Lược Thiên Ký

Chương 1054: Phương Hành, đại gia nhà ngươi!


Máu tươi bắn tung tóe, tiếng kêu rên liên hồi...

Hơn bốn trăm sinh linh thần tộc đã bị Phương Hành giết chỉ còn lại hơn bốn mươi người cuối cùng này. Lúc đầu bọn họ đều đã phân tán ở bốn phía hoặc trốn phía sau Quỷ Mộc, hoặc cách hắn càng xa càng tốt. Phương Hành truy giết từng người từng người một, tung hoành ngang dọc căn bản không dễ dàng như vậy, nhưng vào lúc này bọn họ lại cho rằng Phương Hành muốn chạy trốn, liên tục không ngừng vọt tới, quyết ý dùng hết mọi cách để giữ chân Phương Hành lại. Chuyện này lại làm bọn họ khó mà tự giữ mình, hầu như là lúc thương lượng xong liền chủ động tiến tới trước mặt ma đầu kia...

Mà trong tưởng tượng của bọn họ, cục diện Phương Hành nhất định sẽ chạy trốn lại không hề xuất hiện, ma đầu kia lần thứ hai vọt về phía họ.

Chạy trốn không phải mục tiêu, mình mới chính là mục tiêu!

Đám sinh linh thần tộc này hoảng sợ phát hiện ra sự thật đó, sau đó lại liên tục muốn chạy trốn.

Chỉ tiếc, Phương Hành đã không cho bọn họ cơ hội này.

Lúc này Phương Hành cũng đã như nỏ mạnh hết đà, một thân tổn thương không nói đến, chỉ là ma khí càng lúc càng đáng sợ, cũng đã bắt đầu không khống chế được, tuy là cung cấp cho hắn chiến lực cường đại nhưng cũng làm thân thể của hắn đạt tới một giới hạn như sắp bị phá hủy. Trong lòng hắn cũng hiểu, đây không chỉ là cơ hội đào tẩu cuối cùng như Đạo Vô Phương nói, cũng chính là một cơ hội giết người cuối cùng của mình. Vì vậy hắn vừa ra tay liền khác với lúc đầu, trực tiếp tụ tập tất cả ma khí lại, đồng thời đánh ra.

Ùng ùng!

Thiên địa đột nhiên tối xuống, như là trời trăng sao đồng thời biến mất, một vùng u minh phủ xuống nhân gian!

Phương Hành không tiếng động gào thét, ba đầu sáu tay vào giờ khắc này vung lên thật cao, ngay cả một đầu tóc đen cũng chổng thẳng lên trời. Ma khí cuồn cuộn lấy hắn làm trung tâm, như ngưng tụ thành thực chất như thủy triều ào tới, cuốn về tứ phương, lại hóa phạm vi trăm trượng quanh hắn thành một cảnh tượng tràn ngập ma khí. Giữa ma khí thậm chí mơ hồ nhìn thấy được sinh linh vô tận kéo thân thể tàn phế, gào thét thê lương lăn lăn lộn lộn trong tràng vực này, chính là tất cả âm hồn trước đây bị Phương Hành chém rụng...

- A... Chạy mau...

- Không ổn, ta bị kéo chặt rồi, đi không được...

- Quỷ Mộc đại nhân cứu ta... Cứu ta...

Những sinh linh Lạc Thần tộc may mắn còn tồn tại này mỗi người đều tranh nhau kêu thảm. Tiếng hô không dứt, liều mạng chạy trốn, nhưng bên trong trăm trượng đều đã bị u minh vô tận bao phủ. Sinh linh đáng sợ này bỗng nhiên tàn bạo hung lệ vọt tới bọn họ, kéo tay níu chân, tay xé miệng cắn kéo từng người từng người bọn họ vào trong ma khí cuồn cuộn, chỉ có tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền ra.

- Ma đầu, ngươi dám...

Lúc này Quỷ Mộc cũng cảm nhận được sự đáng sợ, gã mở trừng mắt nhìn tộc nhân cuối cùng của mình thất kinh trốn ra ngoài u minh rồi lại bị từng mảnh nhỏ ma khí như một bàn tay khổng lồ lôi trở lại, ánh mắt kinh hoảng vẫn luôn nhìn mình, trong lòng cũng có một ngọn lửa tuyệt vọng hừng hực bay lên. Điều này làm gã liều lĩnh nhanh chóng vọt về phía trước, hư ảnh của con thần long trên không trung vẫn còn đó nhưng gã vẫn chính diện va chạm với long uy, rống lên vọt về phía trước.

- Bùm... bùm

Một tiếng phá toái không gian vang vọng trong tai của người xung quanh. Long uy vốn chỉ có thần lực trong một chốc, lúc này đã tới lúc gần như tiêu tán. Sau khi Quỷ Mộc liều lĩnh xông về phía trước, hư ảnh thần long trên không trung cũng đang dần dần trở nên ảm đạm, sau đó từng tia thần quang tán về phía xa, bay vào không trung. Long ảnh cũng từ từ biến mất ở trên bầu trời, long giác rơi xuống.

Ầm!

Sau khi long ảnh biến mất, tốc độ của Quỷ Mộc cũng đột nhiên nhanh hơn, thẳng tắp vọt tới bầu trời giống như ma ngục u minh. Mấy thanh cốt đao hung tợn chém xuống đẩy ra tầng tầng ma khí, xua tan khói đen cuồn cuộn, lộ ra tình cảnh xung quanh đây...

Chư tu ở xung quanh đều ngây dại, tình cảnh quanh đây thực sự quá thê thảm.

Hơn bốn mươi tộc nhân sau cùng của Lạc Thần tộc lại trong thời gian ngắn ngủi như vậy đều đã bị mất mạng. Thân hình bọn họ cứng ngắc, còn nguyên dáng vẻ liều mạng giãy dụa trước khi chết, trên mặt là sự đau đớn mà hoảng sợ giống như tạc ra từ nham thạch. Có thân người bị tứ phân ngũ liệt, thậm chí tàn khuyết không đầy đủ, như là bị con dã thú nào đó cắn xé; có một vài người cũng không biết chuyện gì xảy ra, giằng co lẫn nhau, thiết mâu của ngươi đâm vào ngực bụng của ta, cốt đao của ta chảm vào cổ của ngươi, như là tự giết lẫn nhau mà chết!

Nói ngắn gọn, quanh đây đã không còn một người sống nào nữa, tất cả mọi người đều đã chết.

... Ngoại trừ tiểu ma đầu đang ngồi xếp bằng ở giữa, hung hăng bật cười!

Xem ra thi triển một kích cuối cùng này, tiểu ma đầu cũng bị thương rất nặng, lúc này tựa như ngay cả khí lực để nhúc nhích cũng không có. Nhưng hắn vẫn ngồi xếp bằng dưới đất, dương dương đắc ý nhìn Quỷ Mộc cười, không nói gì, nhưng so với thiên ngôn vạn ngữ đều đáng hận hơn!

Rõ ràng chính là khiêu khích!

Như là đang cười nhạo Quỷ Mộc không có một thân kỹ năng, lại bị hắn tàn sát hết tộc nhân, không chừa một mống!

- Ta giết ngươi...

Quỷ Mộc rống to, cốt đao khắp bầu trời đều bị gã khống chế lên, từ trên trời giáng xuống, ùng ùng chém về phía Phương Hành.

Cho dù gã vẫn luôn muốn bắt giữ Phương Hành, lúc này cũng máu nóng dồn lên não, đành phải vậy, chỉ có thể giết chết ma đầu thôi!

Cách đó không xa, Diệp Hồn Thiên cũng lướt trở lại, nhìn thấy cảnh tượng này chỉ cảm thấy hết hồn, sắc mặt trắng bệch, sâu sắc cảm thấy một trận khủng hoảng, bắt đầu mơ hồ có phần hối hận khi đối kháng với Phương Hành. Chỉ có điều cũng may, nhìn thấy ma đầu kia rốt cục cũng khó thoát khỏi cái chết thì mới thoáng an tâm một chút, đôi mắt không chớp cái nào nhìn sang, muốn nhìn thấy Phương Hành hồn phi phách tán mới có thể an tâm...

- Aiz, sao phải khổ như thế chứ?

Đạo Vô Phương nhìn Phương Hành bị vô số cốt đao bao phủ thì trong lòng cũng không nhịn được dâng lên một loại cảm giác bất lực.

Vì cứu Phương Hành, ngay cả con bài chưa lật của Thiên Nhất cung gã cũng đã dùng hết rồi, lại không ngờ tới có kết quả như vậy. Phương Hành bỏ qua cơ hội đào sinh cuối cùng, dùng cơ hội này để chém giết một đám tộc nhân còn lại bên cạnh Quỷ Mộc, sau đó cũng hoàn toàn làm mình lâm vào hoàn cảnh hẳn sẽ phải chết. Đến lúc này, ngay cả gã cũng không có khả năng giúp được hắn nữa, có thể thuận lợi đào sinh đã là vạn hạnh rồi!

Sau khi vô số cốt đao giáng xuống, trong lòng gã cũng dâng lên sự tuyệt vọng, không nhịn được mà nhắm hai mắt lại, chuẩn bị đào tẩu!

- Ha ha ha ha...

Ngay khi cốt đao nhao nhao ập xuống đỉnh đầu Phương Hành đang ngồi dưới đất phía dưới bỗng nhiên truyền tới tiếng cười to vô cùng đắc ý của hắn. Tiếng cười kia làm Đạo Vô Phương giật mình đột nhiên trợn mắt nhìn sang, đúng là Phương Hành lại cười. Cho dù đã đối mặt với tình cảnh hẳn phải chết lại không hề có hy vọng chạy trốn, hắn cũng đang cười, cười đắc ý không gì sánh được, vô cùng bừa bãi. Cũng không phải nụ cười to bình thường khi cuồng nhân đối mặt với cái chết, mà là một nụ cười vô cùng đắc ý, giống như một người mới vừa hãm hại người khác, sau khi làm chuyện gì đó, coi đối thủ như là một thứ cực kỳ ngu xuẩn vậy...

Cũng chính là tiếng cười kia nhắc nhở Đạo Vô Phương làm cho gã ý thức được cái gì đó.

- Không đúng, ma đầu kia làm sao có thể đơn giản để mình rơi vào kết cục phải chết như thế được?

- Hắn đâu phải một người bởi vì một chốc lát nóng máu mà không quản tới tính mạng của mình chứ...

- Cho dù người của Thiên Nguyên đều chết hết, ma đầu kia cũng sẽ sống rất tốt...

Các loại suy nghĩ trong đầu làm Đạo Vô Phương trong nháy mắt đoán ra được gì đó, mắt lóe tinh quang nhìn xuống phía dưới.

- Rầm rầm rầm

Vô số cốt đao đã khó khăn lắm rơi xuống đỉnh đầu Phương Hành, nhưng ngay lúc này, trong lòng Quỷ Mộc cũng chợt chuyển tâm niệm. Cốn chuẩn bị trực tiếp đánh chết Phương Hành xả hận, lúc cốt đao khó khăn lắm mới rơi xuống chợt có thời gian phản ứng lại. Cản thân mình bây giờ chém giết ma đầu kia thì có ích lợi gì? Bốn trăm tộc nhân bị tàn sát, cho dù mình cũng chém chết tên ma đầu này thì đối với tộc nhân, mình cũng đã phạm vào một tội lớn, không thể thoát thân được. Chỉ có giam cầm được ma đầu kia lại, hỏi ra được bí mật lập được đại công thì mới có thể giữ mạng!

Suy nghĩ này làm gã nhanh chóng tỉnh táo lại, động tâm niệm, tất cả cốt đao đều hóa thành cốt liên, tầng tầng lớp, từng vòng một quấn về phía Phương Hành, trực tiếp hóa thành một cái cốt lồng không có một khe gió thổi lọt, vây khốn hắn ở trong đó. Tất cả cũng rất thuận lợi, mắt thấy Phương Hành đã mất đi năng lực phản kháng, căn bản không cố gắng phản kháng, mặc cho cốt lồng hình thành.

- Cuối cùng cũng vẫn bắt được ma đầu kia rồi...

- Tuy là phải trả giá đắt là bốn trăm mạng tộc nhân nhưng chỉ cần hỏi ra bí mật trên người hắn, đây vẫn là đại công!

- Ba nghìn thần tộc giáng xuống Thiên Nguyên chỉ vì tìm kiếm bí mật kia, lại bị ta trong lúc vô tình hoàn thành...

Nghĩ tới đây, trong lòng gã lại dâng lên một chút vui vẻ, hòa tan sự bi thương khi mới vừa phải chứng kiến cảnh tất cả tộc nhân đều bị giết.

Nhưng mà cũng trong nháy mắt cốt lồng thành hình, chuyện không ngờ tới lại xuất hiện.

Phương Hành vẫn luôn đắc ý cuồng tiếu mặc dù không chịu đòn nghiêm trọng cuối cùng của Quỷ Mộc nhưng tới lúc dầu hết đèn tắt, nhất là lần cuối cùng hắn phóng ra tất cả ma khí, giết chết một tên tộc nhân cuối cùng của Lạc Thần tộc làm hắn bị phản phệ mãnh liệt. Trong khi hắn liên tục duy trì tiếng cười, loại phản phệ đó cũng đang không ngừng tăng cường, dường như làm tiêu hao một luồng sức sống cuối cùng của hắn, làm khí tức trên người hắn càng lúc càng nhạt, càng lúc càng yếu giống như là một luồng khói xanh, dần dần biến mất trong không trung...

- Bốp...

Cốt lồng ráp lại một đoạn khớp xương cuối cùng, chính thức thành hình, cũng đại biểu cho Quỷ Mộc hoàn toàn khống chế được người bên trong lồng.

Nhưng ngay lúc này trong lồng lại không còn ai nữa...

Phương Hành lại đã biến mất, tất cả ma khí, tất cả tiên huyết, tất cả cốt nhục, đều biến mất sạch sẽ.

Trong lồng tre chỉ còn lại một viên bạch cốt xá lợi to bằng một quả trứng thiên nga, sau đó vỡ thành bột mịn, tản ra tứ phía!

Trên không vắng vẻ, duy nhất còn lại chỉ có tiếng cười của Phương Hành, dường như còn vang vọng trên không trung, kiêu ngạo vô tận, dương dương đắc ý!

- Chuyện này... có chuyện gì xảy ra?

Cả người Quỷ Mộc đều ngây dại, tất cả trong cốt lung gã đều có thể cảm nhận được, nhưng lúc này gã xác thực cảm thấy trong lồng không có cái gì cả. Bản thân mình hao hết tâm tư nghĩ muốn bắt sống, vì thế thậm chí hy sinh hết hơn bốn trăm tộc nhân để bắt ma đầu Thiên Nguyên Phương Hành, đại biểu cho mình sẽ lập được công lớn khi bắt được ma đầu Phương Hành, lúc này lại đã hoàn toàn biến mất!

- ... Đó là phân thân sao?

Ngay cả Đạo Vô Phương cách đó không xa, gương mặt thịt béo cũng không nhịn được mà run rẩy, khiếp sợ, ngoài ý muốn, nghĩ mà sợ, khủng hoảng, các loại suy nghĩ đan xen trong đầu gã. Tựa như mới qua nháy mắt, nhưng cũng tựa như đã qua quá lâu rồi, gã đột nhiên phản ứng lại, quay đầu lại bỏ chạy, vừa chạy vừa mắng:

- Đại gia nhà ngươi! Tiểu ma đầu, chỉ là một phân thân cũng không nói sớm, để ta ở lại nơi này gánh trách nhiệm...

Bạn cần đăng nhập để bình luận