Lược Thiên Ký

Chương 1639: Vẫn luôn là đen





Mọi người thấy cảnh ấy, phản ứng lại không giống nhau, nhưng tâm thần đều không ngoại lệ chìm xuống, tuy bọn họ không rõ thức giới của Phương Hành, nhưng có thể thấy, Hỗn Độn Tiên Viên chính là bị hắn dùng thủ đoạn nào đó lấy đi, vốn bọn họ đều muốn vọt vào Hỗn Độn Tiên Viên tranh cướp tiên dược, bây giờ ý nghĩ này đã phá diệt, lại muốn chia cắt đã không thể, nhìn dáng dấp cũng chỉ có thể ngạnh đoạt vị ma đầu hoặc nói là Đế Tử kia, ai có thể bắt giữ hắn, người đó có thể độc chiếm Hỗn Độn Tiên Viên, bên không đoạt được hắn, vậy chỉ có thể tay không quay về, thế cuộc trở nên càng hung hiểm, áp lực của chúng tu đều tăng gấp bội!

Còn nữa, bây giờ Phương Hành đã tự do, nhảy đến một bên, âm thầm cười quái dị, sát khí của các tu sĩ Thiên Nguyên trong nháy mắt tiêu hơn nửa, thời điểm Phương Hành không nhúc nhích, bọn họ nghĩ đến là ác danh mà ma đầu kia lưu lại ở Thiên Nguyên, nhưng bây giờ, nhìn thấy hắn hành động như thường, nghĩ đến là hung danh lúc trước hắn lưu lại, trong khoảng thời gian ngắn ai dám động thủ?

Mà hai phe khác, Thần Minh cùng với Độc Long Tử tu là tối cao, lại lẳng lặng đứng ở một bên không chút biến sắc, cũng vào lúc này, ba phe nhân mã ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám làm bừa, cũng không ai dám mở miệng nói chuyện...

- Ai, Thanh Nhan Tiên Tử, vừa nãy ngươi tùy hứng làm bậy, rốt cục gặp phải phiền toái lớn rồi?

Nhìn thấy Phương Hành tự do, Từ Thiếu Yết vẫn quấn quít lấy Thanh Nhan Tiên Tử, không cho nàng xuất thủ cứu giúp cũng không tiếp tục động thủ nữa, lưỡi đao vạch một cái, nhảy ra ngoài thần thông, Thanh Nhan Tiên Tử thì vốn một lòng vì Phương Hành, lúc này chẳng muốn nhiều lời, đôi mắt chỉ nhìn Phương Hành, để Từ Thiếu Yết thầm thở dài, nghiền ngẫm thế cuộc trong sân, không nhịn được nhíu chặt lông mày, lạnh lùng nói:

- Hiện tại lại ra tay, chúng ta làm sao cướp qua mấy phương khác?

Cũng có người thấp giọng nói:

- Thế cục hôm nay, chúng ta và Thần Minh thế lực ngang nhau, nhưng không có Đại La Kim Tiên tọa trấn, mà nam tử lai lịch bí ẩn một thân một mình kia, tựa hồ không phải người bên Thần Minh, nhưng hắn lại là Đại La Kim Tiên, chúng ta và Thần Minh gộp lại cũng không có người là đối thủ của hắn, biện pháp duy nhất là chỉ có thể trước liên thủ với Thần Minh, lấy nhiều đánh ít, đẩy lùi Đại La Kim Tiên kia, sau đó cùng Thần Minh tranh tiểu ma đầu, chỉ là Đại La Kim Tiên nơi nào dễ đối phó như vậy, Thần Minh lại...

Càng nghĩ càng cảm thấy khó xử, trong lòng nặng trịch như đè ép một tảng đá lớn.

Bên Thần Minh, Thông Cổ Thần Vương chau mày, không nhịn được quay đầu nhìn U Ẩn Trùng Mẫu, hắn trực giác cảm thấy thế cuộc phát triển đến trình độ này, cùng U Ẩn Trùng Mẫu kéo dài không thoát được quan hệ, chỉ là câu nói này không tiện nói ra miệng mà thôi!

Vốn bọn họ là muốn cướp ra tay, nhưng cục diện bây giờ, lại không ai dám ra tay lung tung rồi.

Một vị Đại La Kim Tiên, hai phe thế lực, vào lúc này hình thành cục diện thế lực ngang nhau!

Bất kỳ bên nào cũng không dám tùy tiện động thủ, bao quát vị Đại La Kim Tiên kia, nếu lúc này hắn mạnh mẽ ra tay bắt giữ Phương Hành, tất nhiên sẽ gây nên Thiên Nguyên và Thần Minh đối kháng, dù hắn là Đại La Kim Tiên, ở dưới hai thế lực toàn lực phản kích, cũng chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt, tuy hai phe này liên thủ, không nhất định có thể thương tổn được hắn, nhưng tối thiểu sẽ gây ra loạn cục, để ma đầu đạt được tự do chạy thoát vẫn có khả năng rất lớn, bởi vì không nắm chắt, vì lẽ đó không ai dám ra tay lung tung...

- Ha ha, Đế... Tiểu Thánh Quân, ngươi vốn là người Thần Minh ta, vì sao không nói sớm?

Lúc này, Thông Cổ Thần Vương nở nụ cười, chậm rãi tiến lên, ôm quyền nhìn Phương Hành, thấp giọng mở miệng:

- Việc này chúng ta không hiểu, trước đây có chỗ đắc tội, nói vậy hẳn Thần Chủ đã hiểu rõ thân phận của ngươi, bây giờ ngươi không cần lo lắng, chỉ cần đến bên chúng ta, bất luận là ai, muốn thương tổn ngươi, cũng phải trước hỏi qua chúng ta có đáp ứng hay không, dù đối phương có Đại La Kim Tiên cũng không cần phải lo lắng, lấy thực lực của Thần Chủ, nàng hẳn sắp trở về, không ai thương tổn được ngươi...

Các phương nghe vậy đều cả kinh, cùng nhau quay đầu nhìn về phía Thông Cổ Thần Vương.

Thông Cổ Thần Vương thì mặt mỉm cười, mặt đầy chân thành, không giống như giả bộ, dáng dấp cực kỳ thành khẩn!

Hắn vừa nói ra, làm Thiên Nguyên tỉnh ngộ, người người trái tim hơi động...

Đúng vậy!

Hiện tại bất kỳ bên nào cũng không dám tùy tiện ra tay với ma đầu, Thiên Nguyên và Thần Minh sợ Đại La Kim Tiên kia lượm tiện nghi, vị Đại La Kim Tiên kia tựa hồ cũng lo lắng gây nên Thiên Nguyên và Thần Minh phản kháng mãnh liệt, cục diện giằng co, nhưng có một người có thể đánh vỡ cục diện này, kia tự nhiên là ma đầu đã cướp được Hỗn Độn Tiên Viên, nếu có thể thuyết phục hắn, chủ động tới gần phe mình, như vậy chẳng phải chiếm hết ưu thế, trốn cũng được, đánh cũng được, đều trở nên làm ít mà hiệu quả nhiều?

Trái tim các tu sĩ Thiên Nguyên vẫn lo lắng, chỉ sợ để Thông Cổ Thần Vương thuyết phục ma đầu này.

Ngay cả U Ẩn Trùng Mẫu, lúc này cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Đế Thích.

May là nghe được lời này, ma đầu kia lại chỉ dùng ngón út móc móc lỗ tai, tựa hồ không nghe thấy.

- Ma đầu... Phương Hành đạo hữu, ngươi đã ở Thiên Nguyên phạm vào sai lầm lớn, cần gì phải mắc thêm lỗi lầm nữa?

Lúc này, Từ Thiếu Yết tựa hồ vừa mới phản ứng lại cũng chậm rãi mở miệng, biểu hiện trầm trọng:

- Thiên Nguyên sinh ngươi, dưỡng ngươi, dạy ngươi, ngươi mới có tu vi và bản lĩnh bây giờ, lẽ nào ngươi không có một tia quan tâm với Thiên Nguyên sao? Trước đây gây ra sai lầm lớn, ngươi cũng đã phiêu bạt tinh vực mấy chục năm, lẽ nào thật không muốn về Thiên Nguyên? Bây giờ đối với ngươi mà nói chính là một cơ hội, đến bên này, giao Tiên Viên cho chúng ta, vẫn có thể chuộc lại lỗi lớn...

Lời này nói đại nghĩa lẫm nhiên, hợp tình hợp lý, có không ít tu sĩ Thiên Nguyên thân thiết ngẩng đầu nhìn lại.

Nhưng Thanh Nhan Tiên Tử lại cả giận nói:

- Hắn không có phạm sai lầm, coi như là ở Thiên Nguyên, ở Chư Tử đạo tràng, sự kiện kia cũng không có định luận, chỉ là các trưởng lão không cho phép chúng ta tùy tiện nghị luận mà thôi, các ngươi lại dám nói hắn phản bội Thiên Nguyên?

Đạo Vô Phương lạnh lùng quát:

- Ta chỉ là Tiên Danh tam phẩm, người nhỏ, lời nhẹ, nhưng không thể không nói một câu, việc lúc trước ta có tham gia, tận mắt nhìn thấy, Phương Hành đạo hữu vì Thiên Nguyên không tiếc liều mình, ác chiến thần tử Dạ Tộc, chuyện này ta đã nói qua không biết bao nhiêu lần, nhưng các ngươi không tin, trái lại tin những lời đồn kia?

- Ha ha ha a...

Chúng tu nghe xong đều cười lạnh, nhưng ở dưới tình huống này không ai phản đối.

Nếu không phải lo lắng làm tức giận ma đầu kia, lúc này tất nhiên sẽ có người phản bác...

- Thanh Nhan Tiên Tử, Vô Phương đạo hữu, chớ có hồ đồ, các ngươi có giao tình với hắn, nên khuyên hắn bỏ chỗ tối theo chỗ sáng mới đúng!

Từ Thiếu Yết chau mày, ánh mắt quét về phía Thanh Nhan Tiên Tử và Đạo Vô Phương.

Ánh mắt của hắn bao hàm thâm ý, tựa hồ muốn khuyên Thanh Nhan Tiên Tử và Đạo Vô Phương mở miệng, khuyên Phương Hành quay về.

Ngay cả các tu sĩ Thiên Nguyên ở xung quanh, cũng có không ít người ý thức được điểm này, vội vã nhìn hai người nháy mắt, Thiên Nguyên đã đắc tội ma đầu kia, muốn kéo hắn lại, tựa hồ chỉ có mượn hai người này đến đánh bài tình cảm...

Nhưng hai người kia làm như không thấy, nói xong lại chăm chú ngậm miệng, không nói một lời.

Mà ở trong các tu sĩ Thiên Nguyên, Ô Nhất Điển lặng lẽ dấu sách vào trong ngực, sau đó lùi lại, người chung quanh không nhịn được liếc mắt nhìn hắn, hắn ngoài mạnh trong yếu trừng trở lại, liên tục lắc đầu nói:

- Ngươi nhìn ta làm gì? Coi như ta biết hắn, ta cũng không khuyên hắn, càng quen càng không khuyên!

Người chung quanh khịt mũi con thường:

- Cũng không ai nói ngươi biết hắn nha...

Lại nghĩ đến vị đạo hữu này từ trước đến giờ điên điên khùng khùng, cũng không có người để ý tới hắn.

- Phương đạo hữu, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, mong ngươi suy nghĩ kỹ càng!

Bên Thiên Nguyên, Vương Đạo Nhân cũng mở miệng, khẩu khí âm lãnh, mặc dù là khuyên bảo, nhưng rõ ràng có chút cười trên nỗi đau của người khác.

- Ha ha, cơ hội cuối cùng?

Đến lúc này, Phương Hành vẫn trầm mặc mở miệng, nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt trở nên âm trầm, chậm rãi nhìn Sấu Mã Đao Khách, Thanh Nhan Tiên Tử, Vương Đạo Nhân cùng với Đạo Vô Phương, ánh mắt dừng lại ở trên người Thanh Nhan Tiên Tử và Đạo Vô Phương một lát, sau đó dời đi, cười gằn lên:

- Vậy các ngươi có nghĩ tới hay không, vừa nãy ta nhìn các ngươi gọi một tiếng đã lâu không gặp, chính là ta cho các ngươi cuối cùng cơ hội? Nhưng tới bây giờ các ngươi còn không cân nhắc rõ ràng, hiện tại cần gì phải...

Nói tới chỗ này, hơi dừng một chút, âm thanh băng hàn:

- ... Đến chỗ ta tìm lúng túng chứ?

Bá một tiếng, Từ Thiếu Yết đổi sắc mặt:

- Ngươi là muốn một đường đi tới đen sao?

Ở trong lời này, vẻ thất vọng lộ rõ trên mặt, tràn đầy ý chỉ tiếc mài sắt không thành thép, dẫn tới trái tim chúng tu chìm xuống.

Thanh Nhan Tiên Tử thất kinh, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Hành, muốn nói lại thôi.

Đạo Vô Phương thở dài, khẽ lắc đầu.

- Tiểu gia ta đi vẫn luôn là đen, ngươi không biết sao?

Phương Hành thì tiếp lời của Sấu Mã Đao Khách, uy nghiêm đáng sợ quát khẽ, rầm một tiếng, lấy ra một thanh Ma Đao, mang theo sát khí, chậm rãi đặt ở trước người, sau đó ánh mắt đảo qua Thiên Nguyên, đảo qua Thần Minh, cũng đảo qua Độc Long Tử trầm mặc không nói, trên người có ma khí mênh mông cuồn cuộn, như mây khói che đậy thân hình của hắn, nở nụ cười lạnh.

- ... Hiện tại ta còn muốn từng bước từng bước đi ra ngoài, xem các ngươi ai dám đến cản ta!






Bạn cần đăng nhập để bình luận