Lược Thiên Ký

Chương 1662: Nể mặt Tiên Soái


- Mẹ nó tên tiểu hỗn đản này giao phiền phức cho ta...

Khi Phương Hành bình thản nói ra câu nói kia, chẳng những tất cả mọi người bên trong đại điện Huyền thiết này chấn động kinh ngạc, ngay cả Lộc tẩucũng biến sắc, trong lòng chửi ầm lên, thật sự hận không thể lập tức bóp chết tiểu khốn kiếp này. Chỉ có điều hắn dù sao cũng là lão yêu quái sống mấy ngàn năm, trong lòng thoáng đổi đã hiểu rõ dụng ý của Phương Hành, cũng có vô số đối sách hiện ra...

Người ở bên ngoài nhìn thấy vẻ mặt hắn thậm chí không hề thay đổi, chỉ là sau khi Phương Hành nói ra câu nói kia thì bình tĩnh khẽ gật đầu, sau đó bước ra một bước, nhìn bên trong đại điện Huyền thiết một vòng, hở hững mở miệng:

- Lão phu họ Trần tên Trục Lộc, người khác đều gọi ta là Lộc tiên sinh, nhân sĩ Đại Lục Nam Chiêm của Thiên Nguyên, thường nghiên cứu về trận lý, mặc dù thiên tư kém cỏi nhưng may mắn bái được sư phụ tốt, kết bạn tốt, tu hành tiến cảnh cũng lưu loát, mãi đến khi Thiên Nguyên Cửu Quan trên trời rơi xuống, lão phu cảm giác được phía sau ẩn giấu bí mật lớn, không muốn một thân bản lĩnh bị người ta lợi dụng, tiện cho sinh linh Thần tộc xâm nhập Thiên Nguyên nên dứt khoát giả chết rời đi, từ tiên lộ Trục Long tộc chạy đến Tam Thập Tam Thiên, cầu tiên đắc đạo...

lúc nói đến đây, người người bên trong đại điện đều chấn động, kinh ngạc, trái tim giống như nổi sóng cuồn cuộn.

Mà Lộc tẩucàng nói càng bình tĩnh, cúi đầu vái chào Phương Hành rồi nói tiếp:

-... Từ Long giới xông qua, trên đường lại bị người ám toán rơi vào tình cảnh nguy cơ sớm tối, trong lúc tuyệt vọng lại xông vào mộ của Thái Hư Tiên Vương, dưới nhân duyên trùng hợp đã làm rối loạn cấm chế do Thái Hư Tiên Vương bày ra, đảo loạn tiên phách, nhưng trong lúc vô ý đã thả ra Đế Lưu điện hạ bị trấn áp, bị hắn trấn áp... Hẳn là nói được Đế Lưu điện hạ cứu, ta mang ơn nên quyết ý đầu nhập dưới trướng của Đế Tử, về sau một đường đi theo đến bây giờ, tất cả tạo hóa đều là điện hạ ban tặng...

- Tu sĩ Thiên Nguyên!

Vào lúc này, Lộc tẩubình thường đạm mạc không có gì lạ, rất ít khiến người chú ý không ngờ đã trở thành tiêu điểm bên trong đại điện!

Ở trong đại điện có không ít người đã gặp qua Hươu Tẩu, bọn họ đều cho rằng sau khi Đế Lưu trở về, không biết tìm được phụ tá ở đâu. Chỉ vì khi phần lớn bọn họ nhìn thấy Hươu Tẩu, hắn đã là Chính Tiên, thân có tiên mệnh, bởi vậy không người nào hoài nghi lai lịch của lão già này, ngược lại bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng lão già này nhìn bình thản không có gì lạ lại có địa vị lớn như thế, lại là tu sĩ từ Thiên Nguyên xông qua cầu tiên...

Mà lại những lời này nói ra, dù thế nào cũng kín kẽ không lọt một giọt nước, chẳng những nói rõ Lộc tẩulàm như thế nào từ Thiên Nguyên đi tới Tam Thập Tam Thiên, thậm chí cũng nói rõ Đế Lưu rốt cuộc làm thế nào trùng sinh. Hóa ra một ngàn năm trước, Đế Lưu đã thật sự tìm được mộ của Hư Tiên Vương, chỉ là bị trấn áp ở đó, mãi đến một ngàn năm sau mới được tu sĩ Thiên Nguyên xông nhầm vào, cứu hắn ra...

Không thể nghi ngờ, lời Lộc tẩunói mặc dù đơn giản nhưng có thể khiến người ta liên tưởng đến rất nhiều chuyện.

Mà cũng chính bởi vì đơn giản, cũng ít có sơ hở, nhất thời làm cho mọi người bên trong đại điện này nghe được đều giật mình!

Cũng trong lúc mọi người trong đại điện khiếp sợ, Phương Hành hờ hững mở miệng:

- Hiện tại các ngươi rõ chưa? A, Thiên Nguyên rốt cuộc có dáng vẻ thế nào, bản Đế Tử có lẽ còn biết rõ ràng hơn tất cả các ngươi, rốt cuộc có phải là tu sĩ Thiên Nguyên phản bội hay không, bản Đế Tử nhìn thoáng qua đã biết được. Các ngươi dùng cách bỉ ổi như vậy để thăm dò bản Đế Tử, vu khống bản Đế Tử, rốt cuộc là có tâm tư mờ ám gì?

Nói đến cuối cùng, giọng điệu hắn cao hơn, ánh mắt sắc như kiếm chém xuống trên thân của tù binh Thiên Nguyên kia!

Lúc này tất cả mọi người chỉ đang tiêu hóa những lời Lộc tẩuvừa nói, cũng đủ khiến cho các tiên tướng trong đại điện ngạc nhiên không thôi, tất nhiên càng không có người nào lại đi hoài nghi chỉ trích Phương Hành nói tù binh Thiên Nguyên kia là giả, trong lòng phần lớn mọi người trực tiếp nhận định lời Phương Hành nói, mà tên tù binh kia bị biến cố này làm kinh sợ tới biến sắc. Nghĩ đến danh tiếng hung ác và quyền uy vô biên của Đế Lưu điện hạ, trong lòng hắn trực tiếp hỏng rồi, bỗng nhiên thoát khỏi sự áp chế của hai Hắc Ngục tiên, trực tiếp nhào tới co quắp quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu...

- Đế Tử tha mạng, tất cả không liên quan tới tiểu Tiên. Tiểu Tiên chỉ là tù tội theo lệnh quân để làm thôi. Ban đầu ta là tán quân vốn phải liều mình xông trận, là Vô Cơ tiên sinh tìm ta ra, lệnh cho ta xen lẫn vào trong những người này, trước khi vào lò luyện đan thì hỏi Đế Tử một câu liền có thể tha cho ta một mạng...

Vào lúc hắn nói lời này, ba vị Hắc Ngục tiên kia cũng phịch một tiếng quỳ xuống đất, run lẩy bẩy.

Rất rõ ràng, ba người bọn họ cũng không thoát khỏi liên quan trong chuyện này.

- Vù!

Cũng vào lúc tên phạm nhân kia suy sụp, nói ra tất cả những lời này, trong điện ánh lên một tia sáng trắng, trực tiếp đánh vào mi tâm của hắn, đánh nát thần hồn của hắn, hắn tất nhiên không còn nói ra được những lời còn lại nữa. Chỉ có điều trong giây lát đó, ánh mắt mọi người cũng đều nhìn theo tia sáng trắng này, nhìn về phía trước, trên thân phụ tá Vô Cơ Tử đang quỳ chân ở bên tay phải của Tử Huyền Tiên Soái, bây giờ trên đầu người này đổ đầy mồ hôi, ánh mắt hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sợ hãi, hiển nhiên đã ý thức được mình phạm vào một sai lầm!

Ngân Kiếm vừa rồi là do hắn đánh ra, chỉ có điều sau khi đánh ra, hắn lập tức hối hận.

Hắn nhìn thấy tên phạm nhân kia có ý muốn nói ra tất cả liền muốn giết người diệt khẩu, đáng tiếc đến lúc này, giết người diệt khẩu thì có ích lợi gì?

Vị trí và khoảng cách của Phương Hành càng ở gần tên tôi phạm hơn, nếu như muốn ngăn cản, hoàn toàn có thể đẩy đi Ngân Kiếm của hắn, nhưng Phương Hành chỉ cười lạnh lùng, trơ mắt nhìn hắn đánh ra tia sáng bạc kia mà không hề có ý định ngăn cản, cũng bởi vì hắn biết điều đó là vô nghĩa!

Bên trong đại điện này, các tiên tướng lại không phải người ngu, chẳng lẽ còn nghe không ra mánh khóe bên trong sao?

Quả nhiên đúng như lời Đế Tử nói, tù binh Thiên Nguyên này căn bản chính là giả!

Hắn chẳng qua là Tán Tiên một giới của Tam Thập Tam Thiên, bởi vì phạm vào tiên luật nên bị áp giải tới chiến trường ngoại vực, đến lúc cuộc đại chiến mở ra, những kẻ tù tội như vậy chính là pháo hôi dùng để tách ra đại trận của đối thủ, thăm dò cấm chế, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Vô Cơ Tử này rõ ràng đã tìm đến hắn, hứa hẹn để cho hắn xen lẫn trong những tù binh Thiên Nguyên, không đầu không đuôi nhìn Đế Tử hô lên một câu như vậy!

Về phần mục đích hô một câu như vậy là gì thì có rất nhiều loại khả năng...

Nhưng bất luận thế nào, tính toán thâm độc đối với người đường đường là Đế Tử như vậy, ban đầu chính là một tội lớn rồi!

- Ha ha, quả nhiên là do ngươi an bài...

Mãi đến khi toàn thân Vô Cơ Tử cũng sắp suy sụp, Phương Hành mới ung dung mở miệng, cười tủm tỉm nhìn qua Vô Cơ Tử vừa rồi còn uy phong tám phía, dường như nắm tất cả ở lòng bàn tay, khẽ cười nói:

- Vậy ngươi nói xem, ngươi an bài như vậy là do ai sai khiến?

Một câu nói liền khiến cho trái tim của các tiên tướng trong điện đập như nổi trống.

Vị Đế Tử này thế mà không hỏi hắn có mục đích gì, trực tiếp hỏi hắn nghe theo sai khiến của ai, chứng mình hắn đáng chết!

- Ta...

Vô Cơ Tử bối rối, miệng đắng lưỡi khô, hắn cũng không bị Đế Tử dọa liền giống tên tử tội kia khai ra hết. Một là hắn không có lỗ mãng như vậy, hai là cũng không có can đảm lớn như vậy, lại thêm dù sao hắn cũng là xuất thân phụ tá, mặc dù bị Phương Hành làm cho kế hoạch lập tức rối loạn, khiến cho hắn khó lòng phòng bị, nhưng trong đầu suy nghĩ rất nhanh, vẫn lập tức tìm xong lí do thoái thác cho mình, sắc mặt thay đổi mấy lần rồi đột nhiên đứng lên, quỳ xuống hướng về phía Phương Hành và kêu lên:

- Vô Cơ lỗ mãng, vẫn xin Đế Tử thứ tội...

Phương Hành không đổi sắc mặt, cũng không nói lời nào, chỉ là ánh mắt hờ hững nhìn hắn.

Vô Cơ Tử quyết định chắc chắn, biết lúc này phải gánh vác tất cả mọi chuyện lên người, bèn trầm giọng nói:

- Tiểu nhân làm ra hành động lần này thật sự là bởi vì có Du Tiên tìm kiếm tin tức ở các giới đã tìm được một tin tức làm người ta khó có thể tin được, tiểu nhân không thể tin được nên đành phải...

- Tin tức gì?

Các tiên tướng trong đại điện mặc dù không mở miệng, nhưng vào lúc này trong đầu đều không ngừng suy nghĩ, muốn nghe tất cả!

Mà bọn họ thấy Vô Cơ Tử trực tiếp thừa nhận là mình sai khiến thì càng tò mò, không biết hắn rốt cuộc làm vậy là vì cái gì...

Thế nhưng đúng vào lúc này, Tử Huyền Tiên Soái ho nhẹ một tiếng, Vô Cơ Tử lập tức ngậm miệng, không dám nói tiếp.

- Vốn là một vài lời nói vô căn cứ, không cần phải nói cho Đế Tử nghe...

Tử Huyền Tiên Soái không ngước mắt, chỉ chậm rãi đứng lên, nói:

- Chỉ có điều ngươi đã tự mình chủ trương, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy thì phải bị phạt, về phần bị phạt như thế nào, vậy lại hỏi Đế Tử điện hạ xem làm thế nào mới khiến cho ngài ấy hả giận!

- Cái này... tuân lệnh!

Sắc mặt Vô Cơ Tử tái nhợt, sững sờ một lát mới run giọng đáp ứng.

Mà Tử Huyền Tiên Soái lại nhíu mày, không nói tiếng nào đã đi vào hậu điện.

Lại để lại tất cả mọi người trong đại điện đều đang vò đầu bứt tai, nghị luận ầm ĩ, trong lòng ai nấy đều kinh hoàng, không biết phải nói gì.

Rất hiển nhiên, phần lớn mọi người đều không rõ tình hình, mặc dù đoán được một chút, nhưng trong bụng đầy nghi ngờ.

- Điện hạ, tiểu Tiên...

Vô Cơ Tử không biết phải làm sao, chỉ có thể cứng rắn kéo da đầu, bái lạy Phương Hành và trúc trắc mở miệng.

Đây cũng là tự mình gánh vác tất cả, lại xin Phương Hành trách phạt.

- Ngươi là ai, cũng xứng tới thăm dò ta sao?

Phương Hành trực tiếp lạnh giọng mở miệng, cắt ngang lời Vô Cơ Tử muốn nói, càng làm cho bầu không khí ở đó ngột ngạt.

- Tiểu Tiên đáng tội chết vạn lần, bằng lòng nhận tất cả trách phạt!

Vô Cơ Tử đã quyết, lại một lần nữa chắp tay bái xuống, trong giọng nói lộ ra sự tuyệt vọng.

- Ngươi chắc hẳn cũng biết trước kia bản Đế Tử đối phó với những kẻ làm ta tức giận thế nào rồi. Đừng nói ngươi chỉ là một phụ tá nho nhỏ, cho dù đường đường là Thái Ất Thượng Tiên, chủ của thế gia lại có thể thế nào? Chết ở trong tay của bản Đế Tử, gia chủ thần hồn ma diệt, vạn kiếp không được luân hồi chẳng lẽ còn thiếu sao?

Giọng nói của Phương Hành thật khẽ, mỗi lời một câu đều làm cho mồ hôi lạnh trên trán Vô Cơ Tử nhiều thêm một phần, chỉ có điều nói đến cuối cùng, giọng nói của Phương Hành dừng lại một chút:

- Chỉ có điều nể mặt Tiên Soái, ta liền không giết ngươi...

Trái tim Vô Cơ Tử vui mừng, gần như vui vẻ muốn hôn mê, liên tục dập đầu bái lạy.

Nhưng giọng nói của Phương Hành lại lần nữa vang lên, thản nhiên nói:

- Chính ngươi đi vào đi!

- Hả?

Vô Cơ Tử ngẩn ngơ, có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn Phương Hành.

Mà khóe miệng Phương Hành thì lộ ra một nụ cười lạnh, nhẹ nhàng nâng tay, chỉ về phía lò luyện đan bên trong đại điện kia, nói:

- Lò luyện đan này của ngươi ngược lại rất thú vị, bản Đế Tử cũng muốn chơi thử, vừa vặn ngươi đắc tội ta, vậy thì tự mình chui vào đi, đừng nói bản Đế Tử không cho ngươi cơ hội, giảm lửa xuống ba phần, dùng tu vi của ngươi chắc hẳn sẽ không dễ dàng bị luyện hóa như vậy. Ngươi thành thật ở bên trong ba canh giờ đi, nếu sau ba canh giờ còn chưa chết, vậy ta sẽ bỏ qua chuyện ngươi mạo phạm ta...

- A...

Vô Cơ Tử nghe vậy, mặt không có chút máu, lập tức ngã nhào xuống đất.

Cái này nghe là tha cho hắn một mạng, nhưng cảm giác này là sống còn khó chịu hơn là chết...




Bạn cần đăng nhập để bình luận