Lược Thiên Ký

Chương 1434: Thanh La tiên tử




- Có nên ngăn hắn lại hay không?

Nhìn Phương Hành đi về phía đại trận truyền tống, vẻ mặt của Thái Ất Tam lão đều xoắn xuýt, tuyệt đối không nghĩ tới, Đế Tử tin đồn vẫn lạc ngàn năm kia, bây giờ ngẫu nhiên hiện thân, lại một khắc cũng không ngừng, khăng khăng muốn đi vào đại trận truyền tống, cái này làm cho bọn họ cực kỳ khó xử, thả thì không cam lòng, cản lại không dám cản, nói thực, mặc dù bọn hắn nhận ra Đế Lưu, nhưng trong lòng lại cảm thấy vị Đế Tử này có chút cổ quái, người đã chết ngàn năm đột nhiên lộ diện, dù là ai cũng sẽ cảm giác kỳ quặc, còn nữa, mặc dù xác định bộ dáng của người kia chính là Đế Tử trong truyền thuyết, trên khí cơ nhất thời khó phân biệt thật giả, nhưng tu vi lại kém xa!

Điểm đầu tiên là vị Đế Tử này căn bản không phải Chân Tiên, mà Đế Lưu đại nhân lại là người thứ nhất đạt được Tiên Mệnh trong bốn con trai của Xích Đế, thiên tư tuyệt diễm, trong trăm năm sau khi lấy được Tiên Mệnh, liền tu thành Thái Ất!

Còn nữa, Đế Tử đã chết ngàn năm đột nhiên xuất hiện, trước đó bọn hắn lại không đạt được một chút tin tức, thực quá cổ quái!

Chính bởi vì đủ loại lý do, làm bọn hắn rất hoài nghi, chỉ là thân phận Đế Tử quá tôn quý, cho dù bọn hắn hoài nghi, cũng không muốn gây tai hoạ, sau khi xác định hình dạng, khí tức và binh khí của hắn, vậy trước nhận xuống, lại có nghi vấn gì, cũng chỉ có thể giao cho Thanh Huyền Vực Chủ quyết định, nhưng bây giờ vị Đế Tử này muốn đi, lại làm cho bọn họ có chút không cam tâm, muốn trước lưu vị Đế Tử này ở trong Thượng Huyền Thành, nhìn kỹ hẵng nói...

Nhưng hết lần này tới lần khác, vị Đế Tử kia muốn đi, bọn hắn lại không dám cưỡng ép, rất sợ gây tai hoạ, tự nhiên khó tránh khỏi lòng nóng như lửa đốt!

Trăm dặm... Tám mươi dặm... Năm mươi dặm... Ba mươi dặm...

Cách đại trận truyền tống càng ngày càng gần, trong lòng Phương Hành càng kích động!

Sớm biết như vậy là được, vậy còn đánh làm gì, trực tiếp giả mạo Đế Lưu nghênh ngang đi vào không được sao!

Bất quá nói thật, hắn cũng biết mình có chút may mắn, nếu không phải Thanh Huyền Vực Chủ không ở trong thành, chỉ sợ mình không dễ dàng thoát thân như vậy, vì mặc dù pháp môn đoạt xá kia lợi hại, nhưng dù sao đoạt xá chính là đoạt xá, mình cũng không phải bản tôn, ở trước mặt Đại La Kim Tiên, khó đảm bảo sẽ không lộ ra sơ hở gì, huống chi Thanh Huyền Vực Chủ là lão nhân bên cạnh Xích Đế, đoán chừng cũng rất quen thuộc Đế Lưu, ai biết hắn có thể nói mấy câu với mình, liền nhìn ra sơ hở hay không?

Bây giờ, nói gặp may cũng tốt, nói Đế Lưu hung danh dọa người cũng tốt, nói kỹ xảo của mình vô song cũng tốt, dù sao cuối cùng cũng đã thành công...

- Đế Tử tạm dừng bước...

Thế nhưng thời điểm hắn cách đại môn truyền tống không đủ hai mươi dặm, thậm chí cảm giác gần ngay trước mắt, trên đỉnh đầu lại truyền tới một thanh âm trong trẻo lạnh lùng, chỉ thấy một vòng thanh quang, vội vã từ thiên ngoại lướt đến, không từ bốn cửa thành tiến vào, mà là bay thẳng đến, nhưng tiên trận bao phủ cả Thượng Huyền Thành lại chưa từng xuất hiện phòng ngự gì, chỉ nổi lên một trận gợn sóng, liền cho thanh quang giáng lâm xuống, hóa thành hai đạo nhân ảnh!

- Ôi, không tốt...

Phương Hành ở thời điểm thanh âm kia vang lên, trong lòng liền lộp bộp một tiếng, ý thức được có chút không ổn, cố gắng trấn định, bước chân không chỉ không chậm, trái lại tăng nhanh, nữ hài mù lòa giống như con diều, bị hắn dắt bay trên không trung...

Nhưng thân ảnh giáng lâm kia thấy vậy, lại có chút gấp, nặng nề mở miệng nói:

- Đế Lưu ca ca không muốn gặp ta sao?

Thời điểm nói lời này, con ngươi nàng co rụt, hai ánh mắt giống như thực chất nhìn Phương Hành...

Phương Hành cảm thấy phía sau lưng phát lạnh, trái tim run lên, trầm thấp thở dài, không thể không ngừng lại, lẳng lặng đứng đấy.

- Thanh La tỷ tỷ, ta nói với ngươi hắn không phải Đế Lưu đại nhân, hắn sao lại là Đế Lưu đại nhân chứ...

Một giọng nói khác vang lên, tựa hồ ra sức giải thích:

- Tên hắn gọi Phương Hành, người rất tốt!

- Ta tốt con mẹ ngươi...

Phương Hành đột nhiên thở dài, xoay người qua, oán hận mắng một câu.

Lúc đầu trong lòng hắn còn thầm mắng, sao mình sẽ xui xẻo như vậy, thế mà ở lúc sắp đại công cáo thành giết ra Trình Giảo Kim, nhưng nghe được thanh âm này, lại lập tức hiểu rõ...

Nha đầu xui xẻo đáng chết a...

Vừa xoay đầu lại, hắn liền thấy được ở sau lưng mình không xa, hai nữ tử thanh tú động lòng người đứng trên không trung, bên trái dáng người cao gầy, tư thái uyển chuyển, mặc váy xanh đơn giản, không đeo trang sức, chỉ ở trên búi tóc cắm một cây trâm phượng, bộ dáng không quá hoa lệ, nhưng hết lần này tới lần khác lại cực đẹp, da trắng nõn nà, môi như anh đào, đôi mắt thâm thúy, chỉ đứng ở nơi đó, liền để vì sao trên trời thất sắc...

Lúc này đôi mắt của nàng không nhúc nhích, ngưng thần nhìn Phương Hành, tựa hồ đi đường quá nhanh, lúc này có chút thở gấp, ngực không ngừng chập trùng, làm cho người cảm thấy nàng vóc dáng mảnh khảnh, lại có vốn liếng ngạo nhân như vậy!

Cho tới bây giờ không người nói với Phương Hành bộ dáng của Thanh La tiên tử, nhưng Phương Hành vừa nhìn liền biết nữ tử này là ai!

Theo như đồn đại, trong Tam Thập Tam Thiên, Thanh La tiên tử danh liệt mười đại mỹ nhân, con gái Thanh Huyền Vực Chủ, vị hôn thê của Đế Thích...

Mà ở bên cạnh nàng, một nữ hài tuổi nhỏ hơn chút, đang lôi kéo tay nàng, ra sức giải thích gì đó, thì rõ ràng là người quen của mình, tửu lượng siêu quần Si Nhi tiểu thư...

- Đáng chết, ta nói thời điểm rời Tiên Phủ Thanh Ngô Châu sao thanh tĩnh như thế, nguyên lai nàng đi tìm Thanh La...

Trong lòng Phương Hành âm thầm mắng, trên mặt lộ ra tiếu dung bình tĩnh mà thâm trầm, chỉ là nhìn xem, lại không mở miệng.

- Quả nhiên là ngươi...

Thời điểm hắn xoay người qua, Thanh La tiên tử run lên một cái, sau đó hai mắt ngưng thần nhìn hắn, nàng không có trực tiếp dùng thần thức quét nhìn, chỉ thoáng cảm ứng khí cơ trên người hắn, sau đó sắc mặt cực kỳ phức tạp, tránh ra cánh tay của Si Nhi đang nắm lấy nàng, thân hình run rẩy đi về phía trước một bước, sau đó trầm thấp mở miệng:

- Ngay từ đầu ta còn không tin, nguyên lai ngươi thật còn sống...

- Thanh La tỷ tỷ, thế nhưng hắn... Hắn thật không phải Đế Lưu, hắn là Phương Hành...

Si Nhi còn ở bên cạnh không ngừng nói, chỉ là lúc này lại không ai để ý tới nàng.

Lúc này vẻ mặt Phương Hành lạnh lùng, không có một chút biểu lộ, chỉ nhàn nhạt nhìn Thanh La tiên tử tựa hồ rất đau thương!

- Ngươi đã trở về, vì cái gì không đến tìm ta?

Thần sắc của Thanh La tiên tử rất thương cảm, trong thanh âm lộ ra bi thương và bất đắc dĩ:

- Đáng thương ta vừa nghe nói tin tức ngươi còn sống, liền liều lĩnh xuất quan, dùng hết thảy biện pháp muốn tìm được ngươi, vì thế ta thậm chí xâm nhập Man Hoang, cùng Hóa Nguyệt Thanh giao thủ, nhưng ta làm sao cũng không nghĩ tới, ta ở bên ngoài tìm ngươi, ngươi lại đi tới Thượng Huyền Thành, nếu không phải Si Nhi muội muội đề cập với ta, càng nghe nàng miêu tả, càng cảm thấy giống ngươi, đoán chừng lúc này ta vẫn chưa trở lại...

- Móa nó, quả nhiên là xú nha đầu kia...

Trong lòng Phương Hành đã khẳng định, hung hăng trừng Si Nhi một chút.

- Vì cái gì ngươi không nói lời nào?

- Ngươi đang trách ta sao?

Lại nói Thanh La tiên tử, nhìn bộ dáng cực kỳ thương tiếc, ngay cả ngôi sao trên trời cũng tan nát cõi lòng, nhưng nói hồi lâu, lại thấy Đế Tử còn một bộ lạnh lùng, không nói một lời, thần sắc càng điềm đạm đáng yêu, nhịn không được tiếp tục đi về phía trước, vẻ mặt ân cần, vừa quan sát Phương Hành, vừa không ngừng nói:

- Trong ngàn năm nay, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Ngươi... ta ở trên thân thể ngươi, vì sao không cảm giác thấy khí tức Tiên Mệnh? Còn nữa, ngươi đã trở về, vì sao ngươi không trở về Đại Xích Thiên?

- Thật con mẹ nó biết giả bộ...

Phương Hành hết thảy đều nhìn ở trong mắt, trong lòng có chút buồn nôn, nếu không phải ở Long Giới bị nàng truy sát, đã sớm khám phá nàng ác độc, dưới tình huống không biết rõ tình hình thấy bộ dáng này của nàng, đoán chừng ngay cả mình cũng sẽ mắc lừa?

Hơn nữa nữ nhân này không ngừng truy vấn, hắn biết mình không thể trầm mặc nữa!

Vừa rồi hắn bị ép dừng lại, chính là cảm ứng được nguy cơ, biết mình tiếp tục đi đến phía trước, nữ nhân này sẽ xuất thủ, mà thực lực của nàng, thình lình còn mạnh hơn ba vị trưởng lão Thượng Huyền Thành, mình không dám để sau lưng ăn nàng một kích, bây giờ cục diện như vậy, chỉ có trước miễn cưỡng ứng phó nàng, sau đó mau chóng thoát khỏi, sớm tiến vào truyền tống trận...

- Vì cái gì ta không quay về, ngươi còn không rõ ràng lắm sao?

Hắn học giọng điệu của Đế Lưu, ánh mắt băng lãnh, rốt cục chậm rãi mở miệng.

Vì không lộ ra sơ hở, mới mở miệng liền dùng đại pháp hỏi lại, vứt vấn đề cho đối phương.

- Ngươi... vì cái gì ngươi nói như vậy?

Thanh La tiên tử ngẩn ngơ, biểu lộ thê lương, khẩn cấp hỏi.

- Ha ha, ngươi ở Long Giới làm gì, nhanh quên như vậy?

Phương Hành giống như cười mà không phải cười, ánh mắt trực tiếp nhìn Thanh La, tràn đầy vẻ đùa cợt.

- Sự tình gì?

Thanh La tiên tử ngẩn ngơ, biểu lộ hơi nghi hoặc, tựa hồ không biết vì sao Phương Hành hỏi như vậy.

- Tự nhiên là sự tình ngươi lệnh Hồng Thiên làm, hay ngươi thật cần ta nhắc nhở?

Khí thế của Phương Hành đột nhiên thay đổi, ánh mắt hung ác, sâm nhiên quát.

Vốn cho rằng nói thẳng đến trình độ này, nữ nhân kia sẽ không có cách nào cãi chày cãi cối, lại không nghĩ rằng, mình nói như vậy, Thanh La tiên tử lại gấp đến nước mắt chảy ra, vội vàng nói:

- Ngươi đến tột cùng đang nói cái gì? Ta thật không biết, trước đó không lâu ta đang bế quan tu luyện, hết thảy sự tình ngoại giới đều do Hồng Thiên quản lý, ngay cả cha ta có chuyện muốn tìm ta, cũng sẽ không trực tiếp tiến vào động phủ, chỉ có thể thông qua nàng tới đưa tin, vô luận tin tức trọng yếu như thế nào, đều là nàng giúp ta xử lý...

- Ngạch....

Phương Hành nghe lời này cũng nhịn không được ngây ngốc một chút, không khỏi nhíu mày nhìn Thanh La tiên tử.

Lúc này ngay cả hắn cũng có chút không xác định thật giả...



Bạn cần đăng nhập để bình luận