Lược Thiên Ký

Chương 1391: Thế giới này rất cưng chiều ta




Trong truyền thuyết có một số người trời sinh đã có đại khí vận, ra cửa đi ăn cơm cũng có thể nhặt được tiên bảo, mà ở trong tu hành tu hành, loại truyền thuyết này càng nhiều hơn, dù sao trong giới tu hành tu sĩ ẩn cư cũng nhiều, bế quan cũng nhiều, mà sau khi bế quan rồi lặng lẽ chết đi để lại tất cả truyền thừa của mình cho người có duyên cũng nhiều, thế nên đụng phải tiên duyên nhặt được bảo bối tất nhiên là có, giống như Phương Hành một đường đi tới, từng gặp vô số cường địch, loại đối thủ có khí vận cực lớn như vậy vậy cũng gặp không ít, Tịnh Thổ đệ nhất nhân Cổ Hạc lúc trước chính là một điển hình, chỉ có điều, bản thân Phương Hành rõ ràng lại không thuộc về loại người có đại khí vận này.

Bảo bối của người ta đều là nhặt được, tình cờ thấy được, mà bảo bối của Phương Hành đều là cướp được, tìm được!

Nhưng hôm nay, trong Long giới này, hắn lại mạc danh kỳ diệu không ngờ có một loại cảm giác đụng phải đại vận khí.

Tiên dược vô giá tùy tiện liền tìm được, hơn nữa còn không phải một gốc mà là vài gốc.

Đều là bảo dược hắn hiện giờ cần nhất để chữa thương cùng với luyện nhục thân đã hủ hóa!

Vốn những dược liệu này tuy không được tính là khó tìm, nhưng cũng đều cực kỳ quý hiếm, giá trị cực cao, cho dù ở Đại Tiên giới e là hạ phẩm thế gia cũng không thể có được, nếu nói muốn trong khoảng thời gian ngắn lấy ra hết, kiểu gì cũng phải là mấy thượng phẩm thế gia đồng thời điều động tất cả tài nguyên của mình mới được. Mà Phương Hành trong vòng một ngày, chạy loạn trong núi rừng này liền không tôn chút khí lực tìm được hết, hơn nữa phẩm chất cũng cực cao!

Ngay cả Phương Hành cũng không nhịn được mà cảm thấy có chút ngạc nhiên, mấy thứ này hắn cũng không phải quá để vào mắt, chỉ là có được dễ dàng như vậy, lại khiến hắn có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, giống như một đứa trẻ không quen được người ta đút cho ăn, quen tự mình ăn, bỗng nhiên lại có người khác đối tốt với hắn, khiến hắn có một loại cảm giác không được tự nhiên, luôn cảm thấy tất cả đều có chút không quá chân thật!

- Một phương thế giới này dường như rất cưng chiều ta.

Trong lòng Phương Hành không nhịn được dâng lên loại suy nghĩ này.

Giương mắt nhìn, trong thiên địa vẫn là mưa to, dường như vẫn sẽ tiếp tục mưa, chung quanh là một mảng âm u, bóng đêm dĩ nhiên đã hàng lâm.

Mà thời gian một ngày cũng gần như trôi qua rồi, Phương Hành thầm tính trong lòng, nếu Hồng Thiên tiên tử muốn gọi viện binh tới tìm kiếm mình, những người đó chắc cũng đến rồi, dù sao lúc trước sau khi nàng ta nhận được kiếm phù của đám người Ma Khuê, cũng chỉ là cách một ngày thời gian liền tới Long giới, những người đó chắc cũng như vậy, chiến dịch lùng bắt mình tùy thời tùy chỗ đều có thể bắt đầu!

- Nên tìm một chỗ ẩn thân, thuận tiện luyện đan, chữa khỏi thương thế cho mình.

Phương Hành thầm nghĩ trong lòng, giương mắt nhìn thâm sơn mênh mông xung quanh, trong lòng thầm cân nhắc.

Hiện giờ hắn cần nhất chính là một chỗ vừa có thể ẩn thân, đồng thời còn có thể luyện đan, dù sao tiên dược thì tiên dược, nuốt sống thì tác dụng không lớn, phải luyện đi tạp chất, mà luyện đan, lại cần hoàn cảnh hà khắc, sơn thế thủy lưu, vận chuyển khí cơ đều sẽ ảnh hưởng đến phẩm chất của đan, vả lại, chỗ hắn tìm cũng cần phải thật kín đáo, dù sao những người đó tùy thời sẽ bắt đầu tìm kiếm, nếu vừa ẩn náu lại bị họ phát thiện thì mình quá xui xẻo!

Một chỗ như vậy không thể ẩu tả được, cần phải chọn lựa cho kỹ.

Có điều, Phương Hành chính là Phương Hành, sau khi đội mưa đi vài vòng trong thâm sơn, rất nhanh liền có chút không có hảo ý nhìn trời, thầm nghĩ:

- Nếu ngươi thực sự có linh, vậy giúp ta một lần cuối cùng.

Vừa nghĩ như vậy, hắn liền hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.

Sau đó, hắn đột nhiên bước ra, chạy như điên trong núi rừng.

Hắn không nhìn đường, cũng không dùng thần thức để dò đường, càng không đằng vân bay lên, chỉ một bước nông một bước sâu cắm đầu mà chạy.

Dựa theo đạo lý bình thường, kết cục làm như vậy chỉ có thể là đụng vào cây hoặc là ngã xuống vách núi mà chết.

Nhưng Phương Hành không ngờ lại không như vậy, hắn rõ ràng chính là giống như ruồi không đầu chạy loạn trong thâm sơn, nhưng không ngờ không đụng vào cây, cũng không bị đá vụn dây mây làm vấp, ngược lại chỉ cảm thấy bên tai tiếng gió vù vù, tốc độ dưới chân càng lúc càng nhanh, không hề có chút vướng víu, nhắm mắt lại tùy tâm chạy trong núi rừng!

- Bốp!

Khi hắn lướt qua một khe suối ngắn, trên đỉnh núi vừa hay có một viên đá rơi xuống đúng vào khe suối đó, sau đó bị Phương Hành giẫm lên, thành công chạy qua khe suối, Phương Hành lại không hề cảm thấy có gì dị thường.

Khi lướt qua một dòng suối nhỏ, có cành khô bị mưa làm rơi, lát lên trên rêu xanh ven dòng suối, giúp hắn không bị trượt chân.

Vô số sự trùng hợp giống như được vận mệnh an bài, dùng một loại phương thức bất khả tư nghị để phát sinh.

Mà trung tâm của sự trùng hợp này, Phương Hành lại không có bất kỳ phát hiện gì!

Hắn chỉ tùy ý chạy như điên, tùy tâm sở dục, muốn chạy thì chạy, muốn nhảy thì nhảy, thậm chí là tùy ý rẽ ngoặt.

Đây rõ ràng là thâm sơn, nhưng hắn lại cảm thấy mình đang chạy như điên trên bình nguyên vô tận.

Cũng không biết chạy bao lâu, lại càng không biết chạy được bao xa, hắn mới mở mắt, quan sát xung quanh, bốn phía thế núi huyền bí, xa lạ đến cực điểm, cổ mộc che trời, yên tĩnh không tiếng động, chính hắn cũng không biết mình hiện giờ đang ở đâu, mà quay đầu lại nhìn, lại thấy một hàng dấu chân của mình đang được nước mưa quét đi, có ở trên mặt đất, có ở trên vách núi, thậm chí còn có ở trên một số mộc ở chung quanh, nhưng bản thân hắn lại nhớ rất rõ, mình căn bản chính là ở trên mặt đất một đường chạy như điên, ngay cả công phu đề khí cũng không dùng.

- Ha ha, ha ha, ha ha.

Loại cảm giác này khiến hắn cũng cảm thấy có chút lòng hoa nở rộ, cười đắc ý rồi sải bước về phía trước.

- Oa.

Cũng vào lúc hắn bước ra một bước về phía trước, hắn đột nhiên hét thảm một tiếng, trực tiếp ngã vào trong lùm cây tối om không dễ phát hiện ở phía trước, nơi này không ngờ chính là một sườn dốc, hắn không chú ý liền xui xẻo ngã vào, thật sự có chút dở khóc dở cười, chạy không biết bao xa, hiện tại tới nơi này, lại ngã tới choáng váng, lại không biết rốt cuộc trượt xuống bao lâu, dứt khoát cũng chẳng buồn ổn định thân thể, cứ thuận thế rơi thẳng xuống dưới.

Rơi chừng thời gian một chén trà nhỏ, hắn mới ổn định thân hình, chỉ nghe bên tai có tiếng nước róc rách.

- Cái này… Con mẹ nó....

Phương Hành dở khóc dở cười, không nhịn được mắng mấy tiếng rồi chậm rãi đứng lên, quan sát xung quanh, lại không nhịn được ngây ngẩn cả người.

Lúc này hắn không ngờ đang ở giữa một khe núi cực kỳ kín đáo, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy một đường tinh không, còn bị rất nhiều bụi cây che phủ, không thể nhìn rõ, nhưng ở biên dưới lại có động thiên khác, suối nhỏ róc rách, chim hót hoa thơm, khắp nơi đều là kỳ hoa dị thảo, thế núi như trăng rằm, thông gió hút khí, chính là một mảng phúc địa tu hành tiên khí nồng đậm, mà ở vị trí của hắn nhìn về phía trước, không ngờ còn có thể nhìn thấy một cửa động trùng với màu đá núi khảm trên vách đá, nếu không phải lúc này cửa động đóng mở hé, hắn cũng không thể phát hiện. . .

- Nơi này là...

Phương Hành biến sắc, nhưng không hề sợ hãi, đánh bạo đi tới, đẩy cửa động ra, ngưng tụ pháp lực ở hai mắt, nhìn vào bên trong, lại không ngờ phát hiện, nơi này không ngờ là một động phủ cũ nát, bên trong được bố trí đầy đủ, bồ đoàn ngọc tháp, tụ linh trận, lò dan, phù án, cái gì cần có đều có, chỉ là dính đầy tro bụi, không ngờ là một gian động phủ tu hành không biết đã bị bỏ hoang bao lâu!

- Ha ha, cho dù mình phí bao tâm tư để tìm, cũng không tìm thấy được một nơi tốt như vậy.

Phương Hành trong lòng vui vẻ, bước vào.

Tới trước động phủ, lòng thầm nghĩ:

- Trong đây liệu phải chăng sẽ có một quyển đạo tạng cử thế vô địch? Liệu có tiên binh, cầm vào tay sẽ có thể tru sát Tiên Vương không? Liệu có một hầm rượu ngon lâu năm không?

Sau khi tiến vào động phủ, một lúc mới mở mắt ra, thấy trong động phủ vẫn là bố trí như trước, thứ hắn muốn chẳng có cái nào, trong lòng nhất thời có chút tức giận, thầm nghĩ mình vẫn chưa được sủng ái đến mức độ đó, cũng chỉ đành đóng cửa động phủ lại, sau đó lấy ra mấy viên dạ minh châu để chiếu sáng, ngồi xếp bằng xuống bồ đoàn, lại lấy hết những tiên dược mình có được trong mấy ngày nay.

- Chỗ ông trời có thể giúp cũng hữu hạn, quan trọng nhất vẫn phải là dựa vào bản thân.

Hắn thầm nghĩ trong lòng, mặc dù ở trong thế giới này liên tục gặp may, nhưng ngẫm lại, những người đuổi giết mình vẫn sống an lành, liền biết cực hạn giúp mình của thế giới này này là ở đâu, hiện giờ mình đúng như ước nguyện đã có được tiên dược trị thương, cùng với nơi để ẩn thân luyện đan, chuyện còn lại chính là mau chóng chữa khỏi thương thế trên người, dằn mặt đám vương bát đản đó một chút.

Trong Động phủ tiên khí nồng đậm, ấm áp như xuân, nhìn thuốc trị thương đang cầm, trên mặt Phương Hành dần lộ ra nụ cười.

Mà lúc này ngoài động phủ, Long giới đang là gió thảm mưa sầu, sấm chớp đùng đùng, một mảng phiêu diêu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận