Lược Thiên Ký

Chương 1380: Nên cẩn thận là Đại Tiên giới




Lần này ngẫu nhiên nhìn thấy đám người Đại Kim Ô, Phương Hành trong lòng cảm thấy vô cùng quái dị, lúc trước khi còn ở Thiên Nguyên, tu vi và thực lực của mình đã là mạnh nhất trong mọi người, mà lần này từ Long tộc tiên lộ hoành độ mà đến, lại có được rất nhiều tạo hóa, thực lực tăng mạnh, đã hơn xa lúc ở Thiên Nguyên, vốn tưởng rằng mình hiện giờ đã xem như là nhân vật vô địch trong Thiên Nguyên tiểu bối, lại không ngờ rằng, vô tình nhìn thấy đám người Đại Kim Ô chinh chiến, khiến hắn vừa kinh hỉ lại vừa khiếp sợ, sau đó cảm thấy thương tiếc. Đám gia hỏa được bước lên tiên kiều tiếp dẫn rốt cuộc là có được dạng lợi ích gì.

Mình hiện giờ gặp chính tiên, còn phải đi vòng, nhưng bọn họ rõ ràng có sức đánh một trận với chính tiên!

Tiêu kiều tiếp dẫn tạo hóa vô lượng, hiện giờ xem ra, quả nhiên là nơi bồi dưỡng chân tiên.

Ngay cả tiên mệnh cũng có thể cho, bọn họ còn tạo hóa gì mà không lấy được?

Hơn nữa từ trong đối thoại của bọn họ cho thấy, hiển nhiên cũng là ở trong chinh chiến chém giết không ngừng để ma luyện bản thân.

Tuy không biết bọn họ trên đạo gia tiên lộ rốt cuộc đã làm gì, nhưng rõ ràng, hung hiểm cũng kèm theo cơ duyên và tạo hóa!

- Như vậy xem ra, ta đã chậm rồi.

Một loại cảm giác hào hùng xộc lên trong lòng Phương Hành, cúi đầu cười, ánh mắt cổ quái.

- Cũng không sao, cái các ngươi không cho ta sẽ tự đi cướp lại!

Người khác gặp tình cảnh này, tất nhiên sẽ khó tránh khỏi chán nản mất mát, nhưng Phương Hành thì lại nảy sinh tâm tư phân cao thấp.

Nếu đã hạ quyết định thì lập tức bảo Lộc Tẩu đi nói với những người khác, mà Lộc Tẩu cũng có chút khó hiểu về việc Phương Hành bỗng nhiên đề xuất muốn rời khỏi, nhưng cũng biết hiện tại ra ngoài là lựa chọn chính xác, dù sao từ hình ảnh vừa rồi cho thấy, tiên phủ chi môn lúc này đã được người ta vận đến Long tộc cổ giới, cũng chuẩn bị thiết lập truyền tống đại trận, trực tiếp truyền tống bọn họ đến bên cạnh Đế Thích, tới lúc đó, mệnh đồ khó lường, chẳng thà lúc này mau mau ra ngoài, lẻo vào trong tiên giới!

- Trước khi rời đi, các ngươi mang theo người các loại tài nguyên điển tịch hữu dụng trong tiên phủ, sau đó ta sẽ đưa các ngươi vào trong thức giới, cứ ở đó an tâm tu hành, bên ngoài nếu có chuyện, ta có thể dùng ý niệm kêu gọi các ngươi, về phần chuyện bên ngoài, hiện tại ta dùng thân phận của Đế Lưu để ứng đối chắc được, có các ngươi ngược lại tự dưng phải giải thích nhiều hơn.

Đối với mọi người, Phương Hành kiên nhẫn giải thích tính tình một phen, mà mọi người đều biết hiện giờ tình thế ác liệt, tất nhiên cũng không tiện giảng đạo lý gì, dứt khoát thu thập thứ trong tiên phủ, lại không thể lấy đi hết, dù sao vẫn phải để lại một ít để che tai mắt của người khác, sau khi làm xong tất cả, liền tiến vào thức giới của Phương Hành, chỉ có điều cảm thấy dù sao vẫn có chút lo lắng, mỗi người đều đầy lời muốn hỏi, nhưng bởi vì quá mức cấp bách, sự vụ lại nhiều, trong nhất thời ngược lại không biết nên nói gì!

- Mọi sự cẩn thận!

Long nữ cũng đầy lời muốn nói, cuối cùng khi nói với Phương Hành lại chỉ còn bốn chữ.

Phương Hành nghe thấy vậy, cũng khẽ cười, nói:

- Người nên cẩn thận không phải ta mà là Đại Tiên giới mới đúng.

Long nữ nghe vậy lập tức ngây ra một thoáng, muốn mắng hắn vài câu, nhưng lại không biết phải nói từ đâu.

Đến cuối cùng, không ngờ chỉ có thể cười khổ, không thể không thừa nhận, tiểu vương bát đản này nói rất có đạo lý.

Có điều, chư thiên vạn giới, người có tư cách nói ra những lời này, cũng chỉ có hắn mà thôi?

Trong đại điện, các tu sĩ đều nín thở mà đứng, bên cạnh chất đống tài nguyên cùng với điển tịch, chờ Phương Hành dẫn vào thức giới, trong mọi người, cũng chỉ có Thái Hư Bảo Bảo là ngoại lệ, hắn cũng muốn vào trong thức giới của Phương Hành xem thử, có điều sau khi Phương Hành suy nghĩ một phen, lại cảm thấy mang theo tiểu gia hỏa này thì hữu dụng hơn, ít nhất có thể nhắc nhở mình một số việc, hơn nữa tên Thái Hư Huyễn kính truyền khắp tiên giới, dẫn theo hắn ra ngoài, cũng có thể nghiệm chứng một số cách nói của mình!

- Chuẩn bị xong chưa? Đi thôi!

Phương Hành cũng không khách khí, ánh mắt quét một vòng, thấy bọn họ đều đã chuẩn bị xong, liền đột nhiên bật cười, hai tay đột nhiên nâng đến giữa không trung, sau đó đè xuống, vào một thoáng đó, một vòng xoáy vô hình xuất hiện, bao phủ trên đỉnh đầu các tu sĩ, vòng xoáy chậm rãi hạ xuống, chụp họ vào trong, trong, một lúc sau, vòng xoáy biến mất, các tu sĩ đều không thấy đâu.

Tiên phủ rộng lớn như vậy, vào lúc này chỉ còn Phương Hành và Thái Hư Bảo Bảo.

Mà trong lòng Phương Hành rõ ràng có thể cảm ứng được, mọi người lúc này đều đã chìm vào trong thức giới.

- Chúng ta cũng đi thôi chứ?

Phương Hành và Thái Hư Bảo Bảo, một lớn một nhỏ, nhìn nhau một cái, liền cười cười rồi đi tới tiên phủ chi môn.

- Sư phó, chúng ta cần phải nói trước nhé, có được tiên mệnh thứ hai thì nhất định phải cho ta trước!

Thái Hư Bảo Bảo nắm chéo áo của Phương Hành, ngửa mặt nói.

- Gấp như vậy làm gì, trong chúng ta cần tiên mệnh nhiều lắm.

- Ặc, ta không có lòng tin lắm với ngươi, cảm thấy ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể cướp được ba tiên mệnh thôi.

Thái Hư Bảo Bảo vô cùng nghiêm túc nói.

Lời này khiến Phương Hành có chút dở khóc dở cười, tiên mệnh quý giá như vậy, thằng ôn này nói mình có thể cướp được ba cái, cũng coi như là đang khen mình rồi.

Có điều nghĩ một chút, vẫn rất nghiêm túc nói với Thái Hư Bảo Bảo:

- Ngươi thật sự xem thường ta quá rồi!

Vừa nói vừa đi đến cửa tiên phủ, Phương Hành hít một hơi, sau đó giơ tay đặt lên cửa tiên phủ, hơi dùng lực một chút, lại chỉ nghe ầm một tiếng, cửa đồng đen đã theo tiếng mở ra, bên ngoài quang mang chói mắt chiếu vào.

- Nhớ kỹ, nếu không muốn để cho người khác nghi ngờ, nhất định phải càn rỡ, hung tàn và giảo hoạt.

Thái Hư Bảo Bảo cố ý đi sau một bước, dặn dò Phương Hành.

- Mau mau bố trí đại trận, đã qua bốn ngày rồi, trong vòng ba ngày phải truyền tống tiên phủ chi môn này tới tay Đế Thích đại nhân!

Mà Long tộc cổ giới lúc này, bên trong núi rừng xanh um tươi tốt, tiên tướng Ma Khuê đang tuần sát xung quanh, ra lệnh cho thủ hạ toàn lực tu sửa đại trận dưới sự chỉ điểm của Sơn Tôn, lần này truyền tống quá xa, ở giữa lại cách mấy biên giới, yêu cầu đối với đại trận quá mức tinh vi, đến nỗi cao thủ trận thuật như Sơn Tôn tốc độ tu sửa trận này cũng lộ ra chậm tới đáng thương!

- Ha ha, Ma Khuê đại nhân, Tiên Vương truyền thừa này chính là lúc trước Đế Lưu đại nhân cũng vì để có nó mà vẫn lạc, Đế Thích đại nhân không có lúc nào là không muốn tìm được truyền thừa này, nếu không phải hắn thân phận tôn quý, e là hắn đã thường trú ở đây, hiện giờ Ma Khuê đại nhân không ngờ tìm được nơi này, lập được công lớn cỡ này, chỉ sợ Đế Thích đại nhân chắc chắn sẽ ngợi khen, đại nhân sẽ thăng chức nhỉ?

Có người cười hì hì vỗ mông ngựa tiên tướng đó.

- Ha ha, nào có dễ dàng như vậy?

Tiên tướng Ma Khuê lại cười mắng một câu, thở dài:

- Thái Hư Tiên Vương này lúc trước là tồn tại nổi danh ngang hàng với Xích Tiêu Tiên Đế của chúng ta, truyền thừa của hắn quý giá cỡ nào chứ? Lúc trước Đế Lưu đại nhân chính là bởi vì quá vội vàng, lại nghĩ Thái Hư Tiên Vương đã bị trọng thương, mới tự tiện điều binh, tiến vào Long tộc cổ giới đuổi giết hắn, mục đích chính là để lấy được truyền thừa này trước một bước mà thôi, Tiên Vương khác không thể tiến vào Long giới, nên không thể ngăn cản hắn, chỉ tiếc, Đế Lưu đại nhân cuối cùng vẫn tính sai một bước, từ sau khi đuổi giết vào, cả người liền biến mất, sinh tử không rõ, lúc này mới có Đế Thích đại nhân chúng ta hôm nay.

Nói đến đây, ánh mắt hơi trầm xuống:

- Hiện giờ bên ngoài luôn có tin đồn, nói Đế Thích đại nhân tư chất không bằng Đế Lưu đại nhân, Tiên Đế lựa chọn hắn làm truyền nhân, chỉ là cử chỉ bất đắc dĩ, mà Đế Thích đại nhân bản thân không tiện ra mặt giải thích, chúng ta là cấp dưới của hắn, há có thể ngồi nhìn đại nhân chịu nhục? Lần này, ta phụng mệnh tiến vào Long tộc cổ giới các bốn trăm năm, cơ hồ tìm khắp mỗi một tấc đất của Long tộc cổ giới, chính là để tìm được tiên phàm chi lộ này, tìm được truyền thừa của Tiên Vương trên tiên phàm chi lộ, hiến cho Đế Thích đại nhân.

Có một tiên binh khác nói:

- Chuyện Đế Lưu đại nhân không làm được, lại bị Đế Thích đại nhân làm được, vậy tất nhiên.

Ma Khuê lạnh lùng cười nói:

- Vậy còn ai dám nói gì nữa.

Đã có một vị tiên binh, có chút không hiểu chuyện, ngơ ngẩn hỏi một câu:

- Vậy vì sao không báo lên cho Tiên Đế bệ hạ trước? Lúc trước khi Tiên Đế bế quan, vẫn rất quan tâm tới tung tích của Đế Lưu đại nhân? Theo lý mà nói thì Tiên Vương truyền thừa này.

- Câm miệng!

Ma Khuê đột nhiên quát lạnh một câu, hai mắt như kiếm, nhìn về phía tiên binh đó.

Tiên binh đó bị ánh mắt của hắn chạm phải, trong lòng cả kinh, không dám nói nữa.

Mà Ma Khuê lẳng lặng nhìn hắn một lúc, mới thanh âm thâm trầm nói:

- Tiên Đế bế quan, tất cả sự vụ của Xích Tiêu thiên chúng ta tất nhiên do Đế Thích đại nhân làm chủ, nếu tìm được Tiên Vương truyền thừa địa này, cũng nên nói trước cho lão nhân gia cho mới phải, chẳng lẽ bằng vào thân phận của chúng ta, chẳng lẽ lại vì chút chuyện nhỏ này mà quấy nhiễu Tiên Đế bệ hạ bế quan à?

- Đây không phải là việc nhỏ.

Tiên binh đó nói thầm trong lòng, nhưng bị Ma Khuê uy hiếp, cũng không dám mở miệng nói gì nữa.

- Ha ha, Đế Thích đại nhân cũng là một phen khổ tâm, cho dù có được tiên phủ chi môn này, mở ra thế nào cũng rất phiền phức, phải tìm được truyền nhân mà Thái Hư Tiên Vương định ra trước khi chết mới được, Đế Thích đại nhân chắc hẳn cũng không muốn Tiên Đế lo lắng, cho nên mới chuẩn bị trước tiên tự mình lấy được tiên phủ chi môn này rồi tìm chìa khóa mở nó ra, xong mới bẩm báo với Tiên Đế đại nhân, các ngươi nghĩ nhiều rồi.

Sơn Tôn thân phận đặc biệt cười khẽ, biện giải vài câu, hóa giải không khí nặng nề.

Người còn lại cũng biết giờ không phải là lúc nói chuyện, ai nấy đều biết điều ngậm miệng lại, yên lặng hoàn thiện đại trận.

Có điều nhắc tới chuyện mở tiên phủ chi môn, tiên tướng Ma Khuê cũng nghĩ tới một sự kiện:

- Sơn Tôn, trước đây ta từng tận mắt nhìn thấy có mấy sinh linh trốn vào được tiên phủ này, chắc chính là người cùng đường với yêu ma vừa đào tẩu đó, theo lý thì chúng ta nên bắt chúng ra mới đúng, chỉ là tiên môn này lại không thể mở ra, trực tiếp truyền tống như vậy, liệu có xảy ra vấn đề gì không?

Đó Sơn Tôn lại cười nói:

- Có thể có vấn đề gì chứ, chỉ là mấy con kiến bị vây chết mà thôi, có thể tạo thành phiền phức gì được cho Đế Thích đại nhân đâu, vả lại bằng vào bản sự của chúng ta, không thể mở được tiên phủ chi môn này thì còn hy vọng tự chúng đi ra à.

Bộ dạng của hắn nhìn rất là thoải mái, chỉ là chưa nói xong thì đột nhiên ngây ra.

Tất cả mọi người lúc này phát hiện có điều không đúng, chăm chú nhìn lại, liền thấy cánh cửa đó lúc này không ngờ đang biến thành chân thực!

Một lúc sau, lại chỉ nghe két một tiếng, cánh cửa mà họ nghĩ hết biện pháp cũng không mở được, không ngờ lúc này lại tự mở ra.

- Nên biểu diễn hung tàn thực sự.

Bên trong tiên phủ, có một thanh âm không thể nghe thấy, cúi đầu nói một câu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận