Lược Thiên Ký

Chương 1512: Hai đại tiên bảo


- Thế mà thật dám động thủ?

Nhìn thấy Đế Thích điểm ra một chỉ, Phương Hành cũng không khỏi nhướng mày, hắn vốn cho rằng vị Đế Tử này đã được Tiên Soái cảnh cáo, không dám động thủ với mình, nhưng không ngờ tên kia còn có phần quyết đoán này, chỉ có điều dưới tình thế cấp bách, hắn cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, hắn đã dám đến, vậy liền có nắm chắc, coi như đánh không lại vẫn có thể trốn, lại thêm ở sâu trong nội tâm hắn cũng thật sự muốn lãnh giáo bản lĩnh hiện tại của Đế Thích một chút, khi thấy một chỉ điểm tới, mặc dù trái tim có chút áp lực, nhưng vào lúc này chiến ý cũng thăng lên, hắn lạnh lùng cười dài một tiếng, đối mặt một chỉ này, thế mà không tránh không né, trái lại đạp lên tinh vực xông thẳng tới.

- Hưu!

Đế Thích từ xa điểm ra một chỉ, một đạo Hồng Mông tiên quang xuyên phá tiên vực, uy nghiêm như kiếm, trảm thẳng đến giữa chán Phương Hành.

Còn Phương Hành thì lật tay rút ra một thanh đại đao, kéo đao mà đi, hung thế ngập trời, tại thời khắc Hồng Mông tiên quang chém tới, hắn cũng bạo hống một tiếng, trở tay xuất đao, uy thế một trảm này vô cùng mạnh mẽ, thực sự có thể xưng là hoàn mỹ, sau khi chém ra một đao này, phía sau cũng hiện lên kim sắc quang hoa, làm loá hai mắt mọi người, dưới chân hắn đã tuôn ra một phương huyết hải, bên trong có vô số oan hồn chìm nổi, trên đao quang loá mắt có một nửa trắng, một nửa đen, giống như chém ra một đao thái cực vậy!

Sau khi tu luyện Thái Thượng Cửu Kinh, đây là lần thứ nhất Phương Hành thi triển Khi Thiên Bá Man Đao!

Hắn lập tức có cảm giác, trình độ điều khiển cây đao nào này của mình lại cao hơn một bậc, ngược lại là có chút nằm ngoài dự liệu của hắn!

Lúc đầu cầm đao, hắn chỉ có thể thi triển một thành lực lượng, về sau đại chiến cùng Cửu Đầu Trùng, dù đã thi triển thánh nhân pháp môn, thiêu đốt thọ nguyên, cũng chỉ thi triển ra bảy thành lực đạo trong đó mà thôi, nhưng bây giờ cửu kinh đã quán thông, cảnh giới tự thân cũng lập tức mở ra, tu vi tăng trưởng từng ngày, hiện tại đã dễ dàng thi triển ra gần chín thành uy lực của đao này.

Trước đây hắn có làm như thế nào, cũng chỉ có thể chém ra hai đạo đao mang, một đen một trắng, không hòa hợp!

Nhưng lúc này, hai đạo đao mang đã có hình thái giao hòa sơ bộ, hắn cũng mơ hồ tiếp xúc đến chân ý của đao này.

- Không hổ là tiên bảo chân chính!

Phát hiện ra điểm này, niềm tin của hắn càng lớn hơn, đao mang gào thét mà ra, đâm thẳng vào một chỗ với một chỉ Hồng Mông của Đế Thích!

Ầm ầm...

Trong tinh vực, lập tức xuất hiện cuồng phong phần phật, lực lượng khổng lồ ảnh hưởng đến tất cả chư tiên đang quan chiến ở trong bán kính ngàn dặm khiến họ đều không mở nổi mắt, lực lượng chôn vùi cuồng quét bốn phía, thậm chí uy thế còn mạnh hơn so với Đại Kim Ô mượn lực lượng tiểu hành tinh quét sạch tứ phương.

Càng kinh người hơn chính là, uy thế đụng vào nhau, thế mà không phải ngang nhau, lực lượng một đao Phương Hành chém ra làm chính hắn cũng có cảm giác giật mình, sau khi hai đạo đao mang trắng đen giao hòa vào nhau, vậy mà khiến lực lượng tuyệt diệt kia dâng lên, thậm chí gia trì một kích này của hắn lên gấp ba lần, khiến cho một đao kia gần như tiếp cận lực lượng một kích toàn lực của Thái Ất trung giai, không chỉ có chém tan một chỉ Đế Thích điểm tới, càng có dư lực, tản mát ra đao quang như là mưa sao băng, hướng về phía Đế Thích vẩy tới!

- Hả, không thể nào?

Ngay cả Phương Hành cũng thấy ngây người, nhấc đao lên đánh giá một chút, mắt hiện đầy vẻ khó có thể tin.

Thẳng đến lúc này, hắn mới có cảm giác, có lẽ chuôi đao này thật sự là bảo bối...

Trước kia coi nó là thiêu hỏa côn, hoặc nói là thanh đao phổ thông, thật sự là có chút khinh thường món tiên bảo này rồi...

- Hả?

Lúc này, ngay cả Đế Thích cũng nhướng mày, con mắt nhìn chăm chú lên chuôi đao kia, sau đó đối mặt với mưa sao băng phô thiên cái địa đang rơi về phía mình, nhưng vẫn bất động thanh sắc, chỉ có áo choàng bên người nhẹ nhàng run lên, tất cả mưa sao băng liền rơi vào trong áo choàng của hắn, tựa như cục đá chìm xuống sông, ngay cả một điểm bọt nước cũng không xuất hiện, càng không cần nói đến việc đả thương địch thủ...

Nhưng kết quả này, đã đủ để người chung quanh đều cảm thấy hoảng sợ...

Coi như biểu hiện của Đế Thích điện hạ có bình tĩnh, cũng không thể che đậy sự thật một chỉ kia của hắn rơi vào thế hạ phong?

Chuyện này làm sao có thể?

Trong sân có không ít người tu vi cao minh có thể thấy rõ ràng, một thức này của Đế Thích thực sự bất lợi quá lớn, hắn không có sử dụng tiên bảo, binh khí, thậm chí không có đụng tới thần thông, chỉ nương tựa theo tu vi tự thân, dùng một ngón tay điểm ra ngoài, mà một chỉ nhẹ nhàng này cũng chỉ dùng không đến ba thành lực lượng hắn, nhưng Đế Lưu điện hạ không chỉ vận dụng binh khí cấp bậc tiên bảo, hình như còn dùng hết toàn lực chém ra một đao kia, nên mới chiếm được ngần ấy lợi thế, trên thực tế chuyện này càng để lộ ra chênh lệch ở giữa hai người!

- Đây chính là Khi Thiên Bá Man Đao?

Dường như một chiêu này khiến Đế Thích hơi rơi vào thế hạ phong, nhưng hiển nhiên hắn không để ánh mắt người chung quanh vào trong lòng, con mắt chỉ chăm chú nhìn về phía cây đao trong tay Phương Hành, giống như là đang tự nói, lại giống như than nhẹ:

- Lúc trước phụ vương luyện máu huyết của một trăm vạn tu sĩ cùng tinh túy cửu thiên, chế tạo ra món tiên bảo này, thật sự là để cho những huynh đệ như chúng ta rất hâm mộ, về sau ngươi và đao này đều đã biến mất, phụ vương truyền cho ta tiên mệnh, cũng ban cho ta một kiện tiên bảo, chính là cái Lĩnh Táng Diệt Tứ Phương Bào này, bàn về phẩm cấp Tiên giai, cũng không chênh lệch so với binh khí kia của ngươi, chỉ là ta một mực nghĩ mãi mà không rõ, vì sao phụ vương ban cho ngươi, Tiên bảo chiến đấu, đến lượt ta lại là hộ thân tiên bào?

Lời này của hắn khiến lực chú ý của mọi người dẫn lên bộ áo choàng huyết hồng kia, nhìn cái áo choàng xong, lại nhìn đao trong tay Phương Hành, tâm cũng có điều ngộ ra, khó trách hai kiện tiên bảo này đều có lực lượng kinh người như thế, hóa ra đều xuất thân từ tay Xích Đế, chỉ có điều cùng là tiên bảo, cùng do Xích Đế luyện, nhưng tác dụng lại rất khác biệt, một cái chủ công, một cái khác lại là phòng ngự!

- Ha ha, có lẽ lão gia tử cảm thấy ngươi hơi đần, nên cho ngươi vật bảo mệnh.

Phương Hành cười ha ha một tiếng, trong lòng cũng cảm thấy hơi chút thoải mái.

Vừa rồi nhìn huyết bào của Đế Thích có thể càn quét hết thảy, thật sự là hắn có chút nóng mắt, hiện tại vô tình vung ra uy lực của Khi Thiên Phách Bá Đao, mới biết được hóa ra mình cũng có một kiện tiên bảo không hề thua kém cái huyết bào kia, chỉ là lúc trước không biết dùng mà thôi!

Dù là như thế, hắn đối với cái huyết bào kia vẫn có chút nóng mắt...

- Sớm muộn cũng phải đoạt lấy...

Cái ý niệm này còn chưa xuất hiện trong đầu, hắn đã nghe được Đế Thích nhàn nhạt mở miệng:

- Lấy ra đi!

- Hả?

Trong lòng Phương Hành giật mình, liền thấy Đế Thích ra tay lần nữa.

Trong ngực hắn vẫn ôm cả Thanh La, nhưng thân hình đã nhảy đến không trung, bồng bềnh như tiên, mang theo một loại khí tức giống như đến từ viễn cổ, rõ ràng là thân hình bất động, chỉ nhẹ nhàng lướt về hướng Phương Hành, nhưng nhìn ở trong mắt, thế mà cho người ta một loại cảm giác thân hình đầy trời, không thể nắm bắt, thẳng đến khi lướt đến khoảng cách hơn mười dặm trước người Phương Hành, hắn mới đột nhiên dùng tay bắt ra ngoài, một trảo này cũng chưa dùng toàn lực, nhưng lực lượng so với một chỉ vừa rồi đâu chỉ mạnh hơn gấp mười lần, trực tiếp ép hư không quanh người Phương Hành ngưng kết!

Đương nhiên một trảo này hướng tới chuôi đao trong tay Phương Hành!

Phương Hành cũng vừa mới động tâm muốn đoạt tiên bảo của hắn mà thôi, vậy mà cái thằng này đã trực tiếp động thủ!

Hơn nữa còn thật sự quyết tâm!

- Không tốt, đao này không thể cho hắn!

Trong lòng Phương Hành kinh hãi, vốn còn ý tứ đọ sức cùng Đế Thích một phen, dù sao hắn cũng biết tên kia không dám giết mình, nhưng hôm nay lại không giống, có lẽ cái thằng này không dám giết mình, nhưng hắn tuyệt đối dám đoạt đao của mình, chuyện này làm sao có thể chịu?

Không làm sao được, chỉ có thể thi triển đòn sát thủ...

Đột nhiên trong Khô Lâu Đầu Cốt treo ở bên cạnh, bay ra một vòng sương mù màu đỏ, mà thân hình hắn cũng nhanh chóng quay ngược trở lại, nhảy vào tinh vực!

Thấy tình huống không ổn, liền trực tiếp muốn trốn!

- Hừ?

Đế Thích cũng đã nhận ra một loại biến hóa nào đó trong tinh vực, sắc mặt hơi kinh ngạc, sau đó cứng lại, đột nhiên hung hăng vỗ ra một chưởng, lực lượng một chưởng này tăng vọt lên rất nhiều, gần như phô thiên cái địa, quét về chỗ Phương Hành, hắn dự liệu được Phương Hành muốn bỏ chạy, liền mặc kệ người ở chỗ nào, quét ngang tinh vực!

- Chẳng lẽ muốn đánh chết hắn ở chỗ này?

Ngay cả Thanh La đang nép trong ngực Đế Thích như là chim non, vào lúc này ánh mắt cũng đột nhiên phát sáng lên.

Nàng không nghĩ tới trận chiến này càng ngày càng nghiêm trọng, lại có khả năng đạt tới kết quả hoàn mỹ mà nàng nghĩ cũng không dám nghĩ...

Chỉ tiếc, ý nghĩ này của nàng cuối cùng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi!

- Qua...

Thời điểm Đế Thích thi triển ra một chưởng toàn lực, hung hăng đánh về phía tinh vực Phương Hành biến mất, trong tinh vực đột nhiên vang lên một cái thanh âm có vẻ hơi già nua, sau đó chư tiên chung quanh liền nhìn thấy, trên không chỗ tinh vực bọn hắn, đột nhiên xuất hiện một cái Không Gian Chi Môn to lớn, có một đạo tiên quang từ bên trong cái Không Gian Chi Môn kia bay ra...

- Oanh!

Một chưởng kia của Đế Thích, trực tiếp đụng phải đạo tiên quang này, trong nháy mắt chưởng lực tiêu tán, sắc mặt Đế Thích cũng đột biến giống như bị thương nặng, xu thế hướng về phía trước hoàn toàn bị ngăn cản, sau đó liên tục lui về phía sau, vào lúc này khí tức trên thân cũng ảm đạm đi rất nhiều, giống như đã bị thương.

- Bảo hộ Đế Tử!

Thấy một màn đột ngột này, Tiên binh dưới trướng Đế Thích đóng quân ở chung quanh, gần như đồng thời kinh hãi, dưới sự dẫn dắt của ba vị Tiên tướng , vội vàng hướng về phía trước lao đến, trùng trùng điệp điệp ngăn ở trước mặt đạo tiên mang kia, vô số tiên kích đều chỉ về phía trước, chiến ý cuồn cuộn có thể đốt cả tinh không, ầm vang một tiếng, liền tràn ra tầng tầng trận văn, xoắn nát dư ba của đạo tiên quang kia!

Cùng lúc đó, dưới tiếng hét lớn của ba vị Tiên tướng , họ còn chậm rãi tiến lên, ép thẳng tới Không Gian Chi Môn!

Mặc dù những Tiên binh Tiên tướng này, cũng nghe được thanh âm kia dường như là của Tiên Soái, nhìn ra được đạo tiên quang chỉ muốn ép lui Đế Thích điện hạ, mà vô ý hạ sát thủ, nhưng vẫn không chút do dự xông lên, dùng tính mệnh thủ hộ ở trước người Đế Tử, trước khi nguy hiểm Đế Thích gặp phải hoàn toàn biến mất, hoặc là Đế Thích tự mình hạ lệnh, họ tuyệt không dám dừng lại, một mực tử chiến đến cùng...

- Quả nhiên không hổ là Đế Tử, không nói một thân tu vi kia, chỉ vẻn vẹn đám Tiên binh này...

Bên trong đám Tán Tiên đã có người không nhịn được cảm khái, nhưng lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên ngây dại.

- Bảo hộ Đế Tử!

Một tiếng hét lớn này vang lên, không chỉ ở riêng bên này, mà ở đằng sau Không Gian Chi Môn cũng vang lên tiếng hét như thế, sau đó liền có vô số bóng đen cuốn theo một thân hung uy, hét lớn, nhảy vào phiến tinh vực này...

- Ặc... kia là một đám cóc?

Chư tiên đang tán thưởng Tiên binh dưới trướng Đế Thích đều không tán dương nổi nữa, cả đám đều bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận