Lược Thiên Ký

Chương 1145: Tiểu Vũ Thần tới.




Đến tột cùng tại sao Phương Hành phải khiêu chiến các tu sĩ Tịnh Thổ, đích thật là một sự tình để cho người ta khó hiểu.

Nhất là đến cấp độ lãnh tụ của Thần Đình Tiểu Thánh cùng Tiên Minh, suy tính vấn đề càng phức tạp...

Đương nhiên, một điểm càng mấu chốt là, bây giờ Phương Hành tốt xấu gì cũng là một đại nhân vật hết sức quan trọng, hắn làm gì, dù chỉ là một việc nhỏ, cũng sẽ để rất nhiều người suy đoán ý đồ sau lưng, suy đoán chuyện này có phải ám chỉ cái gì hay không, có phải có mục đích không thể cho ai biết hay không, có phải thuận tâm ý của hắn sẽ gặp xui xẻo hay không?

Cũng chính là nguyên nhân này, coi như hắn ra chiêu, nhưng trong lúc cấp thiết lại không người có dũng khí tiếp chiêu!

Tịnh Thổ xác thực như Hồ Tiên Cơ nói, cao thủ nhiều như mây!

Nhưng ngày đầu tiên Phương Hành khiêu chiến Tịnh Thổ, lại không có cao thủ chân chính xuất thủ!

Đều đang quan sát, đang cân nhắc, đang tính toán!

Ngay cả đám người Áo Cổ Tiểu Thần Vương cũng cảm thấy Phương Hành làm nhất định ẩn chứa thâm ý, nhưng nhất thời nhìn không ra mà thôi!

Đối với bọn hắn hiếu kỳ, Phương Hành lại không có chính diện nói rõ, cười cợt vài tiếng liền bỏ qua.

Nhưng đến buổi chiều, đoàn sứ giả lại xuất phát, tiến về trạm thứ hai của Tịnh Thổ, Vô Song thành!

Mục đích cuối cùng của bọn họ là tiến về tổng bộ của Chư Tiên Minh.

Cũng là lúc bọn hắn từ Thần Châu chạy đến, ở trên đường hết thảy thiết hạ bảy điểm dừng chân, một ngày một nhóm, do nhân vật đại biểu của bốn thế lực Chư Tiên Minh hướng dẫn, lần lượt đi qua bảy thành trì, cuối cùng đi tới Thiên Nguyên Cung, bắt đầu chính thức đàm phán...

Lúc đầu hành trình vốn định đi ở ban ngày, bất quá bởi vì Phương Hành muốn khiêu chiến, nên dứt khoát ban đêm lên đường.

Mỗi đến một thành, Phương Hành sẽ dừng lại một ngày, khiêu chiến các tu sĩ Tịnh Thổ.

Lúc mọi người lên đường, Phương Hành lại trầm mặc, lệnh Dao Trì tiểu công chúa giúp mình hộ pháp, mình thì xếp bằng ở trong Tiểu Thế Giới, sau đó hai tay dẫn dắt, kéo ma thân qua, trôi nổi ở giữa không trung, lại thi triển Đại Đạo Pháp dẫn lực lượng thiên địa đến, ẩn ẩn hóa thành một đồng lô, ma thân ngồi ngay ngắn ở trong lò, bản thể Phương Hành dùng bàn tay che ở trên đồng lô, trong lò bắt đầu có tiên diễm lượn lờ, hỏa ý thiêu đốt, bắt đầu luyện hóa ma thân, khói đen cuồn cuộn, giống như ma vật.

- Ngươi là đang…

Dao Trì tiểu công chúa nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng nhịn không được run sợ, hỏi một câu.

- Ta luyện binh!

Phương Hành thấp giọng nói, thần sắc có chút vặn vẹo, giống như chịu đựng thống khổ cực lớn.

Thần hồn của hắn một phân thành hai, có thể cảm động lây, ma thân chịu đựng thống khổ, chân thân cảm ứng cực kỳ rõ ràng.

- Vì sao làm sự tình nguy hiểm bực này?

Dao Trì tiểu công chúa run giọng hỏi, dường như rất không đành lòng.

- Bởi vì... ta vẫn quá yếu!

Phương Hành thấp giọng trả lời, ngừng lại một chút lại nói:

- Hơn nữa Tịnh Thổ quá nhu nhược!

Dao Trì tiểu công chúa nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, thần sắc đau khổ.

Không người biết được, Phương Hành ở ban ngày hung ác điên cuồng, đến ban đêm còn cần trải qua khổ sở bực này, ngay cả Dao Trì tiểu công chúa cũng cảm thấy, Phương Hành thật quá hung ác, không chỉ hung ác với người khác, đối với mình còn đặc biệt hung ác. Nàng và Phương Hành tâm ý tương thông, bây giờ sớm hiểu dụng ý của Phương Hành, nhất thời tim gan run rẩy, muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng không nói lời nào.

Bây giờ Phương Hành rõ ràng là dùng phương pháp luyện binh luyện ma thân!

Hắn đang nỗ lực chế tạo ma thân của mình thành một lợi khí không có gì không phá!

Năm đó Bạch Thiên Trượng truyền cho Phương Hành một bộ Đạo Tạng tên Bách Gia Ý, chính là tâm huyết cả đời của hắn, cơ hồ ẩn chứa thuật pháp công phạt của tất cả đạo thống. Tiên Anh tu thân, Ma Anh tu pháp. Bản thể của hắn Nguyên Anh, chính là Tiên Anh, đi là Thượng Cổ chi đạo, óng ánh hoàn mỹ, căn cơ hùng hậu, mà Ma Anh thì tu thuật pháp đương thời, công phạt vô địch, tinh diệu nhập vi.

Hôm nay con đường Tiên Anh vững vững vàng vàng, đã vượt qua ba đạo lôi kiếp, có thể xưng hoàn mỹ.

Mà Ma Anh tu pháp, vẫn còn ngưng ở bình cảnh, chưa từng tinh tiến.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, hắn không có thời gian!

Cái phương pháp kia, cũng chính là tu hành giới bây giờ, ý tứ là trăm hoa đua sắc, đủ loại võ đạo, ngàn vạn thần thông, rực rỡ muôn màu, ngay cả Thần tộc cường thế như vậy, cũng không thể không kiêng dè thần thông của Thiên Nguyên Đại Lục, phải tâm phục khẩu phục khen một tiếng tốt, bọn họ đều thừa nhận, bàn về lực lượng, Thần tộc đủ để nghiền ép Thiên Nguyên Đại Lục bây giờ, nhưng bàn về uyên bác, thì Thần tộc thúc ngựa cũng không đuổi kịp, thế nhưng chính vì phức tạp uyên bác, cho nên người đương thời gần như không có khả năng tu pháp tới viên mãn.

Bởi vì đồ vật muốn học nhiều lắm, cần thời gian dài dằng dặc.

Phương Hành không có thời gian, thời gian của hắn so với người khác càng gấp gáp hơn!

Bởi vậy ở trên đường từ Ma Uyên chạy đến Tịnh Thổ, hắn một mực đang suy tư, làm sao đề thăng thực lực của mình.

Cuối cùng nghĩ tới ba phương diện.

Một là tu vi của mình, tăng lên cảnh giới Tiên Anh, vậy cần làm gì chắc đó, thận trọng từng bước.

Hai là ma thân, cần cảm ngộ thần thông càng sâu, thôi diễn Bách Gia Ý đến cấp độ càng sâu.

Ba là Tiểu Thế Giới, cần vô số tài nguyên, cần tạo hóa khổng lồ!

Trái lo phải nghĩ, hắn rốt cục chọn đi đường tắt, luyện ma thân!

Thông qua vô số đại chiến, lĩnh ngộ tất cả đấu pháp thần thông, thôi diễn Bách Gia Ý đến cực hạn!

Dựa theo ý nghĩ của Thập Nhất Thúc, tu luyện Bách Gia Ý không khó, tuế nguyệt từ từ, tĩnh tâm thôi diễn là được, nhưng hôm nay Phương Hành gặp phải cục diện lại khác, Thần tộc phủ xuống, sinh gặp loạn thế, làm sao có thời giờ từ từ thôi diễn, vậy dứt khoát đi đường xưa, thông qua vô số đại chiến lĩnh ngộ Bách Gia chân ý, thông qua sinh tử ma luyện, đến thăm dò chân ý đương thời!

Bây giờ Tịnh Thổ, hội tụ đại khí vận của Thiên Nguyên Đại Lục, vô số cao thủ đều ở đây, chính là một lò nung thích hợp nhất.

Đương nhiên, một dụng ý khác Phương Hành không có nói ra ngoài miệng, hoặc nói chính hắn cũng không có ý thức được, chỉ dựa vào bản năng đi làm, lại để Dao Trì tiểu công chúa càng chua xót, đó chính là... đánh ra huyết tính của Tịnh Thổ!

Tựa như ở trên đường đến Tịnh Thổ, Phương Hành làm với những đạo thống quy hàng Thần tộc kia.

Dùng sức khi dễ, chính là vì để ngươi minh bạch, đừng tưởng an an ổn ổn là có thể được cuộc sống tốt, làm người phải có huyết tính.

Tịnh Thổ ở chếch một góc, lại thêm Thần tộc thế lớn, đã có rất nhiều người xương bắt đầu mềm nhũn.

Tối thiểu nhất, sứ giả Thần Đình có thể an toàn tiến vào Tịnh Thổ, là bởi vì Tịnh Thổ Tiên Minh, có quá nhiều người mất đi dũng khí đánh với Thần tộc một trận, ngược lại bắt đầu nghĩ đến hoà giải với Thần Đình, bọn họ thà rằng ở chếch một góc, chắp tay tặng cho Thần Đình mảng lớn tổ địa của Thiên Nguyên Đại Lục, cũng không muốn chân chính luyện binh luyện gan luyện hồn, trù bị đánh với Thần Đình một trận, đây là một điểm Phương Hành ghét nhất.

Lúc mới vào Tịnh Thổ, không biết bao nhiêu người nhằm vào Phương Hành, chửi ầm lên, để người chán ghét.

Nhưng càng khiến người ta chán ghét, là câu nói lúc đầu của Phương Hành: Đã hận ta như vậy, vì cái gì không người tới giết ta?

Xem ra, lửa giận của các ngươi còn chưa đủ!

Ta lại cho các ngươi thêm một mồi lửa...

Chính là muốn dùng sức một mình chiến Tịnh Thổ, thẳng đến đánh phục tất cả bọn ngươi, hoặc đánh các ngươi sốt ruột!

Đương nhiên, đủ loại suy nghĩ, nguyên do, đều là Dao Trì tiểu công chúa suy đoán, Phương Hành đối với chuyện này không có giải thích quá nhiều, với hắn mà nói, hắn thà rằng thừa nhận mình là muốn thông qua phương pháp này, đến lẩn tránh một số đại nhân vật của Tịnh Thổ hạ sát thủ, dù sao chỉ cần hắn khiêu chiến một ngày không kết thúc, tiểu bối có tư cách đánh với hắn một trận một ngày không xuất chiến, những đại nhân vật kia sẽ không dám ra tay, cái này cũng là một kế sách an toàn!

Về phần chỗ tốt khác, nói thí dụ như tranh công, lấy được tên vô địch...

Đều có!

Phương Hành lại nghĩ không được sâu như vậy, lúc đầu hắn là quen hành sự theo bản năng!

- Đến thành thứ hai...

Trước bình minh, đã đến Vô Song thành, các tu sĩ tự đi an giấc, Phương Hành lại hoàn toàn không để ý tới.

Với hắn mà nói, chỉ có một việc lớn, là tiếp tục khiêu chiến của mình.

Hoặc là nói, hành trình quét ngang Tịnh Thổ!

Bất quá để Phương Hành có chút thất vọng là, ngày thứ hai khiêu chiến, còn kém ngày thứ nhất.

Ngày thứ nhất xuất thủ tới khiêu chiến hắn, còn có hơn ba mươi người, nhưng ngày thứ hai, ngay cả mười người cũng không đến.

Hơn nữa trong mười người này, cũng không có cao thủ, chỉ có một cường giả Nhân Mã Tộc, cùng hắn qua mười mấy chiêu, sau đó bị hắn chấn động hư không, đánh bay ra ngoài, thổ huyết mà đi, kết quả này để Phương Hành nhíu mày, thất vọng đến cực điểm.

Cùng những người này đấu pháp, hắn đã áp chế tu vi.

Chỉ vận dụng ma thân, liền đại biểu hắn không có sử dụng lực lượng Độ Kiếp, chỉ là vì tìm người ma luyện thuật pháp mà thôi.

Nếu không phải bởi vì điểm này, những đối thủ kia hắn có thể trực tiếp quét ngang.

Nhưng coi như áp chế tu vi, cũng khó gặp địch thủ, điều này nói rõ cái gì?

Những vương bát đản thật có mấy phần bản lĩnh kia, còn một mực đang ở chỗ tối trốn tránh quan sát, chờ pháo hôi tới động thủ trước!

- Nhất định phải chọc bọn họ một chút...

Trong lòng Phương Hành nghĩ như vậy, ở ngày thứ ba, sau khi đánh bại các tu sĩ, lưu lại một câu.

- Tịnh Thổ không người?

Câu này lại khơi dậy lửa giận của vô số tu sĩ Tịnh Thổ, có một ít nhân vật nổi bật xuất quan, muốn đuổi tới trạm ngừng chân thứ tư, đi đánh với hắn một trận, hơn nữa càng có thật nhiều người nghiên cứu thảo luận, thương lượng với nhau, đến tột cùng muốn mời ai đến mới có thể kiềm chế được ma đầu kia, hiện tại ở Tịnh Thổ, có bản lĩnh đánh bại hắn, cũng không phải số ít.

- Chỉ tiếc Phù Diêu Cung Thiếu Tư Đồ ở một chỗ thần bí bế quan, nếu không nhất định có thể trảm ma đầu này!

- Không chỉ Thiếu Tư Đồ, nếu Bỉ Ngạn chi chủ xuất thủ, cũng có thể phất tay trấn áp hắn?

- Nghe nói trên Thiên Trì có một nữ tiên áo trắng tu hành, không bằng đi mời nàng đến?

Trong một mảnh nghị luận, mỗi người đều ra chủ ý của mình, chỉ tiếc lại khó có kết luận, chỉ là suy đoán mà thôi, bất quá rốt cục ở trong đêm ngày thứ ba, có một tin tức truyền đến, khiến cho các tu sĩ Tịnh Thổ cực kỳ hưng phấn, trùng trùng điệp điệp chạy đến thành thứ tư, bởi vì có một cường giả bí ẩn muốn tới chém Phương Hành.

- Tiểu Vũ Thần tu luyện ở thượng cổ chiến trường nghe nói việc này, đã chạy đến nơi đây!

- Tiểu Vũ Thần? Chẳng lẽ vị kia...

- Không sai, vị thứ hai trong Thiên Nguyên Thất Hung, thiên hạ võ đạo đệ nhất nhân... Hắn đến rồi!




Bạn cần đăng nhập để bình luận