Lược Thiên Ký

Chương 1446: Không trốn.




- Lẫn nhau không xâm phạm?

Đối mặt với Quan Phi Hưng quát lớn, Thanh La tiên tử lại chỉ cười lạnh, rõ ràng không tin đối phương, vừa thấy đối phương liền sát khí phun trào, lại thấy đối phương cận thân, mười ngón liền trực tiếp vẽ ra, phác hoạ mấy đạo tiên khí, giống như dải lụa màu, tràn ngập hư không, nhìn như lộng lẫy, nhưng lại mang theo sát khí khó nói lên lời, điên cuồng vọt mạnh về phía Quan Phi Hưng, trong miệng nàng thì hét lớn:

- Ngươi vốn là dư nghiệt của Thanh Tà tội Vương, trốn vào Man Hoang, tự phong chưởng tòa, mưu đồ làm loạn, mà cha ta là Thanh Huyền Vực Chủ, phụng danh Tiên Đế thống ngự Thanh Huyền Thiên, ta thay cha bình định, trong hai trăm năm cùng ngươi giao thủ chí ít bảy lần, hiện tại ngươi lại nói lẫn nhau không xâm phạm?

Bá...

Quan Phi Hưng cũng nổi giận, trong lòng bàn tay đại đao tung hoành, cắt đứt hư không, ngăn cách dải lụa màu của Thanh La tiên tử, thanh âm gào thét như sấm:

- Thanh La, lần này ta mạo hiểm, trốn vào Phù Đồ Thiên Giới, ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn được ta sao?

Hai người này rõ ràng là đối thủ cũ, giao thủ nhiều lần, vừa thấy mặt liền muốn ác đấu, hơn nữa Thanh La tinh thông tiên pháp, cùng người giữ vững khoảng cách là có thể phát huy ra uy lực thần thông, Quan Phi Hưng thì am hiểu tiên võ, phải cận thân mới có thể phát huy mạnh nhất, lúc này một cái lao đến phụ cận, một cái không dám để hắn lấn đến gần, một lời không hợp, thế mà trực tiếp đánh nhau, đầy trời đều là tiên quang bay múa, thần quang gào thét, đại địa cát bay đá chạy, phá núi liệt địa, hung uy mênh mông cuồn cuộn, ngay cả Phương Hành nhìn cũng kinh hãi không thôi!

- Tại sao lại tới một cao thủ Thái Ất cảnh?

Phương Hành nhịn không được ở trong lòng cuồng khiếu, có chút không thể nào hiểu được.

Ở trong Phù Đồ Thiên Giới vốn không nên có Chân Tiên, xuất hiện một cái Thanh La tiên tử, mình còn có thể thông cảm được, dù sao nữ nhân này tựa như thuốc dán, nhưng vì sao ngoại trừ nàng, lại xuất hiện một Thái Ất Thượng Tiên?

Hơn nữa vị Thái Ất Thượng Tiên này, cũng không phải đến tìm mình, rõ ràng là đến tìm Manh Nữ!

Nếu như ở bình thường, việc quan hệ tới thân thế của Manh Nữ, Phương Hành sẽ không để ý cùng người kia nói mấy câu, bất quá lúc này Thanh La ở bên người, Phương Hành lại không lo được, thừa dịp hai người đại chiến, mình không trốn đi, đây chẳng phải là thành đồ ngốc?

Nói trốn liền trốn, trực tiếp cúi người nắm Manh Nữ, lại kéo Thái Hư Bảo Bảo, xoay người bỏ chạy.

Đám Tán Tiên một đường đi theo hắn thấy được một màn trước mắt, thì đều sợ ngây người...

Chỉ bất quá còn không đợi bọn hắn kịp phản ứng, trên đường Phương Hành muốn chạy trốn, chợt có một đạo khí tức lạnh thấu xương đập vào mặt, Phương Hành nhìn thấy, mặt đất phía trước sụt lún, có một sườn núi to lớn bị nâng lên, thời điểm sườn núi lên cao gần trăm trượng, bùn đất rào rào rớt xuống, thình lình có một con ngươi tinh mang bắn ra bốn phía nhìn mình, sau đó chỉ thấy một cái miệng to lớn há ra, âm thanh như sấm âm:

- Đế Lưu điện hạ, muốn đi đâu vậy?

- Sinh linh Thần tộc?

Phương Hành cảm thấy phát lạnh, mới phát hiện quái vật tiềm phục ở dưới mặt đất, rõ ràng là một sinh linh Thần tộc cường đại!

Chỉ bất quá, chỉ dựa vào khí tức trên người, liền để Phương Hành cảm thấy đáy lòng phát lạnh...

Ngoại trừ Thần Vương ở Thiên Nguyên Đại Lục có danh vô địch, hắn còn chưa từng đụng phải Thần tộc đáng sợ như vậy!

Sau khi nao nao, liền muốn chọn phương hướng khác đào tẩu, nhưng chỉ vừa mới lên tâm tư, liền bất đắc dĩ ngừng lại!

- Ha ha, Thanh La kia nói nhảm rất nhiều, nhưng có một câu là nói đúng!

- ... Chúng ta đã sớm đến rồi!

- Đế Lưu điện hạ, ngàn năm không thấy, tại sao ngươi không còn uy phong trước kia?

Lúc này, ở phía tây và phía đông, thình lình có mấy bóng người xuất hiện, chậm rãi đi tới, phương tây tới là một nam một nữ, nam thân hình cao lớn, cực kỳ xấu xí, nữ xinh xắn lanh lợi, diễm quang tứ xạ, bề ngoài của hai người hoàn toàn tương phản, nhưng hết lần này tới lần khác lại mang theo một loại hài hòa không nói ra được, chỉ vừa xuất hiện, liền dẫn động thiên địa chú ý!

Mà ở phương đông là một tiên tướng người mặc áo giáp màu tím, uể oải nằm ở trên vương tọa, bễ nghễ bốn phía, vương tọa bay tới, chỗ đi qua, đại địa liền kết thành một tầng băng sương chướng mắt...

Bọn hắn nhìn tùy ý tản mạn, nhưng lại kiềm chế lẫn nhau, gắt gao vây Phương Hành ở giữa.

- Phong Quân Vũ Thiếp, Thần Đồ Thái Tuế, Trọng Sương Tiên Quân... Các ngươi cũng tới?

Thanh La tiên tử cũng chú ý tới mấy người này tồn tại, vội vã bứt trở ra, thấp giọng quát chói tai.

Vào lúc này, ngay cả sắc mặt của nàng cũng cực kỳ ngưng trọng.

- Ha ha, Đế Lưu điện hạ hiện thân lần nữa, bản tiên và hắn giao tình tốt như vậy, sao có thể không đến?

Ánh mắt tiên tướng lấp lóe, thản nhiên nhìn Phương Hành một chút, cười lạnh mở miệng.

- Thái Hư Tiên Vương đã từng thiếu vợ chồng chúng ta một vật, đến nay chưa trả, bây giờ thật vất vả nghe nói có người biết tin tức truyền thừa hiện thân, chúng ta há có thể bỏ lỡ, cũng chỉ có thể đuổi tới Phù Đồ Thiên Giới hỏi rõ...

Hai nam nữ kia nhìn nhau, ánh mắt nhu hòa, nhưng lúc ngẩng đầu nói chuyện, đáy mắt lại hung ác nham hiểm.

- Huyền Hoàng điện hạ có lệnh, để cho ta tới nhìn xem Đế Lưu có phải thật biến thành phế nhân hay không...

Ngay cả sinh linh Thần tộc kia cũng mở miệng, ánh mắt cực kỳ hung hãn nhìn Phương Hành.

- Hỏng bét, nếu mấy người kia liên thủ, ta cũng không bảo hộ được ngươi, không nên cách ta quá trăm trượng!

Ánh mắt của Thanh La tiên tử đã thay đổi, truyền cho Phương Hành một đạo thần niệm, sau đó ánh mắt lạnh lùng quét qua mấy người kia, âm thanh lạnh lùng nói:

- Ta biết các ngươi đều có mục đích, nhưng đừng quên hắn là nhi tử của Xích Đế, ai dám làm càn?

- Ha ha, Thanh La, nghe nói ngươi đã cùng Đế Thích lập xuống hôn ước, còn che chở tiểu tình nhân như vậy, thích hợp sao?

- Ha ha, Xích Đế thần thông vô biên, nhưng tay chưa hẳn dài như vậy, có thể đưa vào Phù Đồ Thiên...

- Bản tiên hiệu trung với Thương Đế, ngươi lại lấy Xích Đế đến dọa ta?

Thanh La nói không có hù ngã được những người này, trái lại dẫn phát cười vang, tức giận đến mặt mũi trắng bệch.

- Ai, Đế Tử này là lăn lộn như thế nào, nhân duyên kém như vậy...

Ngay cả Phương Hành cũng có chút bất đắc dĩ, lắc đầu than tiếc, trong lòng cực kỳ xem thường Đế Lưu.

Trên thực tế, ngoại trừ Thanh La tiên tử, những người kia hắn một cái cũng không biết, nhưng lúc này, từ trong mắt của bọn họ, phát hiện bọn hắn không phải tới bảo vệ mình, hơn nữa thực lực không ai thấp hơn Thái Ất cảnh, muốn từ trong tay những người này trốn chết, kia tựa như để Thái Hư Bảo Bảo mặc quần vậy...

Nghĩ đến điểm này, Phương Hành về tới bên cạnh Thanh La tiên tử, tay nắm Manh Nữ và Thái Hư Bảo Bảo buông xuống, chọn một khu đất mềm mại, khoanh chân ngồi xuống, sau đó quay đầu nhìn Thanh La tiên tử, thâm tình nói:

- Lần này liền nhờ Thanh La ngươi!




Bạn cần đăng nhập để bình luận