Lược Thiên Ký

Chương 979: Côn Luân đại chiến




Bạch Thiên Trượng và Phương Hành đối mặt với cục diện cơ hồ đã là tuyệt cảnh, quyết ý sóng vai chiến một trận, đối mặt với các tu sĩ ở trong hư không chung quanh, lại không có lập tức nghênh đón một trận chiến mưa to gió lớn, trên thực tế, lúc này trong mắt bọn hắn, thật không có đặt toàn bộ lực chú ý ở trên người các tu sĩ chung quanh, mà đang lẳng lặng nhìn Viên lão thần tiên, mà các tu sĩ ở trong hư không, dù lúc này trong lòng dã tâm lại lớn, ý muốn bắt được Phương Hành lại gấp, cũng không có ai dám động thủ, tất cả lực chú ý đều đặt ở trên người Viên lão thần tiên, đang lẳng lặng chờ hắn làm ra phản ứng, sau đó quyết định tự mình ra tay hay không!

Sau khi nghe Bạch Thiên Trượng giảng thuật chuyện cũ, nhất là câu "ngài đã mất đi hậu nhân cuối cùng có thể gánh chịu khí vận của Viên gia", Viên lão thần tiên một mực yên tĩnh bất động, không nói một câu, nhưng khí tức trên người hắn lại làm cho mỗi người theo bản năng thối lui ra rất xa, ở dưới bình tĩnh, hình như ẩn giấu một núi lửa sắp bộc phát, không có bất kỳ người nào nguyện ý vào lúc này tới gần một vị Độ Kiếp cảnh cảm xúc bất định, rất sợ trở thành vật hi sinh ở dưới cơn thịnh nộ của hắn

Chỉ có Viên gia gia chủ Viên Linh Tiêu, ở thời điểm Phương Hành và Bạch Thiên Trượng nói khẽ với nhau, vừa rồi đã trải qua thống khổ mất con, trong hai mắt ẩn chứa cừu hận vô tận, đang nhìn chằm chằm Viên lão thần tiên, đáy mắt lửa giận như nước thủy triều

- Ngươi nghe được rồi chứ?

Nửa ngày sau, thanh âm hắn ẩn chứa lửa giận vô tận vang lên.

Viên lão thần tiên thoáng chuyển động ánh mắt, rơi xuống trên mặt của hắn.

- Ngươi nghe được rồi chứ?

Viên Linh Tiêu bỗng nhiên lên giọng, lần nữa rống to, giống như điên cuồng, bởi vì Phù Tô chết, Viên Linh Tiêu cũng giận phát cuồng, lúc này trong lòng ẩn chứa lửa giận vô tận, phẫn nộ nhìn Viên lão thần tiên hô lên:

- Ngươi vì một ngoại nhân, hại chết huyền tôn nhi của mình! Tự mình gãy mất hi vọng của Viên gia, gãy mất khí vận của Viên gia, nếu Viên gia xuống dốc, ngươi chính là tội nhân vạn cổ.

Oanh…

Khí tức của Viên lão thần tiên vào lúc này đạt đến đỉnh phong, nhưng ngoài dự liệu, hắn không có lập tức xuất thủ, đại sát tứ phương, ngược lại ở sau khi loại khí tức kia đạt đến đỉnh phong, sắc mặt đột nhiên ảm đạm, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, óng ánh tinh khiết, một hạt một hạt giống như hồng ngọc, bên trong ẩn chứa thần tính và sinh cơ kinh người, thậm chí ở trên không trung tràn ra thần quang vô tận.

Mà thời điểm phun ra một ngụm máu tươi, tinh thần của Viên lão thần tiên suy sụp, hạ xuống mặt đất, lảo đảo mấy bước mới ngừng lại.

Hắn lúc này, không có chút bộ dáng của Độ Kiếp cảnh, rất giống một lão nhân sắp dầu hết đèn tắt.

Không biết có bao nhiêu người, ở thời khắc này con ngươi co vào, tâm tư giống như Thiên Lôi trận trận, cực kỳ chấn kinh.

Không ai nghĩ tới, Viên lão thần tiên dưới cơn thịnh nộ không chỉ không thông qua đại sát tứ phương đến phát tiết lửa giận, ngược lại bị Viên Linh Tiêu giận dữ chỉ trích gây ra nội thương, đường đường Độ Kiếp cảnh, Bán Tiên chi thể, vậy mà miệng phun máu tươi, đầy mặt khí xám.

Đây là dưới cơn thịnh nộ đả thương bản nguyên ah!

Đã có người suy đoán, chỉ sợ Viên lão thần tiên không còn sống lâu nữa!

Loại trạng thái này của hắn, dù dùng linh đan bảo dược nhất đẳng của thế gian kéo lại được mạng, cũng tuyệt đối không thể vượt qua lần lôi kiếp tiếp theo!

- Lão tổ…

Viên Linh Tiêu vừa mới trải qua thống khổ mất con cũng không nghĩ tới một màn này, mặt giận dữ rút đi, hoảng sợ kêu một tiếng.

Ngay cả hắn dời lửa giận về phía Viên lão thần tiên, cũng không nghĩ tới sẽ thấy cảnh này!

Hắn đang phát tiết không cam lòng và lửa giận của mình, thậm chí hi vọng Viên lão thần tiên ở dưới cơn thịnh nộ, lập tức xuất thủ đánh giết Bạch Thiên Trượng và nghiệt chướng kia, nhưng hắn không nghĩ tới, mình lửa cháy đổ thêm dầu, vậy mà khiến cho Viên lão thần tiên lửa giận phản phệ, tổn hại đạo tâm

Viên lão thần tiên là Viên gia lão tổ, tồn tại giống như thủ hộ thần!

Coi như Viên gia bây giờ không có tiểu bối gánh chịu khí vận, nhưng chỉ cần Viên lão thần tiên còn sống một ngày, Viên gia còn có thể chống một ngày, nhưng hôm nay Viên lão thần tiên biến hóa lại làm cho Viên Linh Tiêu hoảng sợ, vậy mà ở dưới buồn giận đan xen, ngay cả bản mệnh chân huyết cũng phun ra, gương mặt tử khí, một màn này thật quá dọa người, nếu Viên lão thần tiên vẫn lạc, Viên gia sẽ chân chính tàn lụi!

Thẳng đến lúc này, các tu sĩ ở chung quanh mới ý thức được, Viên lão thần tiên không chỉ là một tu sĩ Độ Kiếp cảnh, còn là một lão nhân!

- Mau đỡ Viên lão thần tiên đến hậu sơn, lấy Hồng Ngọc Bàn Đào đến nhanh!

Dao Trì Vương Mẫu kinh hãi, thân hình như mây trôi lướt xuống, đỡ Viên lão thần tiên, sau đó thấp giọng phân phó.

- Vương Mẫu…

Nha hoàn tựa hồ có chút ngoài ý muốn, trầm thấp kêu một tiếng, giống như đang nhắc nhở Vương Mẫu.

Vương Mẫu nhíu mày quát lên:

- Nhanh đi!

Lúc này nha hoàn mới cắn môi, cùng mấy người đỡ Viên lão thần tiên, đi về phía hậu sơn.

Mà Bạch Thiên Trượng thì lẳng lặng nhìn Viên lão thần tiên rời đi, ánh mắt yên tĩnh, đáy mắt như có bi thương nhàn nhạt.

- Nghiệt chướng!

Vào lúc này, một thanh âm bi phẫn vang lên, Viên Linh Tiêu xông lên trời, hận hận nhìn Bạch Thiên Trượng, đáy mắt cơ hồ phun ra lửa:

- Ngươi hại hài nhi ta, khiến cho Viên gia không người kế tục còn chưa đủ, bây giờ ngay cả lão tổ cũng bị ngươi chọc tức thành cái dạng này, hiện tại ngươi hài lòng chưa? Nhìn cơ nghiệp mấy vạn năm của Viên gia hủy hoại chỉ trong chốc lát, thậm chí tan thành mây khói, ngươi hài lòng không?

Bạch Thiên Trượng không trả lời, nhưng lẳng lặng nhìn hắn.

Trên người Viên Linh Tiêu sát khí vô hạn, cũng chỉ hướng Bạch Thiên Trượng:

- Phản đồ, nghiệt chướng, trả lời ta!

Bạch Thiên Trượng rốt cục chầm chậm mở miệng, bình thản nói:

- Đạo lý vì gia tộc hi sinh, ta cũng không phải không hiểu, lúc ở Viên gia, ta đã từng cùng địch nhân của Viên gia xá thân tử chiến, bất kể sinh tử, chỉ bất quá, chúng ta đã là một phần tử của gia tộc, nên vì gia tộc hi sinh, cũng nên được gia tộc che chở, nhưng hài nhi của ta, không có đạt được hắn cơ hội kia, lại bị bức hi sinh, vậy gia tộc này còn có tất yếu gì tồn tại? Bất quá được rồi, không cùng đồ ngốc luận ưu khuyết điểm, ngươi không cách nào minh bạch đạo lý kia, động thủ đi!

- Ngươi!

Ánh mắt của Viên Linh Tiêu trở nên đỏ tươi, hét lớn:

- Tru sát nghịch tử, trấn áp ma đầu!

Oanh!

Hắn dẫn đầu xông tới, khí cơ trên người bộc phát, oan hồn vô tận giống như một đội quân, mang đến sát khí phô thiên cái địa.

Mà sau lưng hắn, người Viên gia vào Côn Luân, thậm chí gia tướng ở dưới núi, cũng cùng nhau vọt lên.

Trong lúc nhất thời, bốn phương tám hướng, đều là bóng người lay động, giống như mây đen tụ tới.

Mà nhìn thấy cảnh này, Bạch Thiên Trượng chỉ liếc Phương Hành một cái, sau đó phân biệt xông ra ngoài.

Oanh!

Đại kiếm màu đen tế lên giữa không trung, Phương Hành hóa ra pháp tướng, Ma Kiếm và đại kiếm màu đen dung hợp, nở rộ ra sát khí ngập trời, hóa thành từng hàng ô quang màu đen, chém giết tới đám người Viên gia, kiếm khí vô kiên bất tồi, những trưởng lão Nguyên Anh cảnh hoặc gia tướng Kim Đan cảnh kia, hoàn toàn không có ai địch nổi, giống như trời mưa nhao nhao rơi xuống mặt đất.

Mà Bạch Thiên Trượng, một bộ áo bào trắng bồng bềnh như tiên, tay cầm Huyết Ẩm Cuồng Đao, trực tiếp chém về phía Viên Linh Tiêu, đao ảnh nhao nhao, chém chết vô số oan hồn lực sĩ, cùng Viên Linh Tiêu thịnh nộ chiến lại với nhau, hắn ung dung không vội, Huyết Ẩm Cuồng Đao như tiên khí không dính khói lửa trần gian, đường đường chính chính, thong dong trấn áp Viên Linh Tiêu ở hạ phong.

Viên lão thần tiên giận dữ thổ huyết, nhất thời không thể xuất thủ, mà người Viên gia khác, thình lình không phải đối thủ của đôi thầy trò này.

- Hôm nay Viên lão tiền bối tổn hại đạo tâm, không tiện xuất thủ, nếu không rất dễ vẫn lạc!

Hàn gia gia chủ và Mạnh gia gia chủ nói:

- Chúng ta đã là minh hữu, vậy liền thay Viên gia bọn họ trảm phản nghịch một lần đi!

Mạnh gia gia chủ cười lớn quát:

- Đúng là nên như thế!

Hai người tâm ý tương thông, hai tay chấn động, đồng thời nhào ra ngoài, phía sau mấy trăm tộc nhân theo sát.

Trong miệng nói muốn giúp Viên gia chém giết phản nghịch, nhưng mục tiêu đương nhiên là Phương Hành!

- Làm sao có thể thiếu đi Trưởng Tôn gia chúng ta?

Một phương khác, cũng có người quát lớn, khí tức tăng vọt, dẫn một đám tộc nhân vọt lên.

Các đạo thống Thần Châu đều tâm tư giống nhau, ma đầu kia lại chỉ là một cô hồn dã quỷ, như vậy tùy ý hắn bị người Viên gia thịnh nộ chém giết, còn không bằng mau sớm bắt được hắn, khảo vấn bí mật trên người hắn, tóm chặt lấy quyền chủ động của cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn, dù sao hắn có thể từ trong Huyền Vực còn sống trở về, đã nói rõ cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn có biến.

- Sự tình quan hệ trọng đại, Tịnh Thổ chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!

Bên Tịnh Thổ, mấy gia chủ cổ tộc thấp giọng thương nghị, đáy mắt có tinh quang mãnh liệt:

- Không lo được nhiều, xuất thủ cướp người!

Oanh!

Lại một phương thế lực vọt vào chiến trường, xa xa phóng tới Phương Hành.

- Ha ha, Côn Luân Sơn đại loạn, chính là cơ hội trời cho, không cần lại bó tay bó chân, trước bắt tiểu quỷ kia, nắm giữ quyền chủ động của cơ duyên Huyền Quan lại nói, hơn nữa vừa rồi ta nhìn tiểu quỷ kia thi triển công pháp, rất có cái bóng của thiên công Thần tộc ta, phải bắt xuống thẩm vấn, chư vị Giới Chủ, đại công đang ở trước mắt, các ngươi còn kiêng kị cái gì, trước thừa dịp loạn bắt người kia đã!

Bên Tiểu Tiên Giới, người trẻ tuổi mắt vàng kia thấp giọng phân phó, bất động thanh sắc ra lệnh.







Bạn cần đăng nhập để bình luận