Lược Thiên Ký

Chương 1630: Tạo Hóa khôn cùng, Tụ Lý Càn Khôn


Trên chiến trường là một mảnh hỗn loạn, mỗi người thi triển thần thông, hô đánh kêu giết, toàn thân lệ khí, chỉ có U Ẩn Trùng Mẫu và thanh lam nữ tử là có dáng vẻ thong dong, mặc dù đang dốc sức liều mạng đấu pháp, nhưng không có nửa điểm sát khí, giống như là một vị quý phụ nhân cùng một nữ hài thanh thuần diễm lệ đang trò chuyện việc nhà vậy, bất kể thần thông hay những lần ra tay, đều lộ ra vẻ thong dong mà ưu nhã, ngay cả động tác chém giết Đường Lang của thanh lam nữ tử cũng không mang theo chút khói lửa nào, đương nhiên, chỗ bất đồng chính là quý phụ nhân kia lớn lên hơi xấu, hơn nữa mang theo một bụng to, không ngừng bắn ra quái vật dữ tợn mà thôi. . .

- Không biết cô nói đại anh hùng là ai, nhưng nếu như cô ta nói thật, vậy thì nội tình Thiên Nguyên thật đúng như lời người kia nói, thâm bất khả trắc, chúng ta thờ phụng Thần Chủ, mưu toan tiến vào Thiên Nguyên, tăng cường thực lực tranh chấp cùng Tam Thập Tam Thiên, đoán chừng cũng chỉ là một cái vọng tưởng, vậy không bằng ta nghe theo hắn, nhanh chóng an bài cho mình một đường lui. . .

Trong đầu mẫu trùng có vài ý niệm nhanh chóng vận chuyển, thanh lam nữ tử cúi đầu xuống, lẳng lặng suy nghĩ, giống như có chút mất mát:

- Nghĩ tới người này, không biết đến tột cùng hắn đã đi nơi nào, trước kia luôn cảm giác mình quá nhỏ bé, không dám đi tìm hắn, cũng sợ hắn sẽ không nhìn ta, hiện tại ta cũng có bản lĩnh rồi, hắn có thể. . . hay không

Lúc nàng nói chuyện, vầng sáng trên người đều nhu hòa xuống, không có loại ánh sáng nhật nguyệt tranh huy nữa.

- Thanh Nhan tiểu tiên tử, ta đến giúp ngươi, chém quái vật kia. . .

Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên có tiếng hét lớn truyền đến, quấy nhiễu nàng trầm tư, cách đó không xa có một vị tu sĩ Thiên Nguyên trẻ tuổi mặc chiến giáp, nhìn rất tuấn dật, sau khi chém giết mấy vị thần tướng, liền lưu ý đến chiến cuộc của các nàng, chắc là lo lắng cho vị tiên tử lam bào không địch lại U Ẩn Trùng Mẫu, nên lập tức hét lớn, đằng đằng sát khí lao đến, muốn giúp nàng giúp một tay. . .

- Muốn ngươi bang? Bỏ đi!

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, vị kia trẻ tuổi tu sĩ còn chưa vọt tới trước mặt, nữ tử áo bào xanh lại nhíu mày, tức giận trừng mắt liếc nam tử kia, vầng sáng trên người cũng biến đổi, nam tử kia không hiểu rùng mình một cái, mơ hồ lui về phía sau mấy bước, đột nhiên một cái kích lăng không bay qua, khiến hắn cảm thấy hoảng hốt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống.

- Tại hạ. . . Tại hạ chỉ muốn giúp một chút mà thôi. . .

Hắn vừa sợ lại vừa quẫn, lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, ngượng ngùng giải thích.

Quả thực trong lòng của hắn cũng có chút oan ức, không biết tại sao mình lại đắc tội vị tiên tử vốn có tính tình rất tốt này.

- Ai, đi đi, không nên quấy rầy Thanh Nhan tiên tử. . .

Một vị nam tử khác chú ý đến bộ dạng xấu hổ của hắn, từ bên cạnh vọt tới, áy náy cười với thanh lam nữ tử, sau đó liền vội vàng kéo vị tu sĩ trẻ tuổi này đi, một bên dắt hắn rời xa cái chiến trường kia, một bên nhỏ giọng dặn dò:

- Sao ngươi lại làm việc liều lĩnh như thế, không nghe thấy vừa rồi Thanh Nhan tiên tử cùng quái vật kia nói về tên gia hỏa trong truyền thuyết sao?

Tu sĩ trẻ tuổi rất khó hiểu:

- Thế nhưng mà. . . Thế nhưng mà ta. . .

- Không có thế nhưng gì hết, lần sau nhớ rõ, khi nàng nói đến người này, hoặc là thời điểm nhớ người này, ngàn vạn lần đừng quấy rầy nàng!

Vị tu sĩ lớn tuổi hơn thấp giọng khuyên bảo:

- Thanh Nhan tiên tử vô cùng sùng bái tên tiểu ma đầu kia, đừng nói ở trước mặt nàng nói xấu tên ma đầu kia, coi như lúc nàng hồi tưởng lại hoặc là nói với người khác về hắn, người quấy rầy nàng, đều khiến nàng tức giận, trước đây Chư Tử đạo tràng có không ít người nếm qua nỗi oan này. . .

Tu sĩ trẻ tuổi nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối:

- Hóa ra. . . hóa ra nàng đã sớm có. . . Ai, không phải cái tên ma đầu kia đã chết rồi sao?

Tu sĩ lớn tuổi lập tức quát khẽ:

- Trong Chư Tử đạo tràng, đừng bao giờ nói lời này, mặc kệ ma đầu kia chết hay là không chết, nhưng khi còn sống có rất nhiều bạn bè, mặc dù ở bên trong Chư Tử đạo tràng cũng có người cực kỳ hận hắn, nhưng càng có vài vị là bạn bè chí cốt của ma đầu kia, nếu để người khác nghe thấy ngươi nói xấu hắn, đoán chừng người sẽ bị người âm thầm chơi chết cũng không biết là ai hạ thủ. . .

Tu sĩ trẻ tuổi nghe xong sắc mặt tái nhợt, vừa thất vọng vừa đau lòng, nói không ra lời.

- Ai, hơn nữa, Thanh Nhan tiên tử không thể nào có đạo lữ, ngươi hãy chết phần tâm này đi. . .

Tu sĩ lớn tuổi cẩn thận dặn dò, sau đó lôi kéo hắn đi chiến đối thủ khác.

- Ha ha ha ha, cảm ơn Tạ tiên tử nói cho ta biết nhiều bí mật như vậy, nhưng thiên kiêu Thiên Nguyên có nhiều hơn nữa, nội tình cường thịnh trở lại, sợ là vẫn kém Tam Thập Tam Thiên, ba nghìn Thần tộc đi theo Thần Chủ, ngay cả Tam Thập Tam Thiên cũng dám phản, Đế tử cũng dám giết, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ sợ Thiên Nguyên sao? sẽ không cho là đường đường Thần Vương như ta, không chém được một kẻ ngụy tiên như người chứ?

Trong nội tâm U Ẩn Trùng Mẫu đã quyết định chủ ý, trầm thấp nở nụ cười, trong lúc bất tri bất giác, bụng của nàng đã trở nên càng lúc càng lớn, nhìn rất là đáng sợ, giống như một tòa núi nhỏ vậy, thỉnh thoảng mặt ngoài sáng lên hào quang quỷ dị, cho người ta một loại cảm giác âm trầm đáng sợ, giống như bên trong ẩn dấu một con quái vật, tùy thời phá bụng mà ra, thật sự rất khó có thể hình dung!

- Ai. . .

Suy nghĩ của thanh lam nữ tử liên tục bị người khác chặt đứt, rốt cục cuối cùng cũng có chút thất lạc ngẩng đầu lên, ngũ thải quang hoa trên người đại thịnh, gần như chiếu sáng một mảnh tinh vực tĩnh mịch này, nàng ở dưới ngũ thải quang hoa nhìn rất xinh đẹp, thế nhưng trên mặt lại mang theo một chút lãnh ý làm cho lòng người phát run:

- Ít huênh hoang trước mặt bổn tiên tử đi, ngươi cho rằng ta chưa nghe nói qua sao, tự nhiên Thần Vương đều rất cường đại, thế nhưng ngươi cùng vị Thông Cổ Thần Vương kia, lại không dùng thực lực cá nhân để tăng trưởng, chỉ là một người có thể sinh, một người có thể điều khiển thi cốt, chơi xấu trên chiến trường mà thôi, công thêm ngươi không biết bổn tiên tử tu luyện công pháp vừa vặn khắc chế ngươi sao?

- Khắc chế ta? Trừ phi ngươi tu luyện đến cảnh giới như Vô Sinh lão mẫu!

Dường như U Ẩn Trùng Mẫu đã nhận thống khổ rất lớn, nên lúc nói đến câu sau cùng, đột nhiên lạnh giọng quát, trên cái bụng cực lớn nứt ra một vết rách, rồi sau đó cái lỗ lớn kia dùng một loại bộ dạng nhìn cực kỳ thê thảm, tách sang hai bên, theo tiếng gào thét làm cho lòng người rung động từ trong cái bụng, bất ngờ có một con quái vật máu me nhầy nhụa bò ra, sau lưng mọc ra chín mắt, sáu cánh, dưới bụng là mười hai chân nhỏ đầy đủ móng vuốt, cái miệng khổng lồ đầy răng nanh lộ ra bên ngoài. . .

- Nha. . .

Tiên tử liếc thấy bộ dạng quái vật kia, cũng bị hù cho lui về phía sau mấy bước, hoảng sợ nói:

- Thực xấu. . .

- Ha ha, khẩu khí tiểu nha đầu không nhỏ, nhưng trình độ của ngươi cũng chỉ có thể giúp con ta hảo hảo chơi đùa, thứ cho bản tôn không thể phụng bồi, nếu ngươi có thể còn sống sau trận chiến này, bản tôn sẽ lĩnh giáo bản lĩnh của ngươi cùng vị đại anh hùng trong miệng ngươi. . .

Sau khi U Ẩn Trùng Mẫu sinh hạ con quái trùng này, dường như cũng lộ ra chút mỏi mệt, cái bụng chậm rãi khép lại, lần nữa biến thành hình người, trên mặt chảy đầy mồ hôi, tay chân như nhũn ra, nhìn hình dạng của nàng, cũng không có ý định đấu tiếp cùng thanh lam tiên tử, vừa nói vừa lặng lẽ hướng ra sau biến mất, giống như muốn tránh vào bên trong tinh vực, rời xa mảnh chiến trường này. . .

- Dựa vào ngươi sao có thể lĩnh giáo bản lãnh của hắn, hắn rất lợi hại. . .

Thanh lam tiên tử thấy thế, hét to lên như có chút hờn dỗi, sau đó phi thân chạy tới.

- Tra. . .

Thế nhưng ngay lúc đó, quái trùng phát ra một tiếng rít chói tai, chấn cho tóc gáy người dựng đứng, đột nhiên sáu cái cánh trong suốt dựng lên, thân hình vốn đã rất đáng sợ càng lớn hơn mấy lần, gần bằng một viên tiểu tinh thần, mạnh mẽ lao về phía thanh lam tiên tử, bốn cự trảo trước người hung hăng mở ra, cắt xuống đầu thanh lam tiên tử. . .

- Lợi hại. . . A!

U Ẩn Trùng Mẫu cười lạnh, nàng đã hạ quyết tâm muốn rời khỏi phiến chiến trường này.

Lúc này bên ngoài Tiên Viên, đã là một mảnh hỗn loạn, vô số người chém giết, đánh nhau sống chết, vô số thần thông cùng pháp bảo va chạm, quả thực là loạn thành một đoàn, mặc cho ai cũng đều bốc lên chiến ý, sát khí dâng cao tới cực điểm, căn bản không có người lưu ý đến nàng. . .

Nhưng đúng lúc này, ở trong Tiên Viên phía dưới chỗ quái trùng và thanh lam tiên tử chiến đấu, lại nảy sinh dị biến.

Một loại biến hóa mà ai cũng không ngờ đột ngột xuất hiện. . .

- Tạo Hóa khôn cùng, Tụ Lý Càn Khôn. . .

Theo một tiếng hét lớn, bên trong Hỗn Độn Tiên Viên gần như đã bị người quên lãng phía dưới, đột nhiên có một cái vòng xoáy xuất hiện, hơn nữa không ngừng biến lớn, đối với Hỗn Độn Tiên Viên mà nói, cái vòng xoáy kia vốn nhỏ bé đến không đáng nhắc tới, nhưng vào lúc này, nó lại dùng một loại tốc độ khó có thể hình dung biến lớn, gần như là trong nháy mắt, đã lên tới giữa không trung, bao trùm một nửa Tiên Viên, hơn nữa nhìn tốc độ kia, rất nhanh sẽ tăng lớn đến mức bao phủ cả tòa Hỗn Độn Tiên Viên này. . .

Đến trình độ này, đã không còn là vòng xoáy, có thể xưng là phong bạo tinh vực. . .

Ở một chỗ khác, có một nam tử mặc áo choàng huyết hồng sau lưng, chiến giáp trên người đã bị hắn xé đi, tay áo cực lớn phiêu phù trong không trung, nhắm ngay mảnh Hỗn Độn Tiên Viên kia, phong bạo khổng lồ từ trong tay áo hắn đi ra!

- Cái đó là. . .

Một màn kinh người này, lập tức háp dẫn rất nhiều ánh mắt người khác, cả đám đều kinh sợ đứng im tại chỗ.

Không biết có bao nhiêu người, vốn đang dốc sức liều mạng cùng đối thủ, nhưng vào lúc này lại ngượng ngùng dừng tay. . .

- Hắn. . . đến tột cùng thì hắn đang làm cái gì?

Có người hoảng sợ, vô ý thức đặt ra câu hỏi, căn bản không biết hỏi ai.

- . . . Hình như cái kia là thần thông Tụ Lý Càn Khôn. . .

-. . . Phiến Tiên Viên kia, giống như đang bay vào trong tay áo hắn. . .

Sau khi nhìn mấy lần, đã có người đoán ra sự tình phát sinh là cái gì, nên càng khiếp sợ.

- Hắn. . . Hắn muốn thu cả phiến đại lục vào tay áo của hắn sao?

Ngay cả U Ẩn Trùng Mẫu đang chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi chiến trường cũng sợ ngây người, miệng thì thào:

- Cái này cũng quá. . . Lợi hại đi?



Bạn cần đăng nhập để bình luận