Lược Thiên Ký

Chương 1317: Thái Hư huyễn kính

- Ồ?
Lúc đầu Phương Hành cũng khó khăn lắm mới tìm được chân thân của tên Cảnh chủ này, tự nghĩ không thể thiếu một trận ác chiến được, nhưng không ngờ Cảnh chủ trông khá được mà không dùng được. Một quyền còn chưa kịp đánh qua, người kia đã quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hơn nữa mắt mở trừng trừng nhìn một thân Tiên ma khí độ mênh mông tản ra ngoài. Thân hình to lớn cũng trở nên càng lúc càng nhỏ, cuối cùng lại hóa thành một thứ nhỏ bé, dáng vẻ giả bộ đáng thương quỳ trên mặt đất. Hai cái tay nhỏ bé đang ôm trước ngược, trừng một đôi mắt to vô tội nhìn Phương Hành.
- Không sao?
Đám đệ tử heo mập mới vừa rồi không chút do dự bỏ lại Phương Hành để tự chạy thoát thân cũng từ tự tụ trở lại, vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Cảnh chủ đang quỳ trước mặt Phương Hành để không ngừng cầu xin tha mạng, mỗi người đều mở to hai mắt mà nhìn:
- Đây chỉ là một con thỏ thôi sao?
Phương Hành cũng có phần cạn lời...
- Không phải thỏ, là một tiểu hài tử, có điều hơi mập chút, cái tai dài hơn bình thường chút...
Hắn cũng dành chút thời gian nhìn kỹ một lần, cuối cùng mới xác định người quỳ gối trước mặt hắn là thứ gì.
Đúng là một tiểu hài tử, thoạt nhìn sợ là còn chưa tới hai tuổi, nhưng lại cực kỳ mập mạp, chuẩn bị thành một quả cầu tròn xoe rồi. Hơn nữa, nước da trắng chói mắt, hai lỗ tai đầy, mập phì giống y hệt một con thỏ. Lúc này đang ngẩng đầu trừng hai con mắt to lưu động được che một tầng vụ khí, tràn đầy sự cầu xin tha thứ, ngây thơ mà đáng thương nhìn mình. Khóc thút thít, giọng nói làm loạn lòng người.
- Hảo hán, đại vương, cầu xin ngươi tha mạng cho ta, ta sẽ không dám... bướng bỉnh nữa đâu...
Hai cánh tay nhỏ bé mập mạp vẫy vẫy trên không trung, dáng vẻ thật buồn cười, nghe giọng nói này thì thật sự là Cảnh chủ. Chỉ là sau khi giọng nói bén nhọn cố tình hạ thấp xuống thì lại có thêm vài phần ngây ngô như con nít, kết hợp với dáng vẻ tròn vo thật sự có mấy phần đáng yêu/
Nắm đấm của Phương Hành khựng ở giữa không trung, ánh mắt cổ quái dường như có phần ngại ngùng không hạ thủ được.
Nhìn thấy thế, hài tử đó càng thêm ra sức xin khoan dung, cặp mắt to vô tội liên tục lưu chuyển nhìn về phía Phương Hành, ngập ngừng nói:
- Nhìn ta đi nhìn ta đi, bảo bảo bé nhỏ như vậy, đáng yêu như này, làm sao ngươi lại nhẫn tâm hạ thủ với bảo bảo chứ?
- Này thì bảo bảo...
Không có chút ngu xuẩn nào, tiểu nhi kia nói ra một câu như thế nhất thời làm Phương Hành không nhịn nổi nữa, bịch một cước đã đá ra, làm tiểu hài tử đó bị bay lên giữa không trung, sau đó vươn tay ra nhéo cái tai dài của tiểu tử, tay kia kéo ra:
- Ta cho ngươi thành bảo bảo... cho ngươi thành bảo bảo này... vừa rồi phách lối không phải ngươi thì là ai? Đây là cái giá phải trả...
- Ôi trời ơi, đau... đau...
Tiểu tử kia bị Phương Hành đánh cho bối rối, rõ ràng không lường được mình rõ ràng đã giả vờ tốt như thế rồi, tại sao lại chọc giận ma đầu nay chứ? Sau một hồi lâu mới hồi thần, oa oa kêu lớn, hai cái chân nhỏ mập mạp ra sức giơ lên đá lung tung lên mặt Phương Hành. Chỉ có điều với tu vi hiện nay của Phương Hành, làm sao có thể bị nó đá trúng được? Tay chỉ rung một cái liền hút hết khí lực toàn thân của nó, hữu khí vô lực lơ lửng trong không trung, nức nở khóc rống lên rồi lươn lẹo nói:
- Ngươi đánh chết ta đi, ta cũng không muốn sống nữa, đoán chừng đã nhịn vài vạn năm rồi, muốn làm người cũng không làm được, tức chết ta rồi...
- Tiểu gia ta không dễ mắc lừa đâu, ngươi cho là ta không nhìn thấu đây căn bản không phải là chân thân của ngươi hay sao?
Phương Hành không thèm quan tâm đến lý lẽ, bắt đầu tát từng bạt tai một làm tiểu tử này bị quất tới nghẹn tiếng khóc trong cổ họng.
Sau đó ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào cửa đá ở phía trước, ánh mắt híp lại lóe lên ánh sáng.
Sau khi tiểu tử này đi ra từ trong cửa đá, cửa đá kia đã lần nữa đóng lại nhưng tron gkhe hở tựa như lại mơ hồ có Tiên khí dày.
- Này này này, đừng đừng đừng, chớ có đi vào...
Tiểu tử kia vừa thấy động tác này của Phương Hành liền sợ tới dựng tóc lên, hét ầm:
- Hảo hán, đại vương, ta nhận thua rồi, ta nhận thua, ta không bằng ngươi, ngươi còn lợi hại hơn cả Cửu Đầu Trùng âm hiểm kia, lần này ta thực sự nhận thua rồi, cũng không dám đắc tội với ngươi nữa, nửa Tiên mệnh đó coi như ta hiến cho lão nhân gia ngài , ngươi mau mang nó rời khỏi nơi này đi! Về sau ta cũng không dám chọc vào sinh linh trên Thiên Nguyên nữa, van ngươi, cầu ngươi đi nhanh đi... đừng nên mở cánh cửa này ra, phía sau cánh cửa này có thứ vô cùng đáng sợ đó...
Nhưng ở trong tiếng thét chói tai của nó, Phương Hành lại tuyệt không khách khí, nhìn chằm chằm cửa đá một lát, sau đó đánh ra một chưởng.
Ầm!
Cánh cửa đá thoạt nhìn vô cùng nặng nề bị một chưởng của Phương Hành vỗ lên, lập tức đổ rào rào, rơi xuống bụi mù vô tận. Sau một hồi lâu, cả cánh cửa bỗng nhiên xuất hiện kẽ nứt chằng chịt, sau đó hóa thành bột mịn ầm ầm tản ra, lộ ra một cánh cửa đen ngòm. Cũng trong một khắc xuất hiện cánh cửa này, bên trong liền có Tiên khí nồng nặc tản ra ngoài, thần quang dày đặc, cực kỳ thần dị.
- Hóa ra khí độ Tiên ma tỏa ra từ nơi này...
Vẻ mặt của Phương Hành hơi khựng lại, trong lòng có tính toán.
Trước khi phá huyễn thuật của khu vực này chỉ cảm thấy khu vực Tiên cảnh này khắp nơi dày đặc Tiên khí, tựa như là Tiên giới thực sự vậy, sau khi xóa đi Huyễn thuật lại phát hiện nơi đây căn bản là một ma vực, ngay cả thế giới cũng không trọn vẹn, chỉ tụ tập một vài yêu ma quỷ quái, nhưng không thể không thừa nhận, cho dù là ma vực cũng có tồn tại Tiên khí. Chuyện này không khỏi khiến người ta khó hiểu, nếu là Ma vực thì Tiên khí từ đâu tới? Cho tới lúc này Phương Hành mới hiểu rõ, ma khí mới là bổn nguyên của khu vực này, nhưng Tiên khí, lại đến từ nơi đây...
- Ta van ngươi, đừng nên đi vào đó được không, ta nhận thua rồi, thực sự nhận thua rồi, ngươi mang theo Tiên mệnh đi đi...
Tiểu tử bị Phương Hành túm trong tay không nhịn được mà liên thanh cầu xin tha, trong giọng nói tỏa ra sự tuyệt vọng.
- Câm miệng!
Phương Hành lại vả cho nó một cái, đánh cho nó không dám nói tiếng nào nữa, sau đó cất bước đi vào trong cánh cửa này.
- Phù
Bước một bước vào cánh cửa này, ngay cả Phương Hành cũng không nhịn được mà thở một hơi dài.
Tiên khí của nơi này thực sự quá dày đặc, mỗi lần hít thở một ngụm tựa như được nuốt một viên Tiên đan, ăn một quả bàn đào vậy, nhất định vượt qua sự tưởng tượng. Chuyện này cũng càng làm hắn xác định ở sâu trong thế giới bị tàn phá này quả nhiên có bảo bối nào đó khó lường...
- Bảo bối chính là...
Đưa mắt nhìn bốn phía, Phương Hành nhanh chóng thu hết bố trí phía sau cánh cửa này vào trong mắt, bỗng nhiên phát hiện ra đây mang dáng vẻ của một cung điện kín gió, lò luyện đan ngọc trụ có đầy đủ, thậm chí còn có một vài cái khung tử sách cổ, không khác biệt gì lớn với những cung điện tầm thường khác, chỉ là nơi đây lại hoàn toàn bị bịt kín, điều này cũng làm cho người ta không khỏi liên tưởng tới một tồn tại khác, đo schinsh là... mộ thất mai táng người chết...

ở phần cuối của mộ thất này không ngờ lại có đặt một cái dàn tế, mà ở trên dàn tế có một vật lóe lên bảo quang kinh người...
Đó là một cái gương cổ kính!
Bên trong mộ thất này, tất cả Tiên khí đều tản ra từ trong đó, chợt nhìn qua nó giống như một cái cửa Tiên tuyền vậy, không ngừng dâng lên Tiên khí hùng hồn. Mà ở trên mặt nó có phù văn vô tận dũng động, chỉ cần nhìn một cái liền khiến người ta cảm thấy như rơi vào trong kính vậy. Kinh người nhất là cảm giác mà tấm gương kia cho PHương Hành. Hắn không nhịn được mà cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu hài tử như thỏ đang tuyệt vọng trừng hai mắt to nhìn mình, không nhịn được mà tấm tắc kêu lên kỳ lạ.
- Cảnh chủ cái gì chứ, hóa ra là Kính chủ à...
Hắn không nhịn được mà thấp giọng mở miệng lẩm bẩm, cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu tử đang xách trong tay.
Tiểu tử này cũng đang len lén ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt của hai người vừa hay đụng vào nhau...
- Đừng...
Tiểu hài tử kia dường như đoán được Phương Hành muốn làm gì, nhanh chóng gào lên chói tai, ra sức giãy dụa.
- Đi thôi, bảo bảo...
Phương Hành cười ha ha một tiếng, một tay nhéo rồi ném nó về phía tấm gương kia.
Tiểu hài tử này ngoại trừ có phần gian khổ trượt ra ngoài ra, thì thoạt nhìn hoàn toàn như là một tiểu hài tử bình thường không có chút tu vi nào. Nhưng sau khi tiếp xúc với mặt kính, một màn quỷ dị lại xuất hiện. Mặt kính lại giống như mặt nước tản ra, hoàn toàn bao phủ nó vào trong, sau đó trong gương bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt tức giận. Gương mặt này không ngừng biến hóa, khi thì như người, khi thì lại như yêu, khi thì lại như Phật, khi thìnhư Long, nhưng cuối cùng vẫn hóa thành dáng vẻ của một đứa bé.
- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đừng có trêu đùa ta.
Nó tức giận kêu to, giọng nói sắc nhọn chói tai, dẫn động Tiên khí cuồn cuộn trong kính biến hóa kinh người.
Nhưng Phương Hành căn bản cũng không để ý đến nó, chỉ hít sâu một hơi, sau đó hai mắt bình tĩnh nhìn vào gương. Âm Dương Thần Ma Giám hoàn toàn được sử dụng, đáy mắt bát đầu hiển hóa phù văn vô tận, sau môt hồi lâu có một luồng ký ức xuất hiện trong đầu hắn.
- Bảo bối của Thái Hư Tiên Vương... Thái Hư Huyễn Cảnh...
- Huyễn giả là thật, tạo thành thế giới, có thể chiếu đại đạo, có thể soi đạo tâm...
Sau khi tu vi của Phương Hành càng cao, Âm Dương Thần Ma Giám cũng dần dần xuất hiện biến hóa. Bây giờ khi thi triển đã giống như là trở thành một người bạn cũ đang thấp giọng giải thích với hắn. Có một vài thứ nó cũng không nhận ra được, nhưng cái gương này rõ ràng không ở trong nhóm đó, dường như không tốn chút tinh thần nào đã giám định ra được lai lịch của nó, cũng nhất thời làm cho trái tim của Phương Hành cảm thấy trái tim vui mừng như điên. Địa vị của bảo kính này thực sự quá lớn, vậy mà lại là một pháp bảo thiếp thân của một vị Tiên Nhân Vương của Đại Tiên Giới, sở hữu thần thông biến giả thành thật, thay đổi lòng người.
Tiên Nhân Vương!
Là tồn tại bậc nào?
Trong truyền thuyết, Tiên Nhân Vương là tôn xưng cho một người đứng đầu Tiên gia của Đại Tiên Giới mới có, chính là tồn tại tối cường của vũ trụ.
Bởi vì tồn tại đó thực sự quá cao, vì vậy đối với Phương Hành bây giờ thì cảm thấy bọn họ đặc biệt không chân thật...
Dù sao chúng tu gia của Thiên Nguyên cũng chỉ truy cầu Tiên đạo mà thôi, nhưng Tiên Nhân Vương lại là chí tôn trong Tiên!
Nhưng bây giờ, hắn lại tận mắt thấy pháp bảo thiếp thân của Tiên Nhân Vương.
Cũng khó trách Tiên cảnh này quỷ dị như vậy, trước khi Phương Hành đắc đạo, thần thức mạnh mẽ như vậy cũng không thể nhìn ra huyễn cảnh trong thế giới này. Dù sao cái gương này là pháp bảo mà có thể do Tiên Nhân Vương luyện chế ra. Những chỗ không hiểu khác lúc này cũng làm hắn bừng tỉnh, nếu Tiên kính này là do một pháp bảo biến thành vậy nó đương nhiên có thể chiếu ra tất cả, toàn trí toàn năng. Chỉ có điều cái gương vẫn chỉ là cái gương, cho dù có linh tính thậm chí là thần hồn của riêng mình thì cũng không có được bản thể, chỉ có thể nuôi tượng gỗ để bản thân mình dùng.
Ba vị tôn chủ cùng với một đám yêu ma của thế giới bị tàn phá này chắc chắn là bị nó khống chế.
Chính nó không có chiến lực quá lớn nên đều gia trì khí độ Tiên ma này lên người đám yêu ma để bọn chúng làm việc cho nó, đạt được mục đích của nó!
Dĩ nhiên, kính này làm thế nào nắm giữ Tiên mệnh, vì sao lại phải khống chế sinh linh, cùng với việc nó làm thế nào từ Đại Tiên Giới tới được đây, cũng xây lên một thế giới ảo giác dối trá này tác oai tác quái thì là chuyện mà Phương Hành không có khả năng đoán được...
- Buôn bán lời, quả nhiên buôn bán lời rồi, không thể ngờ tới nơi đây lại có chí bảo của Tiên Nhân Vương...
Phương Hành càng nhìn càng thấy mừng rỡ, không nhịn được nở nụ cười thật thấp, cảm giác mọi thứ đều đáng giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận