Lược Thiên Ký

Chương 1547: Phải báo cái thù bị dọa vãi đái này


Ba trăm Cáp Mô quân bình định biển loạn lưu!

Chỉ trong một ngày, chiến tích của vị Đế Lưu đã từng tan biến ngàn năm lần nữa truyền khắp chư quân đại tiên giới, chấn kinh vô số người!

Không biết có bao nhiêu người đang đàm luận hắn, vẽ thanh vẽ sắc kể lại ba trăm Cáp Mô quân kia dũng mãnh thế nào. Cường hành đánh vào biển loạn lưu, nửa ngày đẩy lui phản quân Thiên Nguyên. Bị hai ngàn Xích Tiêu quân do Đế Thích điện hạ bố trí bao vây, lại vẫn có thể phản giết cường địch!

Trong rất nhiều phiên bản truyền thuyết, ba trăm Cáp Mô quân đều hiện lên với hình tượng cường quân chiến vô bất thắng. Còn Xích Tiêu quân vốn là tinh nhuệ Đại Xích Thiên lại trở thành nền cho hung quân vô địch này, thậm chí có người suy đoán ba trăm Cáp Mô quân chính là vốn liếng, là chỗ dựa cho Đế Lưu điện hạ đoạt về hết thảy từng thuộc về mình...

Xích Tiêu Tiên Binh, đó là tồn tại bất phàm cỡ nào. Tu vị cường hoành, trang bị tinh kỳ, diễn luyện tiên trận cũng huyền ảo khôn lường. Đặt ở bình thường, đối trận với Tiên Binh khác hay là đối đầu với quái vật trong sinh linh Thần tộc cũng đều lấy một địch mười. Nhưng nay lại bị ba trăm Cáp Mô quân của Đế Lưu điện hạ trấn sát, chẳng phải thuyết minh, Đế Lưu điện hạ căn cơ càng vững, chưởng ngự một chi tinh binh sở hướng vô địch?

Xem ra chư tiên đã quá xem thường Đế Lưu điện hạ rồi. Rốt cuộc từ ngàn năm trước hắn đã được công nhận là Đế tử Đại Xích Thiên, căn cơ phi phàm, nay tuy tan biến ngàn năm, nhưng một ít căn cơ cơ bản nhất vẫn còn, Đế Thích điện hạ đúng là xem thường hắn...

Ha ha, ngươi hiểu cái gì, theo lão phu biết, Đế Lưu điện hạ tan biến ngàn năm, trên thực tế là đi tìm tiên tàng của Thái Hư Tiên Vương. Người khác chỉ biết hắn tan biến ngàn năm, mất đi hết thảy mọi thứ, lại không biết, trong ngàn năm đó, hắn làm được càng nhiều chuyện mà người khác tưởng tượng không ra. Nay thừa thế đi về, căn cơ so trước càng mạnh, sâu không lường được, nếu không ngươi tưởng hắn ngu chắc, vì sao dám trực tiếp đến chiến trường ngoại vực cứng đối cứng cùng Đế Thích điện hạ, không sợ bị Đế Thích điện hạ trực tiếp trấn sát?

Lời ấy không sai, ta cũng nghe nói, lúc Đế Lưu điện hạ mới vừa đi về, thân bị trọng thương, thậm chí đến cả tiên mệnh đều không còn. Nhưng nay chúng tiên đều biết, từ một thân thực lực của hắn thì thấy, hắn tất vẫn có tiên mệnh, thậm chí tiên giác, chỉ là dùng loại pháp môn nào đó che dấu khí tức tiên mệnh mà thôi, bằng không hắn nhìn như tán tiên, lại nắm giữ tiên giác đến cả Thái Ất thượng tiên cũng có thể chém giết dễ dàng, điều này chứng minh cái gì?

Người suy đoán càng nói càng tự tin, kết thúc bằng một câu:
Chứng minh Đế Lưu điện hạ tuy ngoài mặt có vẻ bị mất rất nhiều thứ, nhưng lại có được khởi điểm càng cao, lần này đi về, chính là muốn đoạt lại những thứ thuộc về mình, cường thế quật khởi a...

Trong thời gian ngắn, không biết có bao nhiêu suy đoán thiên kỳ bách quái lưu truyền trong liên quân Tiên giới.

Đối với thực lực Đế Lưu cũng xuất hiện rất nhiều phiên bản, có người cho là hắn chỉ nhờ vận khí, cũng có người cho là hắn càng mạnh hơn trước!

Nói tóm lại, loại khinh thị khi trước, nay đã hoàn toàn tan biến không thấy!

Đối với chiến trường ngoại vực bây giờ, biển loạn lưu có lẽ không đủ nặng nhẹ, nhưng đối với Đại Xích Thiên nhất mạch mà nói, đây là một tín hiệu!

Đế Lưu lấy hai ngàn tàn thi Xích Tiêu quân tuyên cáo với người, rằng mình đã cường thế quay về!

Đương nhiên, không ai biết được rằng, vị Đế tử cường thế mà bọn họ đang suy đoán lại bị hù cho sắp vãi đái.

Mẹ nó, lão Lộc ngươi có biết một kiếm kia cách ta gần cỡ nào không?

Trong Khô Lâu thần điện, Phương Hành ngồi trên ghế thái sư, tức giận mắng:
Chỉ còn cách chưa đến một xích. Ngươi có biết không, nếu không phải Tử Huyền tiên soái ra tay, chém đi nửa đoạn lưỡi kiếm, mẹ nó, kiếm kia liền đã trực tiếp lấy mạng ta, thần hồn đều sẽ bị hắn chém chết, dù tương lai có thể sống lại, tu vị cũng phế quá nửa. Đúng là dọa người, mẹ nó, đứa nào nói với ta tu vị Liệt Dương Vương mạnh hơn Đế Thích, Liệt Dương Vương căng chết cũng không bản sự giết ta, mà Đế Thích kia đương thời chỉ cần nhanh tay chút, ta liền đi đứt...

Lộc Tẩu nấu một hũ tiên trà, cười khổ an ủi nói:
Chẳng phải không việc gì rồi sao. Tiên soái ở bên, làm sao cho phép hắn trực tiếp giết ngươi? Nếu tranh chấp giữa Đế tử có thể trực tiếp đặt ra ngoài sáng giết tới giết lui, Đại Xích Thiên này sớm đã loạn thành một đoàn!

Vậy cũng rất dọa người a...

Phương Hành trừng mắt, lại như nhớ tới điều gì, hỏi Lộc Tẩu:
Đương thời ta có dọa người lắm không?

Lộc Tẩu vội vàng lắc đầu:
Không có, tuyệt đối không có! Đương thời Đế Thích một kiếm đâm tới, ngươi mặt không biến sắc, thân hình bất động, hệt như căn bản không để hắn vào trong mắt, vừa nãy ta còn nghe được có người khen ngươi Thái Sơn sụp ở trước mà vẫn bình tĩnh như thường, không hề dọa người!

Vậy là được, đương thời chủ yếu là dọa sững!

Phương Hành vui vẻ gật đầu, lại hung hăng cắn răng:
Việc này không thể nói ra ngoài, ta nhất định phải báo thù!

Lộc Tẩu tán đồng:
Ừ ừ, nhưng không thể lỗ mãng, phải cẩn thận hắn mới được!

Phương Hành gật đầu, tán đồng nói:
Phải cẩn thận ngay từ bây giờ, Đế Thích kia đúng là chó điên, sao ta cảm thấy hắn thực ra còn điên hơn cả Niếp Cuồng Nhất? Lần này tính là xé phá mặt, hắn nhất định sẽ tìm ta gây chuyện, chúng ta cũng phải đề thăng tu vị cho ba trăm Cáp Mô quân mới được. Tới tới tới, ngươi để lão Văn đưa sổ công lao mà hắn ghi lại cho ta!

Lại muốn phân tiên mệnh?

Lộc Tẩu ngẩn ngơ, nhíu mày nói
Liệu có nhanh quá không?

Phương Hành lắc đầu:
Không nhanh, vốn lần này xảy ra chuyện như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người hoài nghi chúng ta. Không bằng làm ra chút đại sự khiến bọn họ chấn kinh nói không ra lời, lấp miệng chúng lại. Hơn nữa, thủ hạ lập công, không cho chút thứ tốt cũng nói không qua được. Ngươi không cần nói nhiều, cầm sổ công lao ra đây cho ta, chuẩn bị luận công hành thưởng!"

Nói xong, ánh mắt hung ác:
Chờ bọn hắn nâng tu vị lên rồi, liền đi tìm Đế Thích báo thù dọa suýt vãi đái kia!

Lộc Tẩu thấy hắn bộ dạng nghiêm túc, cũng có chút không nói, đành phải đi gọi Văn tiên sinh tới, bình thường công lao của ba trăm tiên phỉ đều do hắn ghi chép, Phương Hành tiếp lấy xem xét vài lần, gật gật đầu, nói:
An bàn tử kia một trận chém hơn hai mươi tên Xích Tiêu tiên quân, công lao không nhỏ, nên thưởng tiên mệnh. Còn có những người này, xung trận dũng mãnh, không thể không thưởng, trước phân cho một người một phần tiên mệnh!

Lộc Tẩu nghe mà bị dọa nhảy dựng:
Đây chính là hơn ba mươi người...

Phương Hành hơi có chút đắc ý, khẽ cười nói:
Tiên mệnh ta nhiều lắm!

Nói xong, hắn đi tới hậu điện, đi nhìn quái thụ kia, lại phát hiện trên đó thân cành sum xuê, treo đầy trái cây, đều là thu hoạch từ trận chiến vừa rồi. Không chỉ tiên mệnh Liệt Dương Vương bị rút lấy, giúp quái thụ tăng thêm mười mấy quả tạo hóa, mấy vị chính tiên trong hai ngàn Tiên Binh cũng bị rút lấy tiên mệnh, hóa thành phân bón cho quái thụ, một người có thể thúc sinh hai ba quả, hơn nữa oan nghiệt của hai ngàn Tiên Binh sau khi chết cũng bị Phương Hành lấy ra, trở thành phân bón giúp nảy sinh tiên mệnh, tổng cộng thu được hơn ba mươi trái!

Phương Hành lại không tính toán giữ lại cho mình, trực tiếp phân ra hết!

Rốt cuộc trải qua chuyện vừa rồi, hắn đã thực sự ý thức được tính trọng yếu của Tiên Binh...

Tiệt Đạo Đạo chủ tuyên Thiết Huyết Cuồng Đao Mã Hữu Kim, Đồng Đầu Thiết Chủy An bàn tử, Thần Xuất Quỷ Không Triệu Thượng Đan... Chúng tiên nhập điện!

Rất nhanh, mấy chục tên tiên phỉ lập được công lao trong đại chiến lần này đều được gọi vào, ai nấy sắc mặt hưng phấn, ngẩng đầu nhìn Phương Hành đang ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, thần tình kích động, xem ra đều đã mong đợi từ lâu...

Tiên mệnh ở đây, cầm lấy đi!

Phương Hành vung tay lên, mấy chục trái tiên mệnh bay xuống, rơi vào trong tay bọn họ, mỗi người một trái.

Một động tác đơn giản, lại khiến chư tiên phỉ cả kinh đến độ lệ nóng doanh tròng, bọn họ sớm biết trong tay Phương Hành có tiên mệnh, bởi thế vung sức xông giết, nhưng trước nay đều không nghĩ tới, những tiên mệnh này có thể được ban thưởng nhanh như vậy. Có thể nói thế này, bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng cửu tử nhất sinh, qua núi đao xông biển lửa, nhưng kết quả, vị Đế Lưu điện hạ này lại hào phóng vượt ngoài tưởng tượng!

Đa tạ Đạo chủ!

Mọi người nâng lên tiên mệnh, vui sướng không thôi, thành tâm bái tạ.

Ai, vốn cũng đã có mười mấy người được tiên mệnh, qua chuyện này, lại phân đi ra hơn ba mươi trái, khu khu ba trăm Cáp Mô quân chúng ta, lại có gần hai thành được tiên mệnh, Tiên Binh nhà ai có được nhiều chính tiên tồn tại thế này. Lúc Đế Thích điện hạ rời đi từng nói sẽ không tiếp tục xem thường Đạo chủ, nhưng đoán rằng, lần sau lúc gặp mặt, hắn còn sẽ cảm thấy mình đã quá xem thường...

Lộc Tẩu và Văn tiên sinh nhìn nhau một cái, trong lòng không khỏi cảm thán.

Thẳng đến hiện nay, bọn họ vẫn cảm thấy cầm tiên mệnh làm trái cây phân ra có phần không quá chân thực...

Chúng tiên phỉ hứng phấn đi ra, hẳn lại có thể dẫn lên một mảnh nghị luận, chẳng qua Phương Hành không để ý.

Muốn báo thù này, chỉ dựa đám Cáp Mô quân kia cũng không được...

Phân tiên mệnh xong, Phương Hành lại suy xét một phen, liền để đám người Lộc Tẩu nắm giữ biển loạn lưu, sau đó phong bế thần cung, không cho ai tùy tiện quấy nhiễu, bản thân hắn thì bàn tọa trong đó, mở ra bức quyển trục lấy thiên ý thức giới luyện chế thành. Lại thấy trên đó vân khí lượn lờ, sát khí tung hoành, rõ ràng chỉ là một bức quyển trục, lại mang đến cho người cảm giác sát khí thâm sâu như uyên như hải, loại sát khí thuần khiết chí cực đó chính là một loại lực lượng vô cùng thần bí, ẩn chứa thần uy khôn lường...

Không chỉ thế, sau khi xem qua sát khí trên quyển trục, Phương Hành lại nhắm hai mắt!

Nửa buổi sau, hắn đột nhiên trợn mắt, chỉ thấy hai mắt đột nhiên biến thành hai màu khác nhau...

Mắt trái sáng rực, chiếu ra hư không, hiển hóa một đoàn mây mù, bên trong có vô tận đại chiến, hỗn loạn khó mà hình dung!

Mắt phải u ám, lại chiếu ra một phương thế giới, cây cối núi non, thú rừng chim chóc, sinh cơ bừng bừng!

Lại thêm sát khí hạo đãng trên quyển trục, phảng phất như ba loại lực lượng tuyệt nhiên bất đồng đồng thời phù hiện trước mặt hắn.

Táng nhục thân ở Thiên giới, thiết Thanh Huyền Thiên Giới bản nguyên, luyện nhục thân!

Chế Tiệt Đạo Thần Hồn quyển, ngự ba trăm đạo đồ chém giết, luyện thần hồn!

Chiến tiên mạnh nhất đồng giai, mượn áp lực cường đại từ đối thủ, mài tu vị!

Phương Hành cảm nhận ba loại lực lượng này, tâm thần trống rỗng, thì thào tự nói:
Thái Thượng cửu kinh đúng là đoạt tọa hóa thiên địa. Người khác tu được là tiên, khăng khăng hắn lại trảm mệnh! Mà muốn trảm tiên mệnh, ta liền cần ba loại lực lượng này làm căn cơ. Ta lấy Thái Thượng Hóa Linh kinh thủ nhục thân, đoạt bản nguyên Thanh Huyền Thiên giới; lấy thiên ý thức giới chế Tiệt Đạo Thần Hồn quyển, mượn ba trăm đạo đồ tranh sát khí; mà ta chiến cường địch, mài lệ tu vị, trên thực tế là lấy trí tuệ người khác ấn chứng pháp môn chính ta, lại cũng là cướp trí tuệ bọn họ..."

Đoạt thiên địa bản nguyên, gia tăng pháp lực chính mình!

Tranh nhân tâm sát khí, luyện Đạo tâm cho mình!

Cướp trí tuệ người khác, giúp ta ngộ thần thông!

Nói đến đây, trên mặt hắn lộ ra một tia cười lạnh:
Ha ha, lần sau gặp mặt, ngươi vẫn sẽ cảm thấy đã quá xem thường ta, bởi vì ngươi căn bản không nghĩ đến tiến cảnh tu vị ta nhanh đến thế! Như vậy mà còn không dọa ngươi vãi đái, coi như tiểu gia ta sợ...

Bạn cần đăng nhập để bình luận