Lược Thiên Ký

Chương 1078: Ba dị bảo của Phù Dao cung


Xung quanh kiếp lôi cực nóng khô kiệt hầu như có thể hóa tất cả thành tro bụi bao vây toàn thân Phương Hành, giống như đang bị trấn áp ở ác hỏa địa ngục. Mà loại cảm giác này cùng sự thanh lương trên môi vừa hay tạo thành sự khác biệt rõ ràng, làm hắn vốn đã trở nên có phần mơ mơ hồ hồ cũng hơi hơi thanh tỉnh lại, dường như từ trong một cơn ác mộng bị liệt hỏa thiêu đốt trong nháy mắt đã ngã vào trong một giấc mộng ôn nhu vô hạn. Hắn từ từ mở mắt ra, sau đó liền thấy khuôn mặt đang dán chặt lấy mặt mình, đang nhắm mắt lại...

- Xem ra ta thực sự là lâu quá rồi không đụng vào nữ nhân...

Suy nghĩ trong đầu Phương Hành chính là cảm thấy không thể tưởng tượng được, xung quanh chính là đại lôi kiếp khủng bố, mình cũng đã gần bỏ mạng, lúc này lại rơi vào trong một giấc mộng tươi đẹp. Điều này nói rõ mình đã trở nên đói khát như thế nào... khi mộng xuân còn chưa thiêu, chỉ có điều vì sao mình mơ lại không mơ thấy một trong ba người vợ mà lại là tiểu man đầu bình thường nhìn còn không vừa mắt này?

Đang âm thầm chê bai mình bụng đói ăn quàng, mơ mộng xuân cũng không đúng người, một luồng thần niệm tiến vào trong đầu hắn.

- Tiểu khốn kiếp, ta tới cứu ngươi, nhất định không được chết...

Cũng chính là luồng thần niệm này làm Phương Hành dần dần tỉnh táo lại. Hắn nhanh chóng ý thức được đây không phải là mộng.

Gương mặt trước mắt này vậy mà lại là thật!

Bây giờ mình đang ở trong lôi kiếp, xung quanh đều là lôi hải sức mạnh cuồng bạo hầu như có thể hủy diệt tất cả.

Nhưng ở một nơi như thế này, Dao Trì tiểu công chúa lại vọt tới nhẹ nhàng hôn vào môi mình.

... Tiểu nha đầu đói khát như thế sao?

Đến lúc này rồi còn muốn chiếm tiện nghi của mình?

Chỉ có điều lúc này muốn nói nhưng cũng nói không nên lời, chỉ có thể ô ô trong miệng. Lúc này Mạc Tiêu Thanh đang độ một luồng khí tức mát mẻ vào miệng hắn, làm nhiệt độ khô nóng khó có thể chống chọi của kiếp lôi ở xung quanh được thả lỏng rất nhiều. Mà ở phía sau luồng khí thanh lương này lại có một viên hạt châu tròn vo được nàng dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy vào trong miệng Phương Hành. Trơn trượt không lưu tay nhẹ nhang đẩy tới, lăn xuống bụng của Phương Hành. Tiếp đó liền có từng luồng hàn khí truyền khắp toàn thân của mình, làm cho lôi lực ở xung quanh yếu bớt.

Mà sau khi đưa hạt châu này vào trong miệng Phương Hành, thân thể Mạc Tiêu Thanh cũng mềm nhũn nhẹ nhàng nằm trong ngực Phương Hành. Luồng gió xoáy đang bảo vệ quanh người nàng đang dần biến mất, lôi xà kinh khủng ở xung quanh bắt đầu lan tràn lên người nàng.

- Ngươi... Ngươi làm cái gì thế?

Phương Hành hoàn toàn tỉnh táo lại, khiếp sợ nhìn tiểu công chúa đang ngả trong ngực mình, trong chốc lát không biết nguyên nhân.

- Đó là mệnh đan của ta...

Sắc mặt của tiểu công chúa đã dần xám lại, lôi xà đánh lên làm người nàng đang nhóm lên hỏa diễm.

Chỉ có điều trên mặt của nàng lại không có mảy may sự đau đớn nào, chỉ là ánh mắt sâu kín nhìn Phương Hành, nhẹ nhàng mở miệng:

- Từ nay tâm ngươi là tâm ta, đời ta không thể đi cùng với ngươi nữa, về sau ngươi... về sau ngươi đừng có bắt nạt ta...

- Cái gì cùng cái gì chứ, ngươi đến đây chính là muốn bày tỏ với ta sao?

Phương Hành gấp gáp kêu to, dùng sức ôm nàng vào trong lòng, vận chuyển tất cả pháp lực còn lại trong người muốn bảo vệ tiểu công chúa, không cho lôi xà khắp nơi xung quanh ăn mòn lên người của nàng. Chỉ có điều hiển nhiên đây cũng chỉ phí công, trong lôi trạch khắp nơi đều giăng đầy lực kiếp lôi, ngay cả trên người hắn cũng tràn ngập sức mạnh này. Cho dù hắn ôm tiểu công chúa vào trong lòng thì căn bản cũng không bảo vệ được nàng.

- Không cần lo lắng cho ta... Luyện hóa, chống đỡ lôi kiếp!

Trong ánh mắt hoảng sợ của Phương Hành, Dao Trì tiểu công chúa thấp giọng nói một câu, thân hình đã bắt đầu phiêu tán.

Giống như tro bụi vậy, hoặc như là những mảnh sứ vỡ nhỏ, đang vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, biến mất.

- Ngươi ngươi ngươi... Ngươi làm sao vậy?

Đầy mặt Phương Hành là sự sợ hãi:

- Đừng nói đùa ta mà, đại muội tử...

Hắn mạnh mẽ chống đỡ, vận chuyển pháp lực còn lại khởi động một vòng phòng ngự, bảo vệ Mạc Tiêu Thanh:

- Ngươi đây là muốn chết phải không?

Vòng phòng ngự chỉ chống lên chưa được phân nửa thì đã bị lôi kiếp hủy diệt. Phương Hành đối mặt với lôi kiếp vô cùng thậm chí xuất hiện cảm giác chân tay luống cuống, nhìn thân thể Mạc Tiêu Thanh từng chút một tiêu tan, hắn vội vã tới đầu đầy mồ hôi, hai tay dùng sức xiết chặt rồi lại buông ra, dường như là cứng cổ hô lên:

- Rốt cục là có chuyện gì xảy ra chứ, ai cho ngươi tiến vào đây...

- Chúng ta cũng không phải quá thân quen, đáng để ngươi lấy mạng của mình để cứu ta sao?

Khi kêu đến cuối cùng có lẽ đã có phần không lựa lời đê rnois, Mạc Tiêu Thanh đang dần biến mất từng chút từng chút một.

Hai cánh tay của hắn vẫn còn duy trì tư thế ôm người, chỉ là trong lòng đã rỗng tuếch...

...

...

Không cần hắn đặc biệt luyện hóa, sau khi viên đn châu vào bụng, Thái Thượng Hóa Linh kinh cũng đã tự chủ vận chuyển. Rất nhanh liền bắt đầu có thanh lưu khổng lồ tuôn ồ ạt ra từ trong cơ thể, chảy khắp tứ chi bách hài. Lúc đầu Phương Hành đã bị ba đạo lôi kiếp hấp thu tới trống rống, thân thể không hề còn một phần nội tình nào cũng bắt đầu xông ra linh lực nhè nhẹ tựa như nước suối. Lúc đầu không thấy thần dị gì nhưng nhanh chóng liền càng tích càng nhiều từng chút một trút vào trong cơ thể của hắn, chậm rãi tạo thành sức mạnh có thể chống đỡ lực lôi kiếp!

Kiếp lôi vẫn đang không ngừng giáng từ trên trời xuống, lôi trạch đáng sợ mãnh liệt nhưng Phương Hành đã có sinh cơ.

Hắn ở trần, ngồi xếp bằng trong ngọc lưu ly trì, tùy ý để lôi dịch cọ rửa nhục thể và thần hồn của mình.

Chỉ là cả người hắn đều đã tê cứng, chỉ ngơ ngác nhìn khuỷu tay rỗng tuếch của mình...

Vì sao nàng lại làm như vậy?

Vì sao nàng lại không tiếc hi sinh mạng của mình để xông vào trong lôi trạch cứu mình?

Loại nghi vấn này như hồng chung đại cổ, ùng ùng chấn động đầu của Phương Hành, dư âm lượn lờ không dứt bên tai...

...

...

- Phụ vương, vì sao người phải đưa đệ tử của Phù Dao cung đi vào?

Lúc này ở bên ngoài Áo Cổ Tiểu Thần Vương cũng vô cùng kinh ngạc, nghi ngờ hỏi Kim Giác Lão Thần Vương:

- Bằng vào tu vi của nàng, tiến vào trong phạm vi đạo lôi kiếp thứ ba căn bản là tự tìm đường chết! Thậm chí có khả năng làm ma đầu kia phân tâm...

- Nhưng, ta đoán rằng đạo sinh cơ kia ở trên người nàng!

Hồng Hoang Lão Long Vương từ tốn nói, ánh mắt vẫn ngưng thần nhìn trung tâm lôi trạch, dường như khám phá ra cái gì đó.

- Nàng? Không thể nào!

Áo Cổ Tiểu Thần Vương cười gượng một tiếng, lắc đầu nói:

- Nàng kia tu vi không tầm thường, nhưng cũng chỉ là tương đối với những người đồng trang lứa mà thôi, nàng có tư chất thành tựu Tiên Anh nhưng còn chưa Kết Anh, đối với độ kiếp cảnh sợ là không biết chút gì, càng không cần nói tới chuyện chống đỡ được kiếp lôi. Ta thấy là nàng chính là động lòng với tiểu ma đầu, lo lắng cho an nguy của hắn nên mới liều lĩnh vọt vào mà thôi...

Đối với phân tích của Áo Cổ Tiểu Thần Vương, Hồng Hoang Lão Long Vương chỉ thấp giọng cười nói:

- Ngươi có biết nàng là ai không?

- Không phải là đệ tử của Phù Dao cung sao?

Áo Cổ Tiểu Thần Vương nghe xong lại ngẩn ngơ.

Hồng Hoang Lão Long Vương lúc này như đã yên tâm mọi chuyện, phá lên cười ha hả lắc đầu nói:

- Nàng là đệ tử Dao Trì!

- Có gì khác biệt sao?

Áo Cổ Tiểu Thần Vương lại ngẩn ngơ, có phần không hiểu nhìn Lão Long Vương. Thế gian có ai không biết, Dao Trì và Phù Dao cung vốn là một người có hai bộ mặt, so với việc nói là hai đại đạo thống chẳng bằng nói là hai cành cây bên trong một đạo thống. Hơn nữa còn khác biệt với cành cây bên trong đạo thống bình thường, không phải tồn tại quan hệ cạnh tranh mà là quan hệ bù trừ lẫn nhau. Người tu hành trên thế gian khi đề cập tới Dao Trì cùng Phù Dao cung đều thường gọi lẫn với nhau, Dao Trì cũng vậy, Phù Dao cung cũng thế, không có gì phân chia chính xác cả...

- Đương nhiên là có khác nhau rồi!

Hồng Hoang Lão Long Vương nở nụ cười, chậm rãi lắc đầu:

- Đệ tử Phù Dao cung quyết định chính là thị thiếp của Đại Tư Đồ, tu bí pháp nào đó, được khen là một trong những bí mật lớn nhất cao nhất trong giới tu hành của Thiên Nguyên, nhưng ngươi có từng nghe nói tới không, Dao Trì chính là chủ nhân phía sau của Phù Dao cung, đệ tử Phù Dao cung tu hành những bí pháp kia căn bản là từ bên trong bí pháp nào đó của Dao Trì biến hóa ra?

Áo Cổ Tiểu Thần Vương giật mình nhìn Hồng Hoang Lão Long Vương, cũng không nói chuyện.

Lão Long Vương nói:

-Còn có một chuyện nữa, không biết ngươi đã lưu ý tới không, Dao Trì có mười vị công chúa, trưởng công chúa chấp chưởng quyền to của Dao Trì, tiểu công chúa chính là vị mới được ta đưa vào kia, mọi người đều biết, mười vị công chúa này chính là con gái của Đại Tư Đồ đời trước của Phù Dao cung, chỉ có điều Đại Tư Đồ đời trước của Phù Dao cung lúc bảy trăm năm trước truy đuổi tiên điện đã mất tích, mà vị Dao Trì tiểu công chúa trước mắt này cũng chỉ mới chừng hai mươi tuổi, tại sao có thể là nữ nhi của Đại Tư Đồ đời trước của Phù Dao cung được?

Những thứ bí văn này đã làm Áo Cổ giật mình.

Hồng Hoang Cốt điện cùng Phù Dao cung cũng không đồng thời xuất hiện, về các loại bí tân của Dao Trì thật sự là biết rất ít.

Nếu không phải Lão Long Vương nhắc tới, gã căn bản cũng không lưu ý đến mấy vấn đề này.

- Phụ vương, người đã khám phá ra lai lịch của vị Dao Trì tiểu công chúa này sao?

- Nhìn không ra, chỉ có điều tốt xấu gì vẫn đoán được một chút!

Hồng Hoang Lão Long Vương thấp giọng nói:

- Ngoại trừ bàn đào lâm của Dao Trì cùng với Đại Tư Đồ của Phù Dao cung đều đoản mệnh cùng thực lực cường đại ra, nghe đồn tới ba dị bảo của Phù Dao cung hầu như thiên hạ đều biết, lúc còn trẻ lão phu cũng nghe thấy, chỉ có điều cho đến nay ta cũng chỉ biết hai món trong đó, một là Thanh Nguyệt Đăng, một là Ba Tiêu phiến, món dị bảo thứ ba thì chưa từng nghe người ta nhắc tới bao giờ...

- Chuyện này...

Áo Cổ Tiểu Thần Vương bị câu nói của Lão Long Vương làm cho càng mê man hơn...

Một tiểu cô nương mới chừng hai mươi tuổi làm sao có thể có liên quan tới ba món dị bảo truyền lưu gần vạn năm của Phù Dao cung được?

Trên không trung có từng đám mây đen nhìn qua nặng như trù rốt cục vẫn tản ra, một vùng lôi trạch khủng bố như vậy cũng đã dần dần tan biến, từng tia điện quang biến mất trong hư không rồi dần dần lộ ra cảnh tượng bên trong. Mỗi người, bất luận là sinh linh của Hồng Hoang Cốt điện hay là chiến tướng Thần tộc, hay là đệ tử của Phù Dao cung đều căng thẳng nhìn qua phía đó.

Vùng trung tâm bị kiếp lôi hóa thành một vùng ngọc lưu ly, bọn họ nhìn thấy Phương Hành.

Phương Hành vẫn còn sống đã nói rõ hắn đã độ kiếp thành công, không bị hóa thành tro bụi...

Chỉ là làm cho tất cả mọi người đều trầm lòng trong nháy mắt chính là ở trung tâm lôi trạch này chỉ có một mình Phương Hành.

Hắn ngồi xếp bằng một vùng đất lõm xuống, ba luồng tiên khí tung bay như thần, chỉ là lại cúi đầu mãi không nói gì, trên người bi thương như biển.

Bạn cần đăng nhập để bình luận