Lược Thiên Ký

Chương 1792: Một đao trảm nguyệt




Lúc này khí chất của Phương Hành lộ ra thâm trầm như giếng cổ, đưa mắt nhìn đi, chỉ cảm thấy bình thường, nhưng nhìn nhiều hai lần, sẽ phát hiện khí cơ trên người hắn biến hóa, trong nháy mắt đó, hắn bước ra một bước, người chưa biến, khí chất đã đại biến, giống như cho người ta một loại hư ảnh, thời điểm hắn bước ra một bước này, thiên địa đồng thời đổ sụp, tất cả trọng lượng đều gia trì đến trên thân thể hắn, hết thảy xung quanh trở nên ảm đạm vô quang, chỉ có khí thế của hắn như núi lửa bạo phát ra, sau đó lại theo hắn bước đi, như bài sơn đảo hải ép tới ba vị Thánh Nhân!

- Hắn lại có bản lĩnh bực này...

Sắc mặt ba vị Thánh Nhân đại biến, Vô Sinh lão mẫu theo bản năng lui một bước, mặc dù hai vị khác đã lui, nhưng sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, Thương Ngô Thánh Nhân đọc thầm khẩu quyết, trên người có khí cơ vô hình lấp lóe, sau đó vờn quanh người, Huyền Hoàng Thánh Nhân thì nhấc lên chiến kích, lực lượng toàn thân ngưng tụ, tựa hồ tùy thời sẽ đánh ra...

Nhưng lập tức, ba người bọn họ có chút yên lặng, ý thức được mình thất thố!

Phương Hành không có xuất thủ, hắn chỉ bước ra một bước, sau đó chắp tay đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn lên trời!

So sánh với ánh mắt bình tĩnh của hắn, ba người mình phản ứng không khỏi quá vội vàng!

- Hiện tại các ngươi rõ chưa?

Phương Hành bình tĩnh mở miệng:

- Nếu ta muốn đi, ba người các ngươi chưa chắc ngăn được, chỉ bất quá, các ngươi không giống đám ngoại nhân dã tâm bừng bừng kia, các ngươi là biểu tượng, là truyền thuyết của Thiên Nguyên, ta không muốn để truyền thuyết chôn vùi ở trong tay mình...

Sắc mặt của ba vị Thánh Nhân càng khó coi hơn!

Bọn hắn tự nhiên nhìn ra được, Phương Hành nói không phải giả, hắn bước ra một bước kia, chính là thể hiện ra thực lực của mình.

Qua nửa ngày, Thương Ngô Thánh Nhân mới mở miệng:

- Ngươi nói không sai, chúng ta không muốn động thủ với ngươi, chỉ để liều cái lưỡng bại câu thương, chỉ bất quá lão phu còn có một câu nói trước, hi vọng ngươi sẽ minh bạch, chúng ta ở chỗ này ngăn ngươi, không phải chỉ vì người khác, đồng thời cũng là vì ngươi, tu vi của ngươi quả thực vượt ra khỏi dự liệu của chúng ta, Thiên Nguyên có thể ra một người như ngươi, là phúc khí của Thiên Nguyên!

Hắn nói đến chỗ này, quay đầu nhìn về phía mặt trăng, trầm mặc không nói.

Phương Hành cũng ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng kia, lúc này hắn ở thiên ngoại, vầng trăng kia càng lộ ra mỹ lệ tĩnh khiết, an bình tường hòa, chỉ là ở dưới an bình tường hòa, lại ẩn chứa nguy cơ như có như không, giống như có một đoàn sương mù lít nha lít nhít bao lại vầng trăng, lúc nhìn kỹ sẽ phát giác, cái kia kỳ thật không phải sương mù, mà là vô số cấm chế, bọn chúng che lại vầng trăng, cũng là tầng tầng trận quang, thúc đẩy ánh sáng của minh nguyệt đến cực hạn...

Nhìn bề ngoài, dưới tầng trận quang kia không có vật gì, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy quang hoa của minh nguyệt kỳ thật chỉ là ngụy trang, nhìn như không có vật gì, kỳ thật ẩn giấu vô số tiên binh mặc ngân giáp, từng cái như lâm đại địch, điều khiển thần thông, núp ở sau cấm chế, khí cơ ngầm uẩn, tựa hồ tùy thời xuất thủ...

- Hiện tại ngươi minh bạch chưa...

Vô Sinh lão mẫu nhẹ nhàng thở dài:

- Chúng ta đến đây cản đường, không chỉ vì Chư Tử đạo tràng, còn là vì ngươi!

- Nguyên lai bọn hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng...

Phương Hành nghe lời này, nửa ngày sau mới nhẹ nhàng mở miệng, trên mặt có chút lạnh lùng chế giễu.

- Sư phụ...

Phương Thanh La cũng ngẩng đầu nhìn trận quang, bỗng nhiên cảm giác có chút hãi hùng khiếp vía, nhỏ giọng nói:

- Ta từng nghe người ta nói... Cái kia tựa hồ là Tru Tiên đại trận của Tiên Giới, lúc trước trận này bày ở Đa Bảo Tiên Hà, uy lực vô tận, quả thực để Thiên Nguyên chết không ít thiên kiêu, ngay cả chư vị Thánh Nhân cũng thúc thủ vô sách, lại không nghĩ rằng, trận này bị bọn hắn đoạt đến, bố trí ở chỗ này...

Đối với trận này, trên Thiên Nguyên lưu truyền cực lớn, không biết bao nhiêu tiên sinh kể chuyện, mỗi đến một chỗ, đều sẽ giảng lai lịch trận này, nguyên nhân chính là trận này ở lúc Thiên Nguyên và Tiên Giới chinh chiến, thương vong phổ biến nhất, tốn thời gian cũng lâu nhất, một trăm năm mươi năm trước, Thiên Nguyên quật khởi vô số cao thủ, Chư Tử đạo tràng tổ kiến tiên binh đánh tới Tam Thập Tam Thiên, mà Tam Thập Tam thì dùng phương pháp ứng đối đơn giản nhất, là bố trí trận này ở Đa Bảo Tiên Hà, cản trở đại quân!

Trận chiến kia, quả nhiên giết đến máu chảy thành sông, không biết bao nhiêu thiên kiêu của Thiên Nguyên mất mạng ở trong Tru Tiên Trận, nếu không phải Chư Tử đạo tràng có Điểm Tướng Đài, chỉ chiến dịch này, đã tiêu hao hơn phân nửa nội tình của Thiên Nguyên, đối mặt trận này, chư vị trưởng lão, Thánh Tôn của Chư Tử đạo tràng từ đầu đến cuối tìm không ra phương pháp Phá Trận, cuối cùng quái thai Viên gia, Vũ Thần Lữ Phụng Tiên, Kim Ô Đại Yêu Tôn, Hàn Anh, Hắc Ma Tống Quy Thiện đánh bạc cường công Tru Tiên Trận, lại có hậu duệ Chân Long Ngao Liệt mang đến Thái Hư Huyễn Kính, giúp bọn hắn quan sát trận thế, lúc này mới miễn cưỡng phá tan trận này!

Từ đó về sau, các tu sĩ Thiên Nguyên đều nói Tru Tiên đại trận có thể khiến Thánh Tôn thúc thủ vô sách!

Mà sau chiến dịch kia, tàn trận này bị Chư Tử đạo tràng lấy được, im hơi lặng tiếng, lại không nghĩ rằng, lại bố trí ở chung quanh minh nguyệt, mặc dù trận này đã bị phá qua, chưa chắc có thể phục hồi như cũ, nhưng có thể rõ ràng, nó tuyệt đối không phải vật tốt lành gì, Phương Hành muốn dùng lực lượng một người xông Chư Tử đạo tràng, há có thể toàn thân trở ra?

Cũng may ba vị Thánh Nhân tới nhắc nhở, nếu không mạo hiểm xông vào, ai cũng không biết kết quả!

- Có thể thử một chút!

Nhưng đối mặt với Phương Thanh La và Phương Tiểu Mỹ lo lắng, ánh mắt ba vị Thánh Nhân phức tạp, Phương Hành không nói nhiều, hắn chỉ liếc qua minh nguyệt, liền lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng cất bước đi về phía trước!

Nhìn bộ dạng này, giống như không biết Tru Tiên đại trận hung hiểm vậy!

- Nghĩ lại cho kỹ!

Sắc mặt ba vị Thánh Nhân kinh hãi, trầm giọng khuyên bảo.

Thương Ngô Thánh Nhân càng lo lắng nói:

- Cùng Chư Tử đạo tràng liều lưỡng bại câu thương, là kết quả mọi người không muốn nhìn thấy...

Phương Hành quay đầu nhìn bọn hắn, phát hiện thần sắc trên mặt bọn họ không phải giả mạo, xem bộ dáng là thật lo lắng cho mình xông vào Tru Tiên Trận, sẽ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, không khỏi cười một tiếng, lắc đầu nói:

- Cũng chưa chắc sẽ liều lưỡng bại câu thương!

Thời điểm nói lời này, khí cơ trên người hắn đã nhấc lên, trùng trùng điệp điệp, như sóng lớn cuốn về phía trước.

Người còn chưa đến, khí cơ trên người hắn đã va chạm đến Tru Tiên đại trận, giống như trên mặt nước bình tĩnh nổi lên sóng gợn, minh nguyệt nhìn bình tĩnh không lay động, lập tức quang hoa đại chấn, đạo đạo trận pháp mãnh liệt khó lường, thật giống như giờ khắc này, mặt trăng biến thành mặt trời, quang mang kia cực kỳ chướng mắt, hơn nữa ở dưới quang mang, thình lình có thể thấy được vô số tiên binh hô quát, vô số pháp bảo tế ở giữa không trung, xen lẫn liên miên, bảo quang bức người...

- Tru tiên! Tru tiên!

Từng tiếng hét lớn kia giống như thủy triều, càn quét bốn phương, hung uy chấn nhiếp thiên địa!

Đón cái thanh thế này, ngay cả sắc mặt của ba vị Thánh Nhân cũng có chút khó coi...

- Làm sao có thể có người xông đến phá đại trận bực này!

Phương Tiểu Mỹ hãi hùng khiếp vía, ở trong mắt nàng, dùng nhục thân xông vào đại trận bực này, căn bản là giống như dùng thân thể phàm nhân phóng tới núi đao biển kiếm, đi vào chỉ có bị xoắn nát, nhất là nhìn thấy phụ thân của mình chỉ mặc trường bào đơn bạc, hai tay trống trơn, thì càng thêm lo lắng, tâm tư khẽ động, giơ Bạch Cốt Thần Mâu kêu lên:

- Phụ thân, ta cho ngài mượn binh khí!

- Không cần!

Nhưng lúc này, Phương Hành không có ngừng bước, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, càng chạy càng nhanh, bước chân càng thêm nặng nề, thiên địa ầm ầm, khí cơ gia trì đến trên người hắn, thời điểm khí tức ngưng tụ tới trình độ nhất định, hắn hét lớn một tiếng, cả người xông về phía minh nguyệt, tay phải giơ lên thật cao:

- Đao đến!

- Đao, nơi nào có đao?

Phương Thanh La và Phương Tiểu Mỹ kinh hãi, hai mặt nhìn nhau, không biết hắn gọi thứ gì.

Thế nhưng thời điểm bọn hắn nghi hoặc, bỗng nhiên trên Thiên Nguyên Đại Lục, chỗ Tịnh Thổ, dưới Táng Tiên Sơn vang lên tiếng long ngâm, toàn bộ đại địa hoang vu, ở thời khắc này rạn nứt, sau đó ở sâu dưới lòng đất, một đạo ma quang chui ra, nhanh hơn cả chớp giật, phía trên phủ đầy sát khí, càng tạo nên đạo đạo ma vân, kinh khủng khó nói lên lời, trong nháy mắt bay trên chín tầng trời!

- Bạch!

Thân ảnh Phương Hành vọt tới trước Tru Tiên đại trận, thẳng tắp tiếp nhận đạo ma quang này, chỉ là tâm niệm vừa động, ma quang hóa thành một thanh trường đao đáng sợ, sau đó hắn ôm theo ma quang, ầm ầm chém về phía trước...

Cạch cạch cạch...

Khó mà hình dung trảng cảnh tồi khô lạp hủ giờ khắc này!

Ở dưới ma khí, trên Tru Tiên đại trận, vô số cấm chế bị xé nứt, từ đầu tới cuối nứt ra một khe rãnh xuyên qua cả đại trận, sau đó trong đại trận, vô số tiên binh tế lên pháp bảo đều bị một đao kia chém ngang, quang hoa ảm đạm, nhao nhao rơi xuống, những tiên binh kia thì lớn tiếng hô gào, ngã trái ngã phải, từng người chật vật không chịu nổi, như diều đứt dây bay ra ngoài, nhìn tựa như ngân quang tứ tán...

Một đao chém xuống, Tru Tiên đại trận đã phá diệt!

Ở trước minh nguyệt hào quang chói mắt, cũng ở lúc này nhanh chóng ảm đạm xuống!

Ở thời khắc này, cả Thiên Nguyên Đại Lục, không biết có bao nhiêu người ngẩng đầu nhìn minh nguyệt.

Bởi vậy bọn hắn đều thấy được Phương Hành tay cầm ma đao chém nguyệt!

Trong mắt bọn họ, một đao chém xuống, minh nguyệt ảm đạm, tựa như...

- Ma đầu kia chém chết mặt trăng!

Một câu nói kia, ở trên Thiên Nguyên Đại Lục lưu truyền 10 vạn năm!





Bạn cần đăng nhập để bình luận