện tượng vi phạm với lẽ thường!

Còn nữa, khí cơ của nữ nhân này, tựa hồ tương liên với đàn ngọc của Manh Nữ, cũng làm cho hắn sinh nghi!

Mà càng quan trọng hơn, chính là tu vi của nữ nhân này quá kinh khủng, có thể dùng thâm bất khả trắc để hình dung!

Mặc dù bây giờ nàng nhìn cực không ổn định, nhưng Phương Hành cảm thấy, đoán chừng nếu như nàng động thủ thật, sợ là có năng lực đánh xuyên qua thức giới của mình, từ trình độ nào đó mà nói, loại lực lượng này đã có thể tung hoành Tiên Giới...

Mà nghe nữ tử này nói, tâm hắn như có điều ngộ ra, đoán được thân phận của nữ tử này!

Thanh Tà Tiên Vương...

Ngoại trừ Thanh Tà Tiên Vương cùng Manh Nữ có liên hệ thần bí, thì ai còn có bản lĩnh như vậy?

Cũng chỉ có nàng, mới có thể giải đáp nghi hoặc của Phương Hành...

Trước đây hắn, thậm chí là Quan Phi Hưng, đều hoài nghi Thanh Tà Tiên Vương và Manh Nữ có quan hệ, dù sao phong ấn trong thức hải của nàng quá thần bí, có khả năng Thanh Tà Tiên Vương lưu lại thần hồn của mình ở trong đó, nhưng bây giờ nhìn một cái, đã có thể cân nhắc ra, Thanh Tà Tiên Vương xác thực lưu thần hồn lại, nhưng không phải giấu ở trong thức hải của Manh Nữ, mà là giấu ở trong đàn ngọc...

Chính bởi vì đàn ngọc kia sớm đã bị Phương Hành thu vào thức giới, cho nên nàng mới có thể đột ngột xuất hiện ở đây!

- Tiểu tu sĩ ở Thiên Nguyên Đại Lục Phương Hành, xin ra mắt tiền bối...

Trái tim lóe lên, Phương Hành nghĩ thông suốt tiền căn hậu quả, liền không cần nghĩ ngợi, chắp tay chào hỏi.

Trước đó không nắm chắc nên nói thân phận gì, bây giờ lại không cần suy nghĩ nhiều, từ chỗ Quan Phi Hưng nghe qua, Thanh Tà Tiên Vương muốn bọn hắn đưa Manh Nữ về tổ địa Thiên Nguyên Đại Lục, cái này đã nói rõ Thanh Tà Tiên Vương rất thân cận Thiên Nguyên Đại Lục, vậy nói thân phận của mình ở Thiên Nguyên Đại Lục mới tốt, dù sao thân phận của Đế Lưu này, mặc dù có thể hù dọa rất nhiều người, nhưng đoán chừng hù không nổi Tiên Vương...

- Ngươi quả nhiên là tu sĩ Thiên Nguyên Đại Lục?

Thanh Tà Tiên Vương nghe vậy, cũng khẽ giật mình, đáy mắt hơi lộ ra vui mừng, khẩu khí hòa hoãn lại.

- Không thể giả được, chính là tu sĩ Thiên Nguyên Đại Lục!

Phương Hành ngẩng đầu lên, nhân sinh chưa hề nói chuyện có lực lượng như lúc này!

Thanh Tà Tiên Vương cười lạnh nói:

- Ta tự có biện pháp phân biệt thật giả...

Nói xong hơi nhắm mắt, lại đột nhiên mở ra, hai mắt trong vắt, tinh quang mãnh liệt, rơi vào trên người Phương Hành!

Ở trong sát na đó, Phương Hành cảm giác thần hồn của mình hoàn toàn bị nàng khám phá, trong lòng nhất thời run lên, nhịn không được đề phòng, chuẩn bị nếu có cái gì không đúng, sẽ lập tức mượn lực lượng thức giới cùng Thanh Tà Tiên Vương liều mạng...

Còn nữ tử kia nhìn nửa ngày, lại chậm chạp không nói, giống như đang suy tư điều gì.

Ở trong quá trình này, Phương Hành không dám thở mạnh, cẩn thận chờ đợi...

Trọn vẹn qua thời gian uống cạn chung trà, Thanh Tà Tiên Vương mới thu ánh mắt, nhíu mày, chậm rãi gật đầu nói:

- Nhìn khí tức bản nguyên của ngươi, xác thực không phải người Tam Thập Tam Thiên, hơn nữa cũng không phải Tiểu Tiên Giới bình thường nuôi ra được...

- Cái này, vãn bối đúng là tu sĩ Thiên Nguyên Đại Lục, quê quán ở Nam Chiêm Bộ Châu, nơi đó có một ổ thổ phỉ...

Phương Hành tươi cười giải thích, rất ân cần.

Nhưng Thanh Tà Tiên Vương không để ý tới hắn, nàng giống như nói chuyện với Phương Hành, lại giống như nói một mình, tiếp tục nói:

- Trọng yếu nhất là, ta nhìn tu vi của ngươi không tầm thường, không thua Thái Ất Thượng Tiên, nhưng trong thần hồn của ngươi không có khí tức Tiên Mệnh, có thể đánh vỡ tiên phàm bích chướng, tạo ra huyền bí như thế, xem ra ngoại trừ Tiên danh trên Phong Thần Bảng, thì không có khả năng khác...

- Ừm ân, đây là khẳng định...

Phương Hành phụ họa gật đầu.

Nhưng Thanh Tà Tiên Vương dò xét bốn phía, hai đầu lông mày có chút nghi hoặc, hồ nghi nhìn về phía Phương Hành, chậm rãi mở miệng nói:

- Chỉ bất quá, địa phương hoang vắng như Thiên Nguyên Đại Lục, cũng có người luyện ra Tiểu Thế Giới to lớn như thế?

- Cái này lại không thể để nàng xem thấu...

Trái tim Phương Hành run lên, mặt không đổi sắc, cười nói:

- Đây là trưởng lão của Chư Tử đạo tràng ban tặng, thực không đáng giá nhắc tới, lớn hơn cái này cũng có, lúc đầu ta không có tư cách cầm nó, chỉ là phụng lệnh vào Đa Bảo Tiên Hà tìm quan tài thứ mười, mới ban nó hộ thân...

- Quan tài thứ mười?

Nữ tử nghe vậy cười lạnh:

- Bọn hắn quả nhiên sớm đang đợi ta!

Phương Hành nghe xong lời này, trái tim đại hỉ, cố ý giả bộ như hiếu kỳ:

- Tiền bối biết được tung tích của quan tài thứ mười?

- Đây không phải sự tình ngươi có tư cách biết được!

Thần sắc của nữ tử kia lạnh lùng lên, hơi không kiên nhẫn nhìn Phương Hành, nhìn bộ dáng của nàng, tựa hồ còn có rất nhiều lời muốn nói, tiên uy cũng càng ngày càng áp chế không nổi, thần sắc có vẻ hơi lo lắng, trầm giọng nói:

- Tiểu bối, đã ở chỗ này gặp ngươi, cũng coi như vận khí của ngươi, bản vương thưởng ngươi một cơ duyên, lần này ta thức tỉnh đúng là ngoài ý muốn, thời gian không thể quá lâu, rất nhanh sẽ phải ngủ say, ngươi nhất định phải ở trong thời gian ngắn nhất, mang bảo vật này và nha đầu kia về Thiên Nguyên Đại Lục, tự tay giao cho mấy gia hỏa kia, cũng tức là thủ hộ giả của Cửu Thiên Huyền Quan, có được hay không?

Thấy bảo quyển trong tay của nữ tử kia, Phương Hành hưng phấn khó tả, liên tục gật đầu nói:

- Có thể có thể, không có vấn đề!

Nữ tử đang muốn đưa quyển trục cho hắn, nhưng lông mày nhịn không được nhíu lại, chần chờ nói:

- Ngươi là Thượng Tiên trên Phong Thần Bảng?

- Đương nhiên!

Phương Hành nao nao, trả lời đương nhiên, lực lượng cực kỳ đủ!

Nhưng trong lòng thì suy nghĩ:

- Ta sẽ nói cho ngươi biết sự tình bị khai trừ sao?






Bạn cần đăng nhập để bình luận