Lược Thiên Ký

Chương 1133: Mắng Bạch Cốt Thánh Quân.




Sau khi Thần Tử Dạ tộc phân phó, U Ẩn Tiểu Thánh Quân Mật Hoa Nhi liền tự động nhận lệnh, cùng Đạp Nhật Tiểu Thánh Quân Phụ Sơn Tử lặng yên đi theo, U Ẩn Tiểu Thánh Quân Mật Hoa Nhi là một người cực kỳ am hiểu che giấu khí tức, theo truyền ngôn, tộc này có thiên phú thần thông, có thể giả chết, đã từng lừa gạt qua Tiên Vương, U Ẩn Tiểu Thánh Quân Mật Hoa Nhi tự nhiên còn không có loại bản sự kia, nhưng bản lĩnh ẩn nấp của nàng cũng nhất lưu, ngoài mười dặm, ngay cả Thần Vương cũng không thể phát giác hành tung của nàng, ở trong các Tiểu Thánh Quân, bản lĩnh ẩn nấp là đệ nhất nhân!

Đối với hành động của Phương Hành, bọn họ cũng cảm thấy có chút cổ quái.

Ma đầu kia sẽ không thực muốn đi đơn đấu Bạch Cốt Thánh Quân chứ?

Tồn tại thần bí kia không phải hạng người bình thường, ngay cả Thần Tử Dạ tộc cũng không phải đối thủ của hắn...

- Ta đoán hắn căn bản chỉ là dự cảm được không ổn, muốn chạy trốn...

Đạp Nhật Tiểu Thánh Quân Phụ Sơn Tử đầy cõi lòng ác ý, thấp giọng phỏng đoán.

Bọn họ đều biết kế hoạch của Thần Tử Dạ tộc, biết chỉ cần đến Bách Đoạn Sơn, ma đầu kia muốn không nghe bọn hắn bài bố cũng không được, bây giờ nhìn thấy Phương Hành một mình rời khỏi đơn vị, cũng không tin hắn muốn đi khiêu chiến Bạch Cốt Thánh Quân, ngược lại có khả năng là chạy trốn, này cũng không phải chuyện xấu, chỉ cần hắn có dũng khí trốn, chính là bất tuân thần chỉ, làm hỏng việc lớn của Thần Chủ, Thần Tử Dạ tộc liền có thể đường đường chính chính dùng thực lực trấn áp hắn, đừng nói hắn là hồng nhân trước mặt Thần Chủ, coi như hắn là nhi tử của Thần Chủ, Thần Chủ cũng không có khả năng bảo đảm hắn!

Một đường tiềm hành theo dõi, Phương Hành giống như không có phát hiện, cũng không thấy hắn ẩn nấp hành tung, cứ như thế chậm rãi từ từ, nghênh ngang chạy về phía Bạch Cốt Sơn, không bao lâu đã tiến vào một chỗ xương khô khắp nơi, nơi này cơ hồ đều là bạch cốt, hài cốt sinh linh nào cũng có, tất cả dãy núi đều là bạch cốt chất thành, quỷ hỏa lắc lư, lân tinh lóng lánh, khắp nơi có thể thấy được oan hồn tung bay, lẻ loi chẳng có mục đích du đãng...

- Nơi này chính là lãnh địa của Bạch Cốt Thánh Quân?

Tới nơi này, Mật Hoa Nhi liền không còn dám tới gần, xa xa giấu đi.

Mặc dù nàng có công phu ẩn nấp trời sinh, nhưng cũng không dám phóng đãng quá mức ở trước mặt cao nhân, nhất là những tu sĩ Nhân tộc xuất thân Thiên Nguyên Đại Lục, mặc dù phương diện vũ dũng không bằng Thần tộc, nhưng thường thường đều tinh thông các loại thuật pháp thần thông, rất dễ dàng phá Ẩn Nặc Thuật của nàng, hơn nữa ở trong Bạch Cốt Sơn, nàng cũng cảm giác có chút hoảng sợ, Bạch Cốt Thánh Quân cũng không phải người tốt lành gì, trước khi Thần tộc phủ xuống chính là một hung thần, biến Bạch Cốt Sơn thành tuyệt địa, phàm là xông vào địa vực, mặc kệ là cố ý hay vô tình, người hay yêu ma, thậm chí bao gồm Hồng Hoang di chủng, chỉ cần đạp vào, hết thảy giết chết lại nói!

Thẳng đến Thần tộc phủ xuống, hắn mới trở lại thái độ bình thường, ngược lại che chở không ít tu sĩ Nhân tộc đi ngang qua, sinh linh Thần tộc có can đảm truy sát tới nơi này đều bị hắn chém giết, lúc trước Thần Tử Dạ tộc dẫn người truy sát Phương Hành, chính là biết Phương Hành sẽ từ Bạch Cốt Sơn mượn đường, lúc này mới chạy tới, lại không nghĩ rằng vừa bước vào nơi đây, tùy tùng bên người liền không hiểu thấu chết mấy cái, Thần Tử Dạ tộc giận dữ, lập tức bức Bạch Cốt Thánh Quân ra, giao thủ một trận, cuối cùng cảm giác khó thắng, chỉ có thể oán hận rút đi!

Nói đơn giản, vị ở Bạch Cốt Sơn này là hung thần, thậm chí có can đảm đắc tội bất luận kẻ nào.

Mật Hoa Nhi không dám hứa chắc nếu như hắn phát hiện mình, có thể tiện tay chém rụng, căn bản không đi cân nhắc hậu quả hay không.

Cũng may cách khá xa, cũng có thể nhìn thấy thân ảnh của Phương Hành, xem hắn đến tột cùng muốn làm gì.

Về phần Phụ Sơn Tử thì càng hưng phấn, ước gì Phương Hành tranh thủ thời gian trêu chọc đối phương, càng gặp xui xẻo càng tốt.

Mà Phương Hành đi tới địa vực này, dường như phát hiện bên trong có hung hiểm gì, cũng không có xâm nhập, mới vừa tiến vào sơn cốc, cốt lâu liền ngừng lại, huyền ở giữa không trung, hắn lại nhô đầu ra nhìn một cái, hít sâu vài hơi, sau đó chống nạnh nhìn vào trong Bạch Cốt Sơn mắng:

- Con mẹ nó Bạch Cốt Thánh Quân, còn nhớ Phương đại gia kém chút bị cốt mâu của ngươi đâm chết không? Hôm nay ta mang theo đại quân Thần Đình đến diệt ngươi, nhanh ra đây dập đầu cho tiểu gia...

Tiếng quát trực tiếp phá vỡ hoàn cảnh tĩnh mịch của Bạch Cốt Sơn, vô số u hồn tán loạn, bầy bầy quạ đen chạy trốn.

Ngay cả Mật Hoa Nhi và Phụ Sơn Tử núp ở phía xa nhìn lén cũng sợ ngây người...

Hắn thật có dũng khí khiêu khích Bạch Cốt Thánh Quân?

- Hôm nay đại gia ta tới chơi với ngươi, nếu không muốn bị hủy hang ổ, thì tranh thủ thời gian cút ra đây cho ta...

Hắn mắng lên, như Ngân Hà treo ngược, thao thao bất tuyệt, cả Bạch Cốt Sơn, thậm chí nói phiến thiên địa này, chỉ có thanh âm của hắn quanh quẩn, đủ loại từ ngữ mắng chửi người từ trong miệng hắn phun ra, ngay cả một câu giống nhau cũng không có!

Trọn vẹn mắng mấy phút, trong Bạch Cốt Sơn đột nhiên vang lên tiếng gầm gừ giận dữ, giống như một tồn tại nào đó đang ngủ say tỉnh lại, Bạch Cốt Thánh Quân hẳn là sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại đây là đang chửi mình, oanh… một tiếng, trong Bạch Cốt Sơn sơn băng địa liệt, một bóng người đen sì xông lên trời, âm khí phóng đại.

- Tiểu nhi không có cốt khí, ngươi lại còn có dũng khí xuất hiện ở trước mặt ta?

Bạch Cốt Thánh Quân xuất hiện, ngay cả Mật Hoa Nhi và Phụ Sơn Tử cũng ngẩn ngơ, trong lòng run sợ.

Vị kia thực sự quá đáng sợ, thân hình khôi ngô, cao chừng mười trượng, giống như người khổng lồ, trên người mặc chiến giáp rách tung toé, làn da lộ ra ngoài hư thối, hình như có âm khí không ngừng từ trong da tiến vào chui ra, có nhiều chỗ thậm chí đã hư thối lộ ra bạch cốt, lỗ mũi bờ môi… đều tróc ra, chỉ có đôi mắt sáng tỏ, lóe ra lục quang thăm thẳm, tay cầm cốt mâu, băng lãnh nhìn về phía Phương Hành.

Bạch Cốt Thánh Quân trong truyền thuyết, thình lình không phải người, mà là một bộ Thi Ma!

Ngay cả Phương Hành gặp cũng không nhịn được sửng sốt một chút, sau đó mắng lên:

- Lớn lên xấu như vậy sao ngươi không đi chết đi?

- Ta đưa ngươi đi chết!

Bạch Cốt Thánh Quân quát chói tai, cốt mâu đâm qua.

Ầm ầm!

Trong trời đêm, dưới ánh trăng, rõ ràng xuất hiện một quỹ tích màu đen vắt ngang chân trời, tử khí cuồn cuộn ở phía sau, một cốt mâu màu xám ở phía trước, giống như Trường Long dữ tợn đáng sợ, nháy mắt vượt qua khoảng cách hơn mười dặm, hung hăng đâm về phía Phương Hành...

- Một kích này chỉ sợ so với Thần Vương cũng không kém quá xa, ma đầu kia làm sao ngăn cản được?

Dù Mật Hoa Nhi và Phụ Sơn Tử đứng ở ngoài quan sát, cũng không nhịn được sợ hết hồn hết vía.

Nhưng rất nhanh bọn họ liền choáng váng!

Nhìn thấy cốt mâu đánh tới, hoặc nói là ngay khi Bạch Cốt Thánh Quân xuất hiện, Phương Hành cũng rút vào trong cốt lâu, vận chuyển huyền pháp, chỉ thấy trên cốt lâu đột nhiên lục mang phóng đại, chiếu rọi hư không, thình lình hiện ra một huyễn ảnh cung điện nguy nga, phiêu phiêu miểu miểu, tụ tán khó định, thoạt nhìn như chân thực, nhưng hết lần này tới lần khác không ở cùng một thời không, hơn nữa lúc nào cũng có thể bỏ chạy, tựa như trăng trong nước, hoa trong kính, rõ ràng là ở chỗ này, lại bắt không đến, nhìn không rõ.

Oanh!

Cốt mâu trực tiếp đâm xuống huyễn ảnh cung điện, tựa như đâm vào mặt hồ, nổi lên vô số sóng gợn.

- Ha ha ha ha, muốn giết ta? Không dễ dàng như vậy!

Mà trong cung điện, lại truyền ra tiếng cười to của Phương Hành, sau đó cốt lâu chuyển hướng, quay đầu bỏ chạy.

- Là Thần cung mà Thần Chủ ban thưởng cho hắn!

Mật Hoa Nhi và Phụ Sơn Tử nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, Thần Chủ ban thưởng Thần cung chính là một Tiểu Thế Giới đơn độc, có được rất nhiều diệu dụng, ma đầu kia núp ở bên trong, liền chẳng khác gì trốn vào một thế giới khác, thực lực của Bạch Cốt Thánh Quân mạnh hơn, cũng không thể đả thương được hắn, trừ khi hắn có thể mạnh mẽ đánh vỡ cốt lâu, mở ra đại môn của Tiểu Thế Giới kia.

Chỉ bất quá, dù nghĩ thông điểm này, bọn họ vẫn không nhịn được lòng tràn đầy hồ nghi.

Có thể mượn Thần cung tạm thời bảo mệnh, nhưng dùng thực lực của tiểu ma đầu, còn không thể mượn Thần cung chế địch a?

Hơn nữa nhìn bộ dáng của ma đầu kia, rõ ràng không có ý tứ động thủ, sau khi trốn trong cốt mâu, liền muốn chạy đi.

Hơn nửa đêm đi tới, chỉ vì mắng đối phương vài câu?

- Ân? Nguyên lai ngươi còn có bảo bối như vậy!

Bạch Cốt Thánh Quân tự nhiên cũng nhìn ra, sau khi cốt mâu đánh hụt, lập tức ý thức được không đúng, trong mắt lục mang đại thịnh, gắt gao nhìn huyễn ảnh Thần cung một cái, lập tức liền biết nguyên nhân, cốt mâu xoay chuyển, ầm ầm đuổi sát cốt lâu, trong nháy mắt đã đánh cốt lâu bốn năm lần, mỗi kích đều có lực lượng kinh thiên, nhưng cốt lâu chỉ lung lay một chút, liền lần nữa ổn định lại, nhanh chóng bỏ chạy.

- Ha ha, nguyên lai là con rùa đen rúc đầu!

Bạch Cốt Thánh Quân tự biết không cách nào phá mở cốt lâu, lại thấy Phương Hành trốn chật vật, nên không có tiếp tục đuổi lên, bàn tay xòe ra, triệu hồi cốt mâu, người ở trên không trung cười ha ha, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt và xem thường.

- Ngươi con mẹ nó mới là rùa đen rút đầu, cả nhà ngươi đều là rùa đen rút đầu, còn là rùa đen lớn lên sắp mục nát, ở trong mộ chôn không biết mấy vạn năm, ngươi còn bò ra ngoài làm gì, không nói trước kia ngươi muốn giết ta, chỉ bằng ngươi lớn lên xấu như vậy, ta không giết ngươi là không thể, tới tới tới, có gan ngươi đến cùng đại gia ta tranh tài ba trăm hiệp, không đến ngươi chính là tôn tử...

Phương Hành trốn ra hơn mười dặm, thấy Bạch Cốt Thánh Quân không đuổi theo, vậy mà ngừng lại, tiếp tục chửi ầm lên.

- Ngươi muốn chết!

Bạch Cốt Thánh Quân một đời hung thần, một phương bá chủ ở Ma Uyên, chưa từng nhận qua khinh miệt bực này, lập tức lửa giận cuồn cuộn, lần nữa vung cốt mâu đâm qua.

- Ha ha ha ha ta chính là muốn chết, có bản lĩnh ngươi đến giết ta, không đánh chết ta ngươi chính là cháu ta!

Cốt lâu bị cốt mâu đánh, ở trên không trung không ngừng lắc lư, Phương Hành lại quay đầu trốn, vừa trốn còn vừa mắng, làm Bạch Cốt Thánh Quân tức phát điên, oa a a kêu to, quơ cốt mâu theo đuổi không bỏ...






Bạn cần đăng nhập để bình luận