Lược Thiên Ký

Chương 1331: Con đường của tiền bối

Cửu Đầu Trùng thúc giục làm mấy người Phương Hành cũng khẩn trương lên, nhưng đối với cửa thứ ba này quả thực là không có manh mối gì. Giống như Lộc Tẩu nói trước đó vậy, trận pháp có phức tạp tới đâu luôn có dấu vết để lần theo, có hy vọng phá giải, nhưng ở trong vùng bia hải mênh mông này sắp xếp bừa bãi làm người ta nhức đầu nhất. Bởi vì nó vốn là không có quy luật, đương nhiên cũng khó có thể tìm được quy luật gì đó để lợi dụng. Chuyện này đối với bọn họ thì như đặt ở trước mắt nhưng ngoại trừ cứng rắn đánh ra ngoài ra thì không còn thượng sách nào khác. Nhưng bi thương chính là Cửu Đầu Trùng từng trải lại hiểu biết nói với bọn họ: cứng rắn đánh ra không thể thực hiện được, bằng không ông ta cũng sẽ không bị nhốt ở đây bảy năm!
Trước đây vì vấn đề này phải nhức đầu là Cửu Đầu Trùng, mà bây giờ Cửu Đầu Trùng ném vấn đề cho bọn họ.
- Nếu hắn dám đụng tới một cọng tóc gáy của vợ ta, ta liền giết chết muội muội của hắn, lại giết hết đám huyết mạch tạp chủng của Cửu Đầu Trùng...
Một quyền của Phương Hành đập lên núi làm vỡ nát một mảng núi đá lớn, ánh mắt âm lãnh trước nay chưa từng có.
Trong sự âm lãnh lại xen lẫn sự ảo não sâu sắc...
Lúc này hắn liên tục suy nghĩ ba ngày rồi đều không thể nghĩ ra cách phá giải ải thứ ba này, trong lòng hầu như tuyệt vọng, thậm chí còn hận lây cả các đời trước của Long tộc. Nếu không phải mấy lão già khốn kiếp cá chạch thối kia nghĩ ra nhiều cửa ải khó khăn quái lạ như thế để làm khó dễ hậu bối, hiện tại hắn cũng không cần hao tổn tinh thần ở đây. Thân là hậu duệ Long tộc, Long Nữ cũng sẽ không bị người ta uy hiếp như vậy.
Mẹ kiếp đám cá chạch già kia, đáng đời bọn họ phải tuyệt chủng!
- Lúc này không tức giận được, cho dù muốn chiến cũng phải bàn bạc kỹ hơn!
Lộc Tẩu nhìn thấu sự ảo não trong tim Phương Hành nên thấp giọng khuyên nhủ, rất sợ hắn hành động theo cảm tính.
- Đúng vậy...
Văn Tiên sinh cũng nói theo, gượng cười nói:
- Huống hồ cũng không chỉ đơn giản vì muốn giúp Cửu Đầu Trùng, bản thân chúng ta cũng phải xông qua cửa này mà? Hiện tại cho dù chém Cửu Đầu Trùng thì có tác dụng gì trong chuyện này đâu? Nếu chúng ta không tìm thấy phương pháp phá vỡ cửa ải này, sợ là chúng ta cũng phải giống như lão ta, vĩnh viễn bị vây ở nơi này, dù sao tài nguyên của chúng ta sợ là cũng không chống đỡ được trong thời gian quá dài...
Phương Hành giận dữ không nói lời nào. Đạo lý này hắn làm sao không biết được, chỉ là không giải ra được đáp án nên trong lòng vô cùng bực bội!
Ngay trong sự trầm mặc được bao phủ bởi sự u ám, mấy ngày qua, Ngao Liệt vốn nói rất ít lại đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to cũng lóe lên ánh sáng không xác định được, dường như cố lấy hết dũng khí mới nói:
- Có thể ta biết rõ làm sao có thể qua cửa ải này...
- Bộp...
Một câu nói này của y giống như tia chớp xẹt qua phía chân trời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía y.
Thậm chí Phương Hành có phần kích động kéo cánh tay y lại:
- Nói mau đi!
- Ta cũng không chắc chắn lắm...
Ngao Liệt nuốt nước miếng một cái, lại trầm ngâm một lát rồi mới chậm rãi mở miệng nói:
- Trước đây các ngươi đều suy đoán trên Tiên lộ mà tiền bối Long tộc ta để lại có đầy khảo nghiệm liên tiếp, đã có cửa cần can đảm, có cửa cần vấn tâm, mỗi bước một huyền cơ, mỗi đường mỗi kiếp nạn, vì vậy suy đoán cửa thứ ba này tất cũng là một cửa ải khó, tất nhiên có phương pháp có thể phá giải được, nhưng... mấy ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, tiền bối Long tộc chúng ta để lại Tiên lộ này thật sự chỉ là vì khảo nghiệm những thế hệ sau như bọn ta thôi sao?
Những lời này nói không đầu không đuôi, như lọt vào trong sương mù, nhưng thấy y nói nghiêm túc thế thì tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe.
Ngao Liệt ngừng lại một chút, lại nói:
- Ta cũng là Long tộc, không dám nói tới cùng trình độ với cảnh giới của các đời trước, nhưng đoán thử suy nghĩ của bọn họ thì vẫn được, Long tộc chúng ta chú ý không lo không sợ, dũng mãnh thẳng tiến, cũng không có quá nhiều tâm địa gian xảo, nếu ta có vận may lớn muốn để lại cho hậu bối chắc là sẽ không bày quá nhiều cửa ải khó khăn để làm khó họ, dĩ nhiên cũng sẽ không trực tiếp cho họ, bởi vì nếu họ không có đọa tâm và căn cơ, tạo hóa cho họ chỉ sợ là phúc không phải họa, cho nên ta càng có thể làm, cho dù những tiền bối kia năm đó phải trải qua những gì để đoạt được những tạo hóa này, thì ta cũng biết tạo hóa có được không hề dễ...
Lúc nghe thấy lời này, ánh mắt của mọi người ở xung quanh đã mơ hồ sáng lên, dường như ý thức được cái gì đó.
- Nói tiếp!
Phương Hành hơi sáng mắt lên, nhanh chóng thúc giục.
Ngao Liệt nhìn thấy suy nghĩ của mình lại được Phương Hành tán thành thì tất cũng hưng phấn, nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi nói tiếp:
- Cho nên, ta suy nghĩ từ điểm này, có khả năng là chúng ta đã hiểu sai ý của bọn họ rồi không? Bọn họ để lại Tiên lộ này, có ba cửa ải lớn, kỳ thực ý nghĩa quan trọng nhất cũng không phải là vì khảo nghiệm cũng không phải là muốn làm khó dễ, mà là muốn nói cho chúng ta về kinh nghiệm năm đó của bọn họ, cũng làm cho chúng ta cảm nhận được cảm nhận năm đó của bọn họ ở một mức độ nào đó?
- Giống như cửa thứ nhất vậy, xông qua tinh hải vô tận, U Thổ thoạt nhìn như vạn phần hung hiểm nhưng vẫn thu được tạo hóa, có phải là thời điểm bọn họ vốn ở tinh không gặp phải nguy hiểm như vậy, tự nhận là vô cùng không may mắn, lại tự nhiên nhận được cơ duyên hay không? Chuyện này rất có khả năng, bởi vì Thiên Nguyên cũng không có U Thổ, các đời trước của Long tộc căn bản cũng không có khả năng tu luyện Long tức hỗn độn. Mà môn thần thông này lại được khen là thần thông tối cường của Long tộc ta, có thể thấy bọn họ sau khi bước vào tinh không này mới tìm hiểu ra được...
- Bọn họ đã từng trải việc cầu sự sống trong cõi chết, cho nên cũng muốn cho chúng ta cảm nhận chuyện đó sao?
Văn Tiên sinh cau mày, hỏi dò:
- Cửa thứ hai lại là ảo giác đó, bọn họ trải qua ảo giác như thế nào?
Lúc này Ngao Liệt trả lời rất nhanh:
- Ảo giác này có thể thể hiện tâm ma mà bọn họ đã từng trải qua...
- Tâm ma?
Mọi người đều thì thào lẩm bẩm, tâm tư đặt hết lên lời y nói.
- Không sai, chính là tâm ma mà bọn họ trải qua trên Tiên lộ...
Ngao Liệt trầm giọng nói:
- Phải biết, trước đây bọn họ bước vào tinh không là dưới tình huống không biết gì cả, cho dù là rồng hay là Tiên, trước đây rời khỏi Thiên Nguyên đều bị ép bất đắc dĩ mà thôi. Bọn họ là một nhóm người bị trục xuất, căn bản không biết sau khi rời khỏi Thiên Nguyên sức sống bừng bừng sẽ đi về đâu trong vùng tinh không tĩnh mịch rộng lớn này, cứ như vậy chờ tới đau khổ, cô tịch, làm thế nào mà chịu được? Trước đây sau khi rời khỏi tinh hải ba người chúng ta bỏ lỡ Vô Lượng môn đã tung hoành trong Tiên lộ, không ngờ tới mất tận ba mươi năm, tư vị đó là sự tĩnh mịch bậc này chứ, tỷ phu bởi vì buồn chán mà chuẩn bị nuôi heo dùng để ăn thành đại yêu luôn rồi...
- Nói bậy, sư tôn nuôi chúng ta là làm thú cưng, không phải dùng để ăn...
Lời này vừa nói ra, đám đệ tử heo mập đều cảm thấy không vui trợn mắt nhìn Ngao Liệt.
- Được được được, thú cưng cũng được...
Tâm tình Ngao Liệt vô cùng tốt, không cãi nhau với bọn họ mà khoát tay áo tiếp tục nói:
- Phải biết rằng lúc đó chúng ta dù sao cũng chỉ có ba người làm bạn, hơn nữa biết trước có Tiên giới, có mục tiêu, có chí hướng, chỉ cần đi về phía trước là sẽ có kết quả, nhưng các vị tiền bối là lần đầu Tiên đi trên Tiên lộ này, làm sao có thể biết phía trước có vật gì được? Con đương trước mặt bọn họ đều không biết trước, con đường của chúng ta còn có phần cuối, con đường của bọn họ lại không biết có phần cuối hay không, ở trong hoàn cảnh lạnh lùng cô tịch này, cho dù là Tiên nhân, cho dù là nhóm Long tổ tiền bối vô cùng cường đại, làm sao có thể không sinh ra tâm ma được?
Nói đến đây, tất cả mọi người đã hiểu “tâm ma” mà Ngao Liệt nói là thứ gì...
- Đúng vậy, đối mặt với sự vô cùng này, đối mặt với con đường không biết nơi nào là điểm cuối, ai có thể giữ được đạo tâm không có một hạt bụi đâu?
Ngẫm lại một đám tu sĩ bị trục xuất tới tinh không, mất đi quê hương, bước đi trong tinh không vô tận này, đối mặt với một đại tinh hoang vắng thờ ơ không có chút sức sống, bọn họ làm sao có thể không sinh ra sự hối hận, muốn quay đầu trở về chứ?
Đừng nói là sẽ có tâm ma, sợ là còn có người bị ép điên nữa!
Nhưng vẫn có người kiên trì, đi tới cuối con đường mờ mịt này, khai sáng sự huy hoàng của Đại Tiên Giới...
Vì để bọn hậu bối hiểu được tâm tình khi đó của bọn họ nên bày vài cái cảo cảnh, thật sự quá hạ thủ lưu tình rồi!
- Vậy nếu như nói tiền bối Long tộc muốn kể ra, trước là hung hiểm và tạo hóa mà bọn họ gặp phải ở tinh không, hai là bọn họ phải trải qua tâm ma ảo cảnh trùng điệp, cửa ải cuối cùng của Tiên lộ này là một cửa quan trọng nhất, muốn nói cho chúng ta biết thứ gì đây?
Giọng của Lộc Tẩu thật thấp hỏi, sau đó tất cả mọi người đều xúc động, trầm mặc.
Ánh mắt của mỗi người đều nhìn xuống phía dưới, nhìn về phía bia hải vô tận, đáy mắt như có cảm xúc nào đó.
- Dĩ nhiên là... kẻ địch của bọn họ rồi!
Ngao Liệt cũng trầm mặc thật lâu sau đó mới khe khẽ mở miệng, dường như sợ kinh động tới vong hồn ở đây.
Trong chốc lát không có ai trả lời, nhưng mỗi người đều biết y nói không sai.
Bởi vì khi chưa nghĩ tới chỗ này, bia đá kia chỉ là bia đá, nhưng bây giờ nhìn lại lại cảm thấy bia đá giống như mộ bia!
Nghĩ đến cũng hợp lý!
Trước đây các bậc tiền bối xông Tiên lộ, trong tinh không trải qua hung hiểm đáng sợ cùng sự dày vò nội tâm.
Trong tinh không càng có nhiều sinh linh khác với sinh linh của Thiên Nguyên tồn tại, sinh linh khác chinh chiến với bọn họ, tranh đoạt tài nguyên. Nhóm tiền bối cũng đã đánh bại vô số kẻ địch, cuối cùng mới đoạt được Đại Tiên Giới, tạo ra Tiên cơ muôn đời.
Nếu không như vậy, ba nghìn thần tộc làm nô bộc làm sao có được?
- Nói như thế, chúng ta ở trên Tiên lộ này quả thực cũng không phải phá quan mà là đang một lần nữa đi trên con đường mà các đời trước của Long tộc đi qua, trải qua cảm nhận của bọn họ lúc ở tinh không, lĩnh hội sự vui sướng khi bọn họ nhận được tạo hóa trong tuyệt cảnh, cũng lĩnh giáo sự đau khổ cùng tuyệt vọng của bọn họ ở trong tinh không, học bọn họ để chiến thắng tâm ma, luyện ra đạo tâm đối mặt với tuyệt cảnh cũng vĩnh viễn không lùi bước...
Giọng nói cảu Ngao Liệt hơi trầm xuống, nhẹ nhàng nói:
- ...Một bước cuối cùng chính là cho xem kẻ địch mà bọn họ đã từng chiến thắng!
Lộc Tẩu âm trầm thở một hơi:
- Nếu nói như vậy, cửa ải cuối cùng này, chẳng phải là...
- Khà khà... Ngươi nói rất hay, bí mật để phá giải cửa ải cuối cùng này đây rồi!
Phương Hành bỗng nhiên nặng nề nở một nụ cười rồi vỗ bả vai Ngao Liệt một cái, sau đó liền đứng lên, duỗi người.
Lúc nhìn về tinh hải, ánh mắt đã có vẻ vô cùng kiên định cùng cuồng bạo.
- Đương nhiên là phải cứng rắn xông qua, không có đường tắt nào có thể đi được!
- Giống như tiền bối của Long tộc cùng chúng Tiên đã từng, khi đối mặt với kẻ địch, bọn họ cũng không có đường tắt có thể đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận