Lược Thiên Ký

Chương 1361: Quỳ xuống nói chuyện




Khi đang nhìn Phương Hành, lại nhìn về phía Cửu Đầu Trùng, luôn có một loại cảm giác cổ quái đặc biệt vương trong lòng các tu sĩ.

Đó chính là giống như đang nhìn hai người trong ngoài gương.

Thoạt nhìn thì rất giống nhau, nhưng luôn cảm thấy như là hoàn toàn ngược nhau.

Cho dù là hiện giờ cũng vậy!

Phương Hành cuối cùng đoạt lại được Long nữ, ôm nàng ta trong lòng, Cửu Đầu Trùng cuối cùng cũng được như mong muốn, đứng trên ngọc đài của tiên lộ, hai người này không ngờ đều dùng một loại phương pháp đặc biệt để hoàn thành tâm nguyện của mình, nhưng tình cảnh lại giống như đảo ngược. Cửu Đầu Trùng đã bởi vì thọ nguyên khô kiệt, bị hắc liên hút sạch khí huyết, trở nên già nua sắp chết, nhưng theo Phương Hành giúp hắn trảm phá hắc liên, ném cho ném cho hắn nửa tiên mệnh, khí huyết của hắn lại trở nên tràn đầy, khi lần đầu gặp hắn, hắn đã là lão nhân lưng còng, về sau lại liên tiếp suýt nữa chết già, nhưng hiện giờ không ngờ lại trở nên trẻ tuổi.

Tiên mệnh đó quả nhiên có hiệu quả còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của Thái Hư Bảo Bảo!

Cơ hồ là có hiệu quả nghịch chuyển Càn Khôn.

Nhưng Phương Hành thì sao?

Khi mới vào tiên lộ, hắn chính là thiếu niên kỳ tài huyết khí phương cương, thọ nguyên vô tận, nhưng trong một trận đánh này, hắn liên tiếp hai lần không tiếc bất chấp mọi giá vận chuyển Đại Đồ thần pháp, lại trực tiếp tổn hại tới căn cơ, đến nỗi sự phản phệ của Cổ Thánh pháp môn đã hoàn toàn hiển hóa!

Cửu Đầu Trùng đã biến thành trẻ tuổi!

Phương Hành thì đột nhiên trở nên già nua.

Càng càng cổ quái hơn là, so sánh hai người này, Cửu Đầu Trùng vốn chiến thắng lại đột nhiên trở nên ảm đạm.

Mà Phương Hành từ vui tới như nở hoa trong lòng, cười tới híp cả mặt.

Một trời một đất, một già một trẻ!

Cửu Đầu Trùng Nhìn thì đã thắng, cuối cùng cũng thành tiên, một mình đứng trên đài bạch ngọc, tay áo tung bay, buồn bã vô tận.

Mà Phương Hành thì lại được mọi người vây quanh, Long nữ rúc bên trái, Ngao Liệt dựa bên phải, đám mười vị luận đạo giả, đệ tử lợn béo thì vây quanh, đám người Lộc Tẩu và Văn tiên sinh, Hoan Hỉ Cáp Mô thì vây bên cạnh, đẩy những tấm bia đá ở gần ra.

Đây đúng là có một loại cảm giác náo nhiệt phi phàm!

- Ha ha ha ha, tư vị thành tiên có thích không?

Cũng không biết trải qua bao lâu, Phương Hành cuối cùng vẫn không nhịn được, từ xa gào to với Cửu Đầu Trùng.

Cửu Đầu Trùng trầm mặc không nói, không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.

- Ta hiện tại rất hài lòng, ngươi có hài lòng không?

Cửu Đầu Trùng không nói gì chính là đã thể hiện rõ thái độ, nhưng Phương Hành lại như không nhận ra, hắn trước nay luôn thích đánh chó rơi xuống nước, những lời đã nghẹn trong lòng thì nhất định phải nói ra, bằng không khẳng định sẽ toàn thân không thống khoái, liền lại không nhịn được hô một câu.

- Ta đương nhiên hài lòng!

Lần này, Cửu Đầu Trùng tái bảo trì trầm mặc nữa, mà là trầm giọng hét lớn.

Lúc này trong thanh âm của hắn, cực lực duy trì sự hờ hững, nhưng bất kể là ai cũng nghe ra thanh âm của hắn lúc này không lạnh lùng chút nào, giống như mang theo sự phẫn nộ như bị điên, con ngươi màu đỏ tươi từ rất xa nhìn xuyên qua hư không, chiếu thẳng vào mặt Phương Hành:

- Đa tạ ngươi đã tặng cho ta nửa tiên mệnh đó, ta dĩ nhiên đã có được đại tạo hóa, cho dù thọ nguyên sắp khô kiệt vẫn dùng một loại phương thức kỳ lạ quay trở lại, mà ngươi thì phải chịu sự phản phệ của Cổ Thánh pháp môn, sắp chết già rồi!

Giọng nói của hắn càng lúc càng to, khi đến cuối cùng không ngờ chấn động cả hư không.

- Ta đã tự tại, ta đã trường sinh, ta chắc chắn sẽ uy chấn thiên hạ!

- Các ngươi nói xem, bổn tọa còn có gì mà không... hài lòng?

Những lời này, uy thế kinh thiên đppjng địa, nhưng rõ ràng khi đến cuối cùng lại trở nên run run.

Mà Cửu Đầu Trùng lúc này rõ ràng cũng không nói được nữa, hắn cúi đầu, đứng một lúc trên đài bạch ngọc, không nhúc nhích, so sánh với một lòng muốn thành tiên trước đây, thật sự có chút không phấn chấn, loại trầm mặc này ước chừng kéo dài chừng thời gian một chén trà nhỏ, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cả người giống như lộ ra vẻ mệt mỏi vô cùng, giống như là mất hết hứng thú quay người lại.

Sau lưng hắn, chính diện đài bạch ngọc không ngờ có một tòa môn hộ!

Tòa môn hộ đó giống như môn hộ tiến vào đệ tam quan, nửa kín nửa mở, Cửu Đầu Trùng dường như không còn khí lực, chỉ hữu khí vô lực đẩy một cái, môn hộ liền mở ra, sau đó, trong môn hộ, liền có quang mang màu sữa vô tận bay ra.

- Hắn sắp thành tiên?

Đám người Lộc Tẩu đều giật mình, đứng đờ ra nhìn.

Ngay cả hai tay cũng đang run rẩy!

Đó chính là thành tiên!

Mục đích bọn họ lúc trước bước lên tiên lộ cũng chính là cái này, không phải là để đi qua một cửa đó sao?

Mà hiện giờ, bọn họ trơ mắt nhìn Cửu Đầu Trùng nhấc chân bước vào đạo môn hộ đó, tiến vào thế giới mà bọn họ tha thiết ước mơ, sao có thể không kích động? Nếu không phải lúc này Cửu Đầu Trùng rất đáng sợ, bọn họ không dám dễ dàng tới gần, lại bởi vì Phương Hành hiện giờ chưa lên tiếng, mà bọn họ cũng theo bản năng không hoạt động, không thì chỉ sợ lúc này đã sớm liều lĩnh xông tới rồi!

- Tỷ phu.

Ngao Liệt theo bản năng thân thể rung rung, có chút kích động thấp giọng kêu lên.

- Đừng lo, tiên bi phía trước đã bị hắn một mình đập nát gần hết rồi, chúng ta tùy thời có thể đi qua!

Phương Hành thấp giọng phân phó, khí độ trầm ổn.

Hắn lúc này thật sự có chút lão luyện thành thục, chỉ có điều lúc nói chuyện lại không nhịn được nhéo một cái vào hông Long nữ.

Long nữ lập tức có chút không biết phải nói gì, nhìn tiểu lão đầu này!

- Ha ha, cho dù ta quyết nhiên một thân thì sao.

- Ta dù sao vẫn thành tiên.

- Ta đã làm được chuyện mà tổ tông cũng không làm được, ta đã thành tiên.

- Ta đã thành tiên, ta đã siêu thoát, ta đã đại tự tại.

- Ta chắc chắn xưng hùng thiên hạ, lưu danh vạn thế.

Giống như là đang an ủi bản thân, lại giống như là đang cười đắc ý, chỉ là thanh âm đó còn khó nghe hơn so với quỷ, Cửu Đầu Trùng cuối cùng vẫn bước vào bên trong môn hộ đó, sau đó hắn liền dang hai tay ra, dường như đang đón nhận sự cọ rửa của tiên khí đặc hữu của tiên giới, cũng dường như muốn dùng loại phương pháp này khiến bản thân quên đi một chuyện, chuyên tâm giải thoát trong nháy mắt tâm nguyện đã đạt thành.

Nhưng bất kỳ ai cũng không ngờ rằng, ngay khi hắn bước vào tiên giới, hai tay dang ra, nghênh đón hắn không phải là giải thoát, cũng không phải là sự gột rửa của tiên phong, lại càng không phải là vương tọa hùng bá thiên hạ, mà là một tấm phù triện từ trên trời giáng xuống!

Sau khi môn hộ đó mở ra, đệ tam quan liền liên thông với một phương tiên giới đó, ngay cả bọn Phương Hành cũng có thể xuyên qua bóng bia vô tận, nhìn thấy một bộ phận cảnh tượng trong tiên giới đó, bọn họ chỉ cảm thấy, vào chớp mắt môn hộ mở ra, tiên phong như nhũ thấm vào trong lỗ chân lông, nhưng chỉ một hơi thở sau, một đạo phù triện đã hàng lâm, lấp lánh tử điện, trấn áp thiên địa vạn vật.

- Sinh linh phương nào cả gan xông vào tiên giới?

Theo một đạo phù triện màu tím đó hàng lâm, theo sau chính là một tiếng hét lớn, chấn động màng nhĩ!

- Trong Long tộc cổ giới không ngờ còn có người?

Thái Hư Bảo Bảo là người đầu tiên thốt lên, mắt lấp lánh, hiển nhiên như là đã nghĩ tới gì đó.

Ngay cả đám người Phương Hành cùng với Ngao Liệt, Long nữ lúc này cũng rất kinh hãi.

Thật sự là phù triện đó bên trên ẩn chứa uy thế quá đáng sợ, không ngờ có một loại khí phách phong trấn thiên địa!

Bọn họ vào lúc này, không hẹn mà cùng ngậm miệng, khẩn trương đến cực điểm nhìn về phía trước.

- Ta chính là sinh linh giới ngoại, đặc biệt đến vậy để tìm kiếm tiên đạo...

Cửu Đầu Trùng rõ ràng cũng ngây ra, trầm mặc chừng mấy hơi thở, trầm giọng trầm giọng trả lời, thanh âm lãnh ngạo.

- Cuồng đồ lớn mật, quỳ xuống nói chuyện cho ta!

Thanh âm của Cửu Đầu Trùng vừa dứt, bỗng dưng nghe thấy một tiếng hét lớn, thanh âm đó nghiêm nghị vang lên:

- Chư tiên tôn có lệnh, sinh linh hạ giới không thể một mình cầu tiên, là ai cho ngươi gan lớn như vậy dám lén vào Long giới? Còn có người nào cùng đi với ngươi, ngươi từ đâu mà đến, ta thấy ngươi không phải là nô bối của Thần tộc, rốt cuộc đến từ nơi nào, mau mau trả lời, sẽ tha không giết!

- Sinh linh hạ giới không thể một mình cầu tiên?

Nghe thấy lời này, ai nấy đều hít một hơi lạnh, không nhịn được hơi lui về phía sau.

Trong một câu này, lượng tin tức ẩn chứa cũng quá lớn rồi.

Giống như một chậu nước lạnh hắt lên đỉnh đầu bọn họ, khiến cho tâm tư vừa rồi còn có chút kích động của bọn họ lúc này lại trở nên lạnh toát!

Nhưng Cửu Đầu Trùng lại rõ ràng không nghĩ nhiều như vậy, hắn vốn đã có chút phát điên, tâm thần đang kích động, vốn đã cất bước muốn đi vào cánh cửa đó, tìm kiếm sự tự tại, sự giải thoát của tiên trong truyền thuyết, lại không ngờ bị người ta khiển trách, cả người ngây ra, trầm mặc hồi lâu mới đột nhiên cúi đầu bật cười, trong tiếng cười mang theo vẻ cuồng ngạo:

- Ha ha ha ha, ta đã thành tiên, nên tự tại, nên được tôn vinh, nhưng ngươi...

Thanh âm của hắn nháy mắt trở nên lạnh lùng:

- Ngươi không ngờ bắt ta phải quỳ xuống nói chuyện?

Sau đó, đám người Phương Hành từ xa xa nhìn thấy, sau môn hộ đó có thần quang lóe lên, cùng với tiếng hét lớn của dữ dằn truyền đến.

- Bổn tọa ở Thiên Nguyên, chưa từng quỳ bao giờ, các ngươi là ai, sau khi bổn tọa thành tiên, lại dám mạo phạm tiên uy?

- Kẻ bất kính phải chết!

- Giết! Giết! Giết! Các ngươi đều đáng chết.

Sau cánh cửa đó rõ ràng có tiếng động của đấu pháp và tiếng gầm điên cuồng của Cửu Đầu Trùng truyền tới, sau đó là những tiếng hét lớn.

- Cuồng đồ lớn mật, cả gan bất kính với tiên tướng!

- Không ổn rồi, người này không ngờ thân mang tiên mệnh, tội đáng chết vạn lần, mau mau bắt hắn lại để thẩm vấn!

Tiếng động đấu pháp từ xa truyền tới, có thể tưởng tượng được, nhất định là một hồi ác chiến đã triển khai, mà cùng lúc đó, từng đạo tiên quang từ xa bắn tới, hàng lâm cách đó không xa, tiên khí dao động đã xuyên qua đạo môn hộ đó, truyền vào trong đệ tam quan nội, trừ tiếng hò hét cùng với tiếng thét ra lệnh cho Cửu Đầu Trùng thúc thủ chịu trói ra, lại có thanh âm kinh hỉ đến cực điểm vang lên!

- Ha ha! Thì ra tiên phàm chi môn chúng ta tìm kiếm mấy trăm năm không ngờ lại ở đây.

- Có lời đồn rằng cửa này có thể thông tiên phàm, Đế Thích đại nhân lệnh cho chúng ta quan sát kỹ càng, mấy trăm năm vẫn từng tìm được manh mối, không ngờ lại bị một tên ngu ngơ đâm ra, mau cho tiên binh vào, có bất kỳ sinh linh nào đều bắt hết cho ta.

Theo những tiếng hô vui mừng vang lên, ngoài môn hộ không ngờ có tiên quang dũng động, giống như có người muốn xông tới.

Mọi người lúc này tim đều như thắt lại, không nhịn được hướng ánh mắt về phía Phương Hành.

Mà Phương Hành cũng nuốt nước miếng, chớp chớp mắt, sau đó bỗng nhiên trầm giọng quát:

- Chạy mau!


Bạn cần đăng nhập để bình luận