Lược Thiên Ký

Chương 1129: Phách lối nhổ hỗ




Phụ Sơn Tử vừa mới nói, lập tức đưa tới mọi người cười vang.

Đối với Thần tộc mà nói, có một đám người cho rằng Phương vào pháp nhãn của Thần Chủ, tiền đồ vô lượng, cho nên không muốn đắc tội hắn, nhưng hiển nhiên cũng có rất nhiều người ghen ghét hắn, nhất là Ngưu Ma tộc Phụ Sơn Tử, địa vị bản thân vốn cực cao, đừng nói Phương Hành chỉ là có hi vọng trở thành Thần Vương, dù hắn thực trở thành Thần Vương, bọn họ cũng không sợ hắn, càng quan trọng hơn là, còn có một bộ phận Thần tộc căm thù Nhân tộc đến tận xương tuỷ, như Thiểm Điện tộc, Ngưu Ma tộc, Hư tộc… cùng Cốt Tộc bây giờ mới bắt đầu gia nhập trận doanh, đều là sinh tử đại địch của Nhân tộc, người tiên phong trấn áp Nhân tộc!

Nguyên nhân rất phức tạp, có một ít là vì tổ tiên truyền thừa, cũng có một chút là trời sinh không ưa Nhân tộc.

Chúng tiên đã từng là hoàn vũ chi chủ, hùng bá chư tộc, nhưng cũng đưa đến vô số chủng tộc khác tâm lý vặn vẹo.

Sau khi 12 Tiểu Tiên Giới quy thuận Thần Đình, nhưng chậm chạp không chiếm được trọng dụng, cũng là vì những chủng tộc kia một mực nhằm vào!

Về phần Ngưu Ma tộc Phụ Sơn Tử, nguyên nhân hắn không ưa Phương Hành càng đơn giản.

Bản thân là một hung thần giết người như cắt cỏ, lại thêm trận chiến ở Hội Kê Sơn, Phương Hành ở trước mặt hắn chém giết con trai của Vô Gian Thần Vương Thiểm Điện Tử, làm hại hắn bị các đại lão oán trách, mà sau đó thời điểm dự định chém giết Phương Hành, lại bị các đệ tử Phù Diêu Cung cứu đi, để một đám nữ nhân từ trong tay mình cứu người, làm hắn cực kỳ hổ thẹn, lúc đầu đã sớm thề muốn chém giết Phương Hành, đoạt lại mặt mũi của mình, nhưng không nghĩ lúc gặp nhau lần nữa, Nhân tộc bại hoại này ở Thần tộc, địa vị đã không thua mình...

Thù mới hận cũ, các loại suy nghĩ hội tụ, bây giờ hắn tự nhiên càng nhìn Phương Hành càng khó chịu.

- Ha ha, nguyên lai ngươi còn nhớ rõ chuyện này, vừa vặn ta cũng nhớ kỹ!

Phương Hành nghe Phụ Sơn Tử nói, chung quanh vang lên tiếng cười ác ý, sắc mặt không thay đổi, cũng từ trên xuống dưới đánh giá Phụ Sơn Tử vài lần, nhưng không nổi giận, mà lẳng lặng nói một câu, chậm rãi quay đầu...

Coi như Phụ Sơn Tử không ác ý nhằm vào mình, hắn cũng không quên đối phương.

Sau khi Thần tộc phủ xuống, tu sĩ Nhân tộc mệnh như cỏ rác, hắn cũng đã gặp không ít sinh linh Thần tộc căn bản không coi tính mệnh Nhân tộc ra gì, nhưng so sánh với đó, để hắn ấn tượng sâu nhất chính là Ngưu Ma tộc Phụ Sơn Tử, tục ngữ nói chó cắn người thường không sủa, lời này dùng ở trên đầu Ngưu Ma tộc là thích hợp nhất.

Tộc này ở trong Thần tộc thanh danh cực tốt, dùng trung hậu nhân nghĩa truyền xa, nhưng ở trong mắt tu sĩ Nhân tộc, lại là hung danh hiểm ác, tục truyền thời điểm Phụ Sơn Tử này theo đại quân của Cửu U Thần Vương quét ngang Thần Châu Trung Vực, từng bị Trung Vực Hàn gia chống cự, chính là hắn dẫn người giết sạch mười vạn đệ tử Hàn gia, cắt đầu người, trúc kinh quan!

Cho đến tận ngày nay, tòa kinh quan do mười vạn đầu người chồng chất lên nhau kia, còn dựng đứng ở di chỉ Hàn gia, oan hồn ngày đêm gào khóc!

Tiểu hung thần Phụ Sơn Tử, có thể ở trong hàng tiểu bối Thần tộc quật khởi, thu hoạch được Tiểu Thánh vị, cùng những "công lao" này là không thể tách rời!

Những người khác tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Phương Hành, thấy hắn không mặn không nhạt nói một câu, liền xoay người qua, trong lòng tự nhiên cho rằng hắn lui tránh, sau khi cười lạnh vài tiếng cũng lười mở miệng, dù sao nói trở lại, bất luận phải chăng đã từng quen biết với Phương Hành, thấy bộ dáng phách lối của hắn bây giờ trong lòng đều khó chịu, Phụ Sơn Tử châm chọc khiêu khích, Nhân tộc bại hoại này không dám tranh phong, để những người kia cực kỳ thoải mái...

- Tu sĩ Nhân tộc... Hừ!

Phụ Sơn Tử cũng không suy nghĩ nhiều, cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường, liền dời đi lực chú ý.

Ngược lại là đám người Tứ hoàng tử Thương Lan Hải Ngao Cuồng và Hung Đạo, đều liếc nhìn Phương Hành một cái, có chút khó xử thay hắn.

Nhất là Hung Đạo, thấy Phương Hành chịu ngục, giống như thấy được cái bóng của mình, trong lòng cảm xúc càng nhiều, nói trắng ra, Nhân tộc là Nhân tộc, đã từng là hậu duệ chúng tiên, nhưng lại vĩnh viễn không cách nào đạt được tôn trọng ở trong Thần Đình, tựa như hắn, luận thực lực, ngoại trừ đối mặt Thần Tử Dạ tộc Song Sinh hắn không có nắm chắc chiến thắng, thì bất luận ai trong mười một Tiểu Thánh, đều có lòng tin chiến một trận, luận công cực khổ, Thần Đình có lệnh, hắn từ trước đến nay không cam lòng lạc hậu, một mực xông ở trước nhất!

Nhưng dù như thế, hắn ở trước mặt người khác, lại vĩnh viễn thấp hơn một đầu!

Lúc trước Vô Gian Thần Vương và Bất Hủ Thần Vương muốn truy sát Phương Hành, Bất Hủ Thần Vương mời Thần Tử Dạ tộc xuất thủ, nhưng Vô Gian Thần Vương lại truyền một đạo pháp chỉ, hắn phải đi ra ngoài thay người bán mạng, làm được, không có tốt chỗ gì, làm không được, còn sẽ bị phạt...

- Vì sao? Ta hết lần này tới lần khác sinh thành Nhân tộc?

- Vì sao? Ở trong mắt những Thần tộc kia, Nhân tộc luôn ti tiện, không được tôn trọng như thế?

Ánh mắt của hắn lần nữa trầm mặc xuống, trong lòng có sức lực, lại áp chế gắt gao, luôn không đề lên nổi.

Chỉ bất quá, thời điểm ý nghĩ của hắn bị kiềm chế tới cực hạn, phía bên kia, Phương Hành bị Phụ Sơn Tử châm chọc một câu, muốn xám xịt rút đi lại xoay nửa vòng, đợi cho Phụ Sơn Tử buông lỏng cảnh giác, đột nhiên từ trong cốt lâu vọt ra, một quyền xiết chặt, thân hình hung hãn như lưu tinh, tiên diễm phóng đại, lực lượng Độ Kiếp tầng ba tăng vọt, ôm theo cự lực khó mà hình dung, hung hăng đập về phía Phụ Sơn Tử...

Lần này thật là có chút xuất kỳ bất ý, chẳng ai ngờ ở trong loại trường hợp này, Nhân tộc bại hoại kia sẽ nói đánh liền đánh, hơn nữa còn là thừa dịp đối phương buông lỏng cảnh giác đánh lén, vừa mới phát giác, hắn đã vọt tới bên cạnh Phụ Sơn Tử, một quyền kia đánh tới đầu đối phương, nhìn bộ dáng, là muốn một quyền đánh nổ đầu lâu, ngay cả Phụ Sơn Tử cũng giật nảy mình, căn bản không thể tránh né, trong lúc cấp thiết, thân hình xoay chuyển, lấy búa lớn cản qua, nghênh đón một quyền này.

Bành!

Một quyền kia rắn rắn chắc chắc đập vào trên búa, đập Phụ Sơn Tử bay ra ngoài như diều đứt dây, lướt hơn trăm trượng, sau đó đụng một đỉnh núi, cả người lại xuyên qua đỉnh núi này, lưu lại một cái động to lớn, ngã vào ở trong sơn cốc, chấn dãy núi run rẩy...

- Con mẹ nó Ngưu Đầu Quái, còn dám đề cập trước kia với ta?

Phương Hành giận không kiềm được, một quyền đập bay Phụ Sơn Tử, lập tức xoắn ống tay áo xông tới, tay khẽ vẫy, ở bên cạnh rút lên một ngọn sơn phong, cao vạn trượng, đỉnh núi lanh lảnh như thương, hắn lại trực tiếp ôm lấy ngọn núi này, coi như trường thương hung hăng đâm xuống, hung hãn khó mà nói hết...

- Con mẹ nó, ban đầu ngươi truy sát ta không phải rất ác độc sao?

- Thật cho rằng tiểu gia quên sao?

- Thật cho rằng ngươi là Thần tộc, ta sẽ không dám giết ngươi sao?

Liên tiếp rống to, hung hãn xuất thủ, đánh cho Phụ Sơn Tử hồ đồ, một chiêu thất bại, liền cực kỳ khó xoay người, trong lúc nhất thời bị Phương Hành dùng núi làm thương, giống như giã tỏi đâm cho bảy tám lần, ngay cả nhảy lên cũng không được, mà các vị Tiểu Thánh Quân và giáp sĩ đồng hành, thì bị tràng cảnh kia dọa ngây người, nửa ngày sau mới có người vội vã vọt lên.

- Hồ nháo, đại điển như thế, cũng dám xuất thủ?

- Ở dưới Thần Tiêu Cung, ngươi là không muốn sống nữa sao?

Trong tiếng rống to của các Tiểu Thánh, không biết bao nhiêu người liều mạng xuất thủ, đạo đạo thần quang tung hoành, ngăn cản Phương Hành đang cuồng ẩu Phụ Sơn Tử.

- Các tôn tử, các ngươi nhớ kỹ cho ta, đừng đắc tội ta, nếu không sớm muộn gì cũng chơi chết các ngươi!

Đối mặt với các Tiểu Thánh Quân lao lên, Phương Hành thu tay lui lại, nhưng điên cuồng không giảm, ngón tay chỉ từng người mắng to.

- Tên này thật cuồng!

Các Tiểu Thánh Quân bị hắn chỉ cái mũi mắng một trận, sắc mặt đều cổ quái, lại nhìn về phía Hung Đạo đứng ngơ ngác ở cách đó không xa, nhịn không được dâng lên suy nghĩ:

- Mẹ nó, chưa thấy qua tu sĩ Nhân tộc điên cuồng như thế...

- Thông Thiên Tiểu Thánh Quân, ở dưới Thần Tiêu Cung ngươi cũng dám đả thương người, là muốn tạo phản sao?

Trong đội nghi trượng, vọt ra một lão giả áo xám thở hồng hộc, chỉ Phương Hành hét lớn.

Áo Cổ Tiểu Thần Vương và Hung Đạo nhất thời run lên, làm tu sĩ Nhân tộc quy thuận Thần tộc mà nói, chỉ trích nghiêm trọng nhất chính là cái này, đã đầu nhập Thần tộc, ai không nơm nớp lo sợ, để lấy được Thần Đình tín nhiệm?

Ai không lo lắng Thần Đình sẽ hoài nghi mình trung thành, tùy thời giết mình? Từ khi Tiểu Tiên Giới quy thuận đến nay, mười hai đạo thống sống như tôn tử, nguyên nhân không phải ở chỗ này sao? Dù lập lên mười lần đại công, cũng không bù được một lần sai lầm rước lấy phiền phức!

Mà Phương Hành ở thời điểm mười một Tiểu Thánh tập kết, hành hung Phụ Sơn Tử, đúng là làm quá mức.

Nhưng Phương Hành đối mặt chất vấn, lại không coi là chuyện quan trọng, ánh mắt âm lệ nhìn về phía lão giả áo xám răn dạy mình, giọng căm hận nói:

- Cút *** thái giám chết bầm, thời điểm đứa cháu này mắng ta không thấy ngươi đi ra, hiện tại lại tới nói ta tạo phản?

- Ngươi... dù hắn nói ngươi, nhưng ở loại trường hợp này ngươi có thể mạo muội xuất thủ sao?

Lão giả áo xám kia tức giận rống lên.

- Con mẹ ngươi!

Phương Hành trực tiếp mắng, mắng đến lão đầu ngẩn ngơ.

- Ngươi... Ngươi dám mắng ta?

- Là ngươi nói ở loại trường hợp này, ta mắng ngươi cũng không thể tùy tiện động thủ... Con mẹ ngươi!

Phương Hành chống nạnh, càng mắng càng hung.

Lão giả áo xám kia muốn tức điên, cả người run rẩy, thân là tùy tùng của Thần Chủ, lại có ai dám mắng hắn như vậy?

Hết lần này tới lần khác hắn lại không dám đi lên đánh tiểu nhi kia, bởi vì nếu mình làm như vậy, lại chứng minh đối phương làm đúng... Dù sao tiểu nhi này là bởi vì Phụ Sơn Tử mỉa mai hắn mới động thủ... Thực con mẹ nó đáng giận ah...

- Chớ có hồ nháo, chớ lầm thời cơ!

Thời điểm dưới núi hoàn toàn đại loạn, trên Phong Thiện Sơn truyền xuống một tiếng phân phó nhàn nhạt, loạn tượng trong sân nhất thời tỉnh lại, tất cả mọi người lập tức ngậm miệng, thần sắc trang nghiêm, nhìn lên núi xá một cái, ngay cả Phụ Sơn Tử vừa mới đạt được cơ hội xông lên không trung, muốn tìm Phương Hành liều mạng cũng vội vàng thu búa, áp chế lửa giận trong lồng ngực, nhìn về phía Phong Thiện Sơn xá một cái.

Bởi vì thanh âm kia bọn họ nghe được rõ ràng, chính là từ trong Thần Tiêu Cung truyền ra.

- Ha ha, được rồi, ta đã biết!

Trong không khí trang nghiêm, Phương Hành cười nhìn lên núi khoát tay áo, một bộ nhu thuận.

Sau đó hắn xoay người, nụ cười trên mặt trở nên âm tàn, hung hăng trừng Phụ Sơn Tử một cái, hạ giọng nói:

- Nhìn thấy không? Hiện tại ta là hồng nhân trước mặt Thần Chủ, lần sau còn dám miệng tiện, ta trực tiếp giết chết ngươi!




Bạn cần đăng nhập để bình luận