Lược Thiên Ký

Chương 1199: Thời gian cấp bách, chỉ tranh một đường




Một mảnh u ảnh, đang lấy một loại xu thế không thể ngăn cản bò qua đỉnh đầu, bao phủ thương khung.

Thần Tử Dạ tộc luyện hóa Tiểu Thế Giới, đối với người trong Tiểu Thế Giới mà nói, không khác đang bị hắn một ngụm nuốt vào trong bụng, cảm giác khiếp sợ thật là để cho người khó mà tiếp nhận, tâm lạnh một nửa, khi Thần Tú lấy được nhắc nhở, vẻ mặt cũng ngưng trọng, không dám có chút do dự, thân hình khẽ động, hóa thành một đạo lưu quang, trực tiếp vọt xuống Cửu U, hắn phải ngăn cản Thần Tử Dạ tộc, phải ở trước khi đối phương luyện hóa Tiểu Thế Giới, tìm được trận tâm, sau đó đánh gãy quá trình luyện hóa, nếu không đừng nói thần vật khó thoát, ngay cả bọn họ cũng chết không chỗ chôn!

Nhưng coi như tốc độ của hắn lại nhanh, khi vọt xuống dưới, lại chỉ thấy trong Cửu U, ma khí bỗng nhiên tăng vọt.

Một tiếng ầm vang, thân hình Thần Tú bị bắn ngược ra, quanh người hiện ra đạo đạo Phật quang, chống cự ma khí ăn mòn, liên tiếp thối lui đến giữa không trung, phật y trên người đã có vẻ hơi ảm đạm, bảo quang bị dơ bẩn!

- Ta... Ta không thể đi xuống...

Thần sắc của Thần Tú cực kỳ ngưng trọng.

Bị ma khí khổng lồ ở phía dưới chấn lên, hắn mới ý thức tới một vấn đề rất nghiêm trọng.

Mình căn bản không có cách chui vào Cửu U, dù sao nơi này là Ma Cung, sau khi Thiên Ma tìm được truyền nhân, tất cả ma khí đã thành tử vật, chậm rãi chìm xuống Cửu U, sẽ không chủ động tới giết mình, nhưng khi mình muốn tiếp cận bọn chúng, sẽ theo bản năng phản kích, bởi vì mình là truyền nhân Phật môn, từ trình độ nào đó, Phật quang và ma khí chính là tử địch!

Tâm tư của Thần Tử Dạ tộc thật kín đáo, ngay cả sự tình này cũng lường trước.

Bởi vì lực lượng của mình và Thần Tử Dạ tộc tương khắc, cho nên Phụng Thiên Minh mới để mình đến nhìn chằm chằm Thần Tử Dạ tộc, đối phương liền mượn cơ hội phát huy, chẳng những thừa dịp mình không sẵn sàng trốn vào Cửu U, bắt đầu luyện hóa đại trận hạch tâm, thậm chí còn cân nhắc tác dụng của ma khí, có lẽ người khác có thể ở dưới tình huống không kinh động ma khí chìm vào Cửu U, nhưng chỉ có mình không thể, Phật quang của mình vừa xuất hiện, thì giống như nước lửa gặp nhau, sẽ ngay lập tức bị tất cả ma khí phun trào tới.

- Sư huynh...

Tiểu hòa thượng Thần Tú vô ý thức ngẩng đầu, nhìn về phía Phương Hành hô to.

- Tốt, ta đến!

Trong lòng Phương Hành minh bạch, bạo hống một tiếng, muốn xông tới.

Bây giờ Thần Tú trở thành người không thích hợp đi ngăn cản Thần Tử Dạ tộc nhất, như vậy có thể làm được điểm này, chỉ có mình, Lữ Phụng Tiên, Tiêu Tuyết, bọn họ cùng Ma Cung có liên hệ huyền bí, vừa rồi phát hiện mục đích của Thần Tử Dạ tộc sớm nhất cũng là ba người bọn hắn, nếu do bọn họ đi tranh đoạt đại trận hạch tâm, hẳn là còn chiếm ưu thế hơn Thần Tử Dạ tộc, bởi vì từ trình độ nào đó, Tiểu Thế Giới này vốn chính là một bộ phận của Thiên Ma truyền thừa...

- Ha ha, các ngươi ai cũng không đi được...

Nhưng lúc này, chung quanh lại vang lên từng tiếng cười điên dại.

Không chỉ đệ tử Phụng Thiên Minh ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, các Thần Đình Tiểu Thánh cũng biết thời điểm then chốt đến.

Bọn họ đang xoắn xuýt có nên nuốt Nhật Nguyệt Đan hay không, rốt cục hạ quyết định.

- Trong một nén hương quyết định thắng bại, quyết định vận mệnh của Thần Đình và Thiên Nguyên... Chúng ta không thể do dự!

Phụ Sơn Tử, Hoa Mật Nhi, Sương Thổ tộc trưởng, thậm chí là Cổ Hạc, truyền nhân Tiểu Tiên Giới, sắc mặt đều tái xanh, Thần Tử Dạ tộc tính toán không chỉ là Phụng Thiên Minh, ngay cả bọn họ cũng tính ở trong đó, không nói Cổ Hạc và truyền nhân Tiểu Tiên Giới, Phụ Sơn Tử, dù bây giờ đã vướng trái vướng phải, gần như hiểm cảnh, cực kỳ không muốn nuốt Nhật Nguyệt Đan, nhưng bây giờ lại không có lựa chọn, lần này Thần Tử Dạ tộc thành bại mấu chốt ở trên đầu bọn hắn, vào lúc này nếu không chống cự, tất nhiên sẽ đại họa lâm đầu.

Đừng nói đến lúc đó Thần Chủ không tha cho bọn hắn, ngay cả tộc đàn của bọn họ cũng bởi vậy mà gặp đại nạn!

- Ăn đan dược...

Đến lúc này, tàn nhẫn nhất lại là Thần Nữ Chập Tộc Hoa Mật Nhi, nàng lấy ra đan dược, trầm thấp hít một hơi, sau đó khuôn mặt run lên, hung hăng nuốt xuống, ở dưới Vương Quỳnh cường thế áp chế, thân hình bị liên tiếp đánh lui, nhưng trên mặt lại không có chút biểu lộ, tựa như cả người biến thành đầu gỗ, thẳng đến ba hơi sau, khí tức đột nhiên thay đổi!

Ầm ầm!

Một loại khí tức khó mà hình dung từ trong cơ thể nàng tán phát ra, không thể nắm lấy...

Nếu muốn hình dung, chỉ có thể nói đó là một loại khí tức tràn ngập tuế nguyệt...

Đồng thời ở thời khắc này, trong hai mắt của nàng, tinh quang bắn ra, hai vệt thần quang kích xạ.

Hai vệt thần quang bay tới đỉnh đầu của nàng, hóa thành một mặt trời chói chang, một minh nguyệt lấp lóe, xoáy tròn không nghỉ...

Mỗi xoay một vòng, khí tức trên người nàng sẽ mạnh mẽ hơn một điểm...

Mặc dù bề ngoài Vương Quỳnh là tiên tử nũng nịu, nhưng thời điểm cùng người đấu pháp lại tranh tiên cơ khắp nơi, cực kỳ hung ác, bây giờ nàng đạt được Thiên Nguyên Thần Đan gia trì, pháp lực ngập trời, xuất thủ càng mãnh liệt, thấy Hoa Mật Nhi dùng Nhật Nguyệt Đan, biết tình huống nguy cấp, không chỉ không tạm lánh, ngược lại xuất thủ gấp hơn, liên tiếp ba kích toàn lực đập tới, ở trước người nàng, chính là Hoa Mật Nhi biến ảo ra một mảnh ong mật, phô thiên cái địa, giống như mây đen.

Oanh!

Không biết bao nhiêu ong mật bị ép thành thịt nát!

Oanh!

Kích thứ hai đánh tới, toàn bộ mây đen cơ hồ bị tách thành hai nửa...

Oanh!

Nhưng thời điểm kích thứ ba đánh tới, đột nhiên trên đỉnh đầu Hoa Mật Nhi hiển hiện nhật nguyệt, khí tức như Ngân Hà đảo lưu, vậy mà trực tiếp tiến lên đón, hai cánh tay ngọc dò tới, vững vàng đón đỡ hai thanh vũ khí của Vương Quỳnh, lực lượng khổng lồ tuôn ra, vậy mà giằng co ở giữa không trung...

- Ha ha, sinh linh Thiên Nguyên Đại Lục, thật cho rằng có thể địch huyết mạch Thần tộc ta...

Hoa Mật Nhi cười âm trầm, đáy mắt lấp lóe quang mang yêu dị, thăm thẳm nhìn Vương Quỳnh.

- Cái gì Thần tộc, bất quá là nô bộc mà thôi...

Nhưng nàng còn chưa nói hết, đã bị Vương Quỳnh đánh gãy, Song Luân lại ép, trấn áp về phía trước.

Bạch!

Hoa Mật Nhi cũng không nhiều lời, cười lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay nhiều hơn một thanh trường kiếm, là đuôi châm của nàng hiển hóa, tản ra hắc mang thăm thẳm, lóe ra lam quang quỷ dị, cùng Song Luân của Vương Quỳnh chiến chung một chỗ, ngươi tới ta đi, cực kỳ kịch liệt, thế nhân thường nói trên đời chí độc là đuôi ong và lòng của nữ nhân, bây giờ hai đại chí độc kia đang tranh phong!

Oanh! Oanh!

Lúc này, cách đó không xa, Ngưu Ma tộc Phụ Sơn Tử, Sương Thổ tộc tộc trưởng cũng đã nuốt Nhật Nguyệt Đan, khí tức nhất thời xung thiên, dẫn dắt vô số lực chú ý, bọn họ là ở thời kỳ toàn thịnh dùng thần đan, thực lực lập tức bùng cháy, so với truyền nhân Minh tộc ở thời điểm tàn phế dùng Nhật Nguyệt Đan thì đáng sợ hơn rất nhiều, lúc đầu bởi vì uy lực chân chính của Bế Môn Trận hiển hóa, bọn họ đã có chút vướng trái vướng phải, lúc này lại hoàn toàn cải biến, ngạnh sanh chống đỡ uy lực của đại trận!

Cổ Hạc và truyền nhân Tiểu Tiên Giới lại không có dùng đan dược, bởi vì bọn hắn là Nhân tộc, không chịu nổi thần uy, hơn nữa thực lực tu sĩ Nhân tộc tăng lên, mặc dù cũng cần thời gian, nhưng càng nhiều hơn là cảm ngộ và tu hành, mà không phải huyết mạch trưởng thành!

Bất quá dù như thế, cục diện cũng trở nên rất khó khống chế.

Có lẽ Phụ Sơn Tử, Hoa Mật Nhi, Sương Thổ tộc trưởng, truyền nhân Minh tộc đã nổi cơn điên, lúc này trên đỉnh đầu đều có Nhật Nguyệt hiển hóa, ở trên không trung tung hoành vãng lai, đã không đơn thuần là đối phó một đối thủ, mà trực tiếp trấn áp tất cả mọi người, ngay cả Thần Tú cũng bị Sương Thổ tộc trưởng để mắt tới, cả chiến trường nhất thời trở nên hỗn loạn, các tu sĩ Phụng Thiên Minh đều ra sức chém giết, chiến cuộc giằng co, nếu không có Bế Môn Trận chèo chống, chỉ sợ lúc này Phụng Thiên Minh sớm đã sụp đổ...

- Tình huống không ổn...

Đám người Phương Hành không khỏi lo lắng.

Ở dưới chiến cuộc bực này, trong một nén hương thời gian, bọn họ rất khó chiến thắng, tự nhiên khó mà đi ngăn cản Thần Tử Dạ tộc.

Nếu giằng co như vậy, bọn họ tất thua không thể nghi ngờ.

Thần Tử Dạ tộc không trì hoãn một chút thời gian, lúc này miệng lớn mở ra, đã nuốt vào gần một nửa Tiểu Thế Giới...

Mà hết lần này tới lần khác, thời gian cấp bách, chỉ tranh một đường, nhưng bọn hắn lại không cách nào nhanh chóng thủ thắng!

Các Thần Đình Tiểu Thánh vốn cực kỳ cường đại, bây giờ lại ăn Nhật Nguyệt Đan, thì càng thêm đáng sợ khó tả!

Trên thực tế, nếu không có Bế Môn Trận chèo chống, lúc này các tu sĩ Phụng Thiên Minh đã thua...

Nếu không có thời gian hạn định, như vậy bọn họ còn có hi vọng thủ thắng, dù sao sau khi ăn Nhật Nguyệt Đan, trạng thái của các Thần Đình Tiểu Thánh đều trở nên cực kỳ không ổn định, bọn họ dùng Nhật Nguyệt Đan, cuối cùng không bằng Thiên Nguyên Thần Đan của tu sĩ Phụng Thiên Minh, ăn vào Nhật Nguyệt Đan, phản phệ cực kỳ lợi hại, nhưng Thiên Nguyên Thần Đan lại là một loại gia trì, từ lâu dài đến xem, đạt được Thiên Nguyên Thần Đan gia trì, sẽ không có chút tác hại, thậm chí còn có chỗ tốt, có thể cảm ngộ càng nhiều Đại Đạo, nhưng thực lực tăng trưởng chỉ là tạm thời, còn Nhật Nguyệt Đan thì sẽ gãy mất tiền đồ của mình, trạng thái cũng không ổn định, lực lượng tăng trưởng là vĩnh cửu.

Bây giờ, Nhật Nguyệt Đan đối chiến Thiên Nguyên Thần Đan, giống như là hai loại đan lý tranh phong...

Chỉ từ trận thế mà nói, không thể nghi ngờ là tu sĩ Thiên Nguyên Đại Lục chiến ưu thế, nhưng hết lần này tới lần khác có thời gian hạn chế a.

Ở trong một nén hương thời gian, hi vọng thủ thắng của tu sĩ Thiên Nguyên Đại Lục, đến gần không vô hạn...

- Áo Cổ Tiểu Thần Vương, còn con mẹ nó diễn kịch sao? Muốn ta nói ra sự tình Hồng Hoang Cốt Điện các ngươi tàn sát sinh linh Thần tộc, còn mắng ba Thần Vương và Thần Chủ là đầu đất sao? Thật để hắn chiếm thần vật, Hồng Hoang Cốt Điện các ngươi có thể tốt sao?

Đến thời điểm then chốt này, Phương Hành nhịn không được nữa, không chút do dự, lập tức bán Hồng Hoang Cốt Điện.

Hắn đã nhìn không được Áo Cổ Tiểu Thần Vương ở nơi đó giả vờ giả vịt.

Đến lúc này, có thể xuất thủ ngăn cản Thần Tử Dạ tộc, chỉ còn lại hai gia hỏa khốn kiếp kia...





Bạn cần đăng nhập để bình luận