Lược Thiên Ký

Chương 1539: Đế tử tới


- Cửu Thiên Ngự Lôi phù...

Lão tu vung ra tính mạng liều mình rống to, tế lên một đạo lôi phù đỏ tía, như là loại giới thể nào đó, tản ra lôi quang lấp lánh giữa không trung, vô tận thần lôi từ sâu trong tinh vực bị dẫn ra, vòng quanh đạo lôi phù kia, hóa thành một mảnh lôi hải bao phủ tứ vực, cường hành ngăn ở trước mặt đám Tiên Binh đang lao nhanh xông tới. Uy thế quyết tuyệt của nó cường hành cản lại bước chân đám Tiên Binh, khiến bọn họ nhất thời không dám mạo nhiên vọt tới, ngay cả Thái Ất Như Hiên tiên tướng chưởng ngự hai ngàn Tiên Binh đều thoáng khẽ nhíu mày, một tay giơ lên, mấy tên Tiên Binh dưới trướng tức thì lắp tên vào cung, nhắm chuẩn lão tu kia, tiếp theo, liền là mưa tên!

- Ai, nếu không phải năm đó Đạo tử Phù Khí đạo ta lấy trăm năm tâm huyết bồi dưỡng ra bị tiểu ma đầu kia trảm trên Phong Thiện sơn, đến nỗi dần dần điêu linh, cũng không còn có kỳ tài có thể tiến vào Chư Tử đàn tràng, thì giờ lão phu đâu cần phải tự thân kéo thân tàn già nua này tiến vào tinh vực tìm kiếm tạo hóa? Thôi thôi, hôm nay thiên hạ đại biến, tạo hóa vô cùng, có lẽ Phù Khí đạo ta còn có một tia cơ hội quật khởi...

Đối mặt với Tiên Binh sát khí lầm lẫm, lão tu chẳng ngờ không chút phòng ngự, ngược lại còn thúc giục lôi phù đến cực đại!

- Lùi ra sau hết cho ta...

Lúc này hắn đã không tiếc chiến tử, cũng phải ngăn lại những truy binh này, để cho đệ tử hậu bối đào tẩu!

Khăng khăng đúng lúc này, mấy đạo tiên ảnh như kinh hồng từ nơi xa lướt gấp mà tới...

- Ha ha, lão đầu nhi khẩu xuất cuồng ngôn, người như ngươi mà cũng xứng ngăn trở bước chân Tiên Binh?

- Như Hiên tiên tướng yên tâm, có chúng ta ở đây, bọn họ đừng hòng chạy thoát tên nào...

Trong tiếng cười lớn, một đạo hỏa long xa xa xoắn tới, nuốt trọn Cửu Thiên Ngự Lôi phù, sau đó miệng mở lớn, hung hăng nuốt về phía lão tu. Sau lưng nó còn có rất nhiều người theo sát mà đến, ai nấy đều khí tức phi phàm. Bọn họ bị thanh niên tóc đỏ cướp trước một bước, mắt thấy sắp lấy đi đầu lâu lão tu, liền đành chịu cười khổ một tiếng, không đi tranh với tên chơi xấu kia nữa, từng người tản ra thần quang, quay sang đuổi theo đám đệ tử tiểu bối đang cắn răng đào tẩu!

- Các ngươi... Sao dám như thế...

Khóe mắt lão tu Phù Khí đạo như muốn nứt, không ngờ đến một màn này, tròng mắt gần như thấm ra máu!

Hắn vốn tính toán vung ra tính mạng để các đệ tử có cơ hội trốn thoát, lại không nghĩ tới sẽ bị đám con em thế gia trước đây một mực đang nhìn náo nhiệt nhắm trúng, mấy người kia đều là con em đại thế gia, huyết mạch phi thường, lại có tiên mệnh, hai loại lực lượng gia trì, ở trong mắt chư tu Thiên Nguyên bình thường, điều này quả thực khủng bố đến khó mà tưởng tượng. Thực lực lão tu kia tuy cũng không yếu, nhưng ở trước mặt mấy vị con em thế gia tử này lại chỉ như kiến hôi, gần như chớp mắt, Hỏa Long do thanh niên tóc đỏ tế ra đã nuốt trọn lôi phù!

Thoáng sau đó, Hỏa Long bay thẳng về phía hắn, long ảnh như đao, ánh lửa như tơ, chớp mắt đã chuyển tới bên cạnh, đầu lâu lão tu bay lên, thanh niên tóc đỏ hưng phấn cười lớn:

- Ha ha, rốt cuộc vẫn là ta...

Trong tiếng cười, thân hình vút không, tay trảo lấy đầu lâu lão tu.

Thẳng đến lúc này, đầu lâu lão tu vẫn cứ hướng ra sau người, nhìn đám đệ tử đang chạy trốn!

Mắt thấy bọn họ sắp sửa bị mấy tên con em thế gia khác đuổi kịp, lão tu tuyệt vọng, trong tròng mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ!

- Oanh! Oanh! Oanh!

Thần thông đám con em thế gia đánh ra đã điên cuồng hướng tới quần đệ tử chính đang đào tẩu...

Bằng tu vị bọn họ, chỉ còn trơ mắt chờ chết, không cách nào đào mạng khỏi tay đám Thái Ất thượng tiên này!

- Oanh!

Nhưng cũng đúng lúc này, đột nhiên dị biến chợt sinh, nơi tinh không xa xa bỗng có một ngọn núi cực lớn lao tới, tốc độ nhanh đến kinh người, trong lòng chư tiên mới vừa có cảm ứng, liền đã nghe được một tiếng ầm vang, ngọn núi cực lớn đã tọa lạc ngay trước mặt, chắn giữa bọn họ và đám đệ tử kia, chấn cho khói mù cuồn cuộn, vô số vẫn thạch nứt vỡ, cuộn lên tầng tầng thần quang, toàn bộ thần quang bọn họ đánh ra đều trùng trùng oanh trên ngọn núi, lại như đá chìm biển lớn không có nửa điểm động tĩnh!

- Kẻ đến là ai?

Chư tử không khỏi cả kinh, đồng thời ngừng lại thế đuổi, kinh hãi dị thường.

- Cô oa...

Phía sau khói mù, không người nói chuyện, lại vang lên một tiếng quái khiếu, thanh như hồng lôi, chấn đãng bốn phía.

- Trời ạ, đó là...

Tùy theo khói mù tản ra, chư tiên cuối cùng mới thấy được rõ ràng thứ tới là cái gì, trong lòng lập tức chấn kinh vô cùng. Vốn tưởng là một ngọn núi, hoặc là một khối vẫn thạch bị người ném tới, nhưng ai ngờ, đó lại là một con cóc béo tốt dị thường, cũng không biết bật ra từ đâu, thân hình như quả núi, trên mặt có một đạo vết sẹo to tướng, ánh mắt cực hung ác nhìn chằm chằm chư tiên, nhìn chẳng giống là loại ăn chay chút nào, hai chân trước thô tráng như cột trụ, bộ dạng hung thần ác sát...

Trên lưng con cóc kia, một nam tử đang ngồi, người đó thân khoác giáp đen, ánh mắt ra chiều cân nhắc nhìn về phía chư tiên. Một loại sát cơ vô hình tùy theo ánh mắt hắn quét tới, khiến chư tiên tại trường đều hơi ngớ, bất giác sinh tâm sợ sệt!

- Đế Lưu?

Liếc thấy nam tử này, chư tiên mới vừa xông lên đều không khỏi sợ hãi, đồng thời rụt ra sau, kinh hoảng dị thường.

Bọn họ vạn vạn không ngờ rằng, người hiện thân ngăn cản bọn họ lúc này lại là Đế Lưu điện hạ, người hiện nay vốn hẳn nên đã bị Liệt Dương Vương và Niếp Cuồng Nhất chém giết trong biển loạn lưu. Biến cố quá đột nhiên, lập tức khiến bọn họ vứt chuyện đuổi giết đám đệ tử Thiên Nguyên đạo thống sang một bên, vô thức xoay người rụt ra sau ba trăm trượng, chấn kinh đến độ không thốt được nên lời...

Đầu lâu lão tu trong tay nam tử tóc đỏ lúc này cũng nhìn thấy ở xa xa đệ tử nhà mình đã tìm được đường sống, vội vàng tiến vào sâu trong biển loạn lưu, khối đại thạch trong lòng cuối cùng cũng thả xuống, biết tâm nguyện mình đã hoàn thành, thần hồn sắp tiêu tán, hắn lại vẫn không biết nam tử kia rốt cục là ai, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm kích với người đó!

- Oanh! Oanh! Oanh!

Không đợi đám con em thế gia kịp hồi thần lại từ trong chấn kinh, thì đã lần nữa nghe được tiếng phá không không dứt bên tai, ngẩng đầu nhìn lại, sau lưng Phương Hành lại thấy vô số bóng đen như quả núi vọt đến, như là mưa vẫn thạch, ầm ầm rơi sau lưng hắn. Nhất thời trong tinh vực vẫn thạch bay loạn, khói mù cuồn cuộn, mấy trăm con cóc nhảy qua, con nào con nấy hung thần ác sát nhìn bọn họ, trực tiếp hù cho đám con em thế gia vừa mới định bước lên này liên tiếp lùi ra sau, kéo ra cự ly cách Phương Hành đến gần ngàn trượng...

- Hắn... Hắn làm sao sẽ xuất hiện ở chỗ này?

Chư tử chấn kinh vô cùng, ngay cả Như Hiên tiên tướng thống ngự Tiên Binh cũng ngẩn ngơ, sau đó ánh mắt thâm trầm, vội vàng vung tay, Xích Tiêu Tiên Binh chính đang bình ổn thôi tiến về phía trước vội vàng ngừng lại, bố thành quân trận, đối đầu với Cáp Mô quân...

Sau khi nhìn thấy đám Cáp Mô quân kia, trong lòng bọn họ càng là chấn kinh không nói nên lời, vốn trong tiềm thức bọn họ, Liệt Dương Vương và Niếp Cuồng Nhất suất lĩnh tám trăm Thần Nô đi đánh chết Đế Lưu đang ác chiến cùng phản tu Thiên Nguyên, tuy không nói là dễ như trở bàn tay, nhưng hẳn nên cũng là dễ dàng như bỡn mới đúng. Song ai mà ngờ, Đế Lưu lúc này lại yên lành xuất hiện trước mặt bọn họ, ba trăm Cáp Mô quân kia nhìn qua cũng không thiếu một ai, điều này quả thực khiến bọn họ nghĩ mãi mà không thông. Trận thích sát kia rốt cục đã có gì ngoài ý?

- Ha ha, một đám cẩu nô tài, Đế Thích phái loại như các ngươi tới giết ta?

Trên lưng con cóc, Phương Hành lành lạnh đánh giá trường cảnh trước mắt một phen, thấp giọng cười ngạo nghễ, có vẻ cực là không đáng.

- Chẳng lẽ hắn đã biết hết?

Chư tử nghe vậy, lập tức hơi lạnh, trong lòng thăng lên một ý niệm đáng sợ.

Liệt Dương Vương và Niếp Cuồng Nhất nếu không đắc thủ, vậy hẳn là đã để lộ phong thanh, Đế tử tới đây là để chất vấn chúng ta?

Nhưng trừ chấn kinh ra, nam tử mắt rắn và thanh niên tóc đỏ tay xách đầu lâu lão tu Thiên Nguyên nhịn không được đối thị một cái, trong lòng cả hai đều thăng lên chiến ý, lại nhịn không được nghĩ, nếu Đế tử tránh qua chém giết từ hai người Liệt Dương Vương và Niếp Cuồng Nhất, vậy ngược lại tiện nghi chúng ta. Mượn cơ hội này chém giết Đế Lưu, chẳng phải đoạt về phần công lớn trước mặt Đế Thích?

Nghĩ tới đây, bọn họ nhịn không được bước ra vài bước!

- Đế Lưu điện hạ, ngươi dám ngăn ta truy kích phản tu Thiên Nguyên?

Nếu nói trong lòng chư vị con em thế gia chỉ vừa thăng lên chút ý niệm nào đó. Vậy thì Thái Ất Như Hiên tiên tướng chưởng ngự Tiên Binh lại trực tiếp sinh sát tâm, hắn là một trong ba đại tiên tướng Đế Thích một tay đề bạt, đối với Đế Thích trung tâm cảnh cảnh, càng biết dụng ý lần này của Đế Thích điện hạ. Lúc này vừa thấy Phương Hành xuất hiện ở đây, hắn lười nhác nghĩ vì sao Liệt Dương Vương và Niếp Cuồng Nhất lại không đắc thủ, chỉ biết, nếu Đế Lưu đã xuất hiện ở chỗ mình, vậy mình tất phải lưu hắn ở đây!

Cũng chính bởi thế, hắn nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp chụp mũ cái đã!

- Không sai, lần này chúng ta phụng mệnh Đế Thích điện hạ, tiến vào biển loạn lưu bình định phản tu, một tên cũng không bỏ qua...

Lúc này mấy vị thượng tiên còn lại cũng cười lạnh:

- Lại không biết vì sao Đế Lưu điện hạ vừa hiện thân đã ngăn trở chúng ta đuổi địch?

Lúc nói chuyện, bọn họ đã phân tán ra, ổn chiếm các vị trí chung quanh, ẩn ẩn kẹp Phương Hành ở chính giữa. Tuy ngoài mặt bất động thanh sắc, đáy mắt lại rõ ràng đều có sát cơ phù hiện. Hiển nhiên, bọn họ sớm đã trao đổi chủ ý, chỉ đang tìm cái cớ liền muốn đại khai sát giới. Đối với bọn họ mà nói, chạm mặt trong biển loạn lưu này, không có gì để nói cả, trước tất trảm Đế Lưu!

Chẳng qua, thân phận Đế Lưu rốt cuộc còn đặt ở đấy, không tiện trực tiếp động thủ, chỉ là đang chờ sẵn cơ hội thôi!

- Ha ha, đến các nước này rồi, còn cần phải nói mấy lời vô dụng kia làm gì?

Đối mặt với lời lẽ chụp mũ từ bọn họ, Phương Hành căn bản lười nhác để ý, thoáng nhìn liền nhận ra sát cơ trong lòng bọn họ, hắn cũng lười nói nhảm làm gì, chỉ lành lạnh cười khẽ, nhàn nhạt nói:

- Ta còn có thể không biết các ngươi tới để làm gì? Ha ha, Liệt Dương Vương bị ta thịt, cẩu nô tài Niếp Cuồng Nhất thì bị ta bắt, chính là chứng cớ cho ý đồ xấu xa của Đế Thích. Quay đầu ta phải tới trước mặt tiên soái cáo trạng hắn, còn bây giờ, trước thịt hết các ngươi cái đã...

Nói rồi ánh mắt lành lạnh quét qua, trầm giọng quát khẽ:

- Chém hết đám nô tài phạm thượng này cho ta, một tên cũng không lưu!

- Cô oa...

Nghe được lệnh này, ba trăm con cóc tọa kỵ bên người đồng thời kêu to, thanh âm chấn thiên.


Bạn cần đăng nhập để bình luận