Lược Thiên Ký

Chương 1440: Ta cho ngươi ba vạn ba.




Không phải Phương Hành không dám giết người, cũng không phải chưa từng giết người!

Trên thực tế, hắn ở Thiên Nguyên Đại Lục lưu lại hung danh cuồn cuộn, đó cũng không phải là cầm miệng thổi ra...

Nhưng coi như hắn dám giết người, cũng giết qua người, thậm chí hắn nắm giữ Kiếm Ma Đại Thuật và Sát Sinh đại thuật, chính là dùng để giết người, nhưng sau khi Manh Nữ hỏi hắn vấn đề này, hắn vẫn trầm mặc lại, đáy mắt hiện ra do dự, dựa theo đạo lý, hắn không cần do dự, dù sao tiến vào Chư Thiên Thăng Tiên Hội, chính là vì đoạt Tiên Mệnh, cũng đã làm xong chuẩn bị đại sát một hồi, nhưng sau khi thấy được từng màn trước mắt, hắn vẫn trầm mặc lại, thật lâu không nói được lời nào!

- Giết người thì sớm làm đi...

Thái Hư Bảo Bảo cũng phát hiện cái gì, thanh âm thật thấp nói:

- Sư phụ, bản lãnh của ngươi tự nhiên không cần phải nói, những Tán Tiên kia xách giày cũng không xứng, nếu không có Chân Tiên đến quấy rối, đi ngang ở trong Phù Đồ Thiên Giới cũng không sao, nhưng không biết ngươi có phát hiện không, phiến thiên địa này không giống nơi khác, có thể chuyển hóa lực lượng oan nghiệt cho mình dùng, giết người càng nhiều, thực lực càng mạnh, càng sớm giết người, thì càng sớm tăng lên lực lượng của mình, cũng càng có thể tích lũy ưu thế, cường giả càng mạnh, kẻ yếu càng yếu...

Hắn chậm rãi nói xong, thanh âm cũng càng ngày càng thấp, rõ ràng có chút hàn ý:

- Nói cách khác, trong chiến trường này, sớm muộn gì cũng sẽ đản sinh ra một đám cường giả khó có thể hình dung, bọn hắn dựa vào giết chóc đạt được lực lượng, cuối cùng nhất... thậm chí có khả năng siêu việt ngươi!

Đối với Thái Hư Bảo Bảo nói, Phương Hành cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Đối với hiểu rõ oan nghiệt, kỳ thật hắn vượt xa Thái Hư Bảo Bảo, hắn biết rõ đây là có chuyện gì!

Vốn hắn cũng nghĩ, dùng bản lãnh của mình có thể đi ngang ở Phù Đồ Thiên giới, nhưng bây giờ phát hiện đã không có khả năng rồi...

Bởi vì thực lực của những người kia, đều đang không ngừng tăng vọt, sớm muộn gì cũng sẽ có người trưởng thành đến đủ để rung chuyển cảnh giới của mình...

Từ góc độ này đến xem, mình thậm chí không cần nghĩ nhiều, nên trực tiếp vung đao nhảy vào chiến trường!

Thế nhưng... mình thật phải đi giết người sao?

Giết người là cần lý do a!

Mình sẽ giết người, nhưng thường thường chỉ ở thời điểm tức giận mới giết người, nhưng hiện tại mình lại không có cảm giác tức giận!

Trái lại, nhìn từng màn giết chóc điên cuồng ở phía dưới, hắn chỉ cảm thấy trong nội tâm biệt khuất...

Giết người có vui vẻ như vậy sao?

Lúc còn rất nhỏ, ở Quỷ Yên Cốc, Đại thúc thúc đã dạy hắn, thân là một cường đạo, cướp đồ là thiên chức, nhưng không nên ra tay quá ác, bởi vì những thương nhân kia là dê béo, phải để bọn hắn sống, giết chết bọn hắn, sẽ không còn lông dê để nhổ...

Cũng bởi vậy, Phương Hành không quá thích giết người.

Hắn thích cướp bóc, cùng thích giết người là hai việc khác nhau!

Chỉ có điều, mọi thứ đều có ngoại lệ...

Trước kia hắn không thích giết người, cho nên giết không nhiều, nhưng nếu vì Tiên Mệnh thì sao?

...

...

Ngẩng đầu nhìn xem, tử phù hờ hững phiêu phù ở trên chín tầng trời, lạnh lùng tản mát ra tử mang, phảng phất như một con mắt, đang lạnh lùng nhìn giết chóc phía dưới, hoặc như một thần linh, ném ra mấy cây xương thịt, sau đó nhìn mười vạn sinh linh vì xương thịt dốc sức liều mạng tranh đoạt, vì thế không tiếc bất luận thủ đoạn gì chém giết, dốc sức liều mạng, điên cuồng...

Mình phải chăng cũng nên vì Tiên Mệnh, xông vào cùng với những con chó khác tranh đoạt?

Phương Hành có thể cam đoan, nếu mình muốn tranh, nhất định sẽ là con chó hung ác nhất nơi này!

- Ai, sát khí như biển, đoạt oan nghiệt quấn thân sao?

Trầm thấp hít một hơi, hắn lại không có trả lời Manh Nữ, mà cất bước đi xuống dưới núi.

Dưới núi sát khí trùng thiên, khói thuốc súng cuồn cuộn, vô số người giết đỏ cả mắt, người oan nghiệt mạnh nhất, mây đen sau lưng đã như khói lửa, bên trong không biết bao nhiêu oan hồn chìm chìm nổi nổi, thật rất kinh người, cái này để cho bọn hắn thoạt nhìn như bị ma vân bao phủ, giống quỷ còn hơn giống người, con mắt đỏ lên, giống như bóng đèn, hung hăng nhìn chằm chằm vào nhau...

Vừa thấy Phương Hành đi xuống, đám người kia lập tức cảm ứng, đồng thời ánh mắt sâu kín nhìn về phía Phương Hành!

Chỉ nháy mắt, giống như có hơn mười thanh lợi kiếm màu đỏ tươi, xa xa chỉ ở trên người Phương Hành!

Trong sát na, ngay cả Manh Nữ nhìn không thấy cùng với Thái Hư Bảo Bảo không có thật thể, trái tim cũng hoảng sợ, trốn đến sau lưng Phương Hành!

Ở thế giới này, phương pháp phán đoán thực lực của đối thủ mạnh yếu cực kỳ đơn giản, chính là nhìn khí tức oan nghiệt trên người hắn, hoặc nói là ma khí trên người, ma khí càng nặng, không hề nghi ngờ sẽ càng mạnh, mà nam tử đi tới kia, khuôn mặt tuấn lãng, ánh mắt thâm trầm, thoạt nhìn cũng có chút bất phàm, nhưng hắn chỉ lẳng lặng đi tới, cả người thanh đạm, rõ ràng không có một chút ma khí, vậy thì không khó phán đoán rồi, người này ở trong Phù Đồ Thiên Giới ngay cả một người cũng chưa giết qua...

- Ba người này ta muốn...

Tất cả mọi người nhìn Phương Hành, như yêu ma nhìn con mồi, kiêng kị lẫn nhau, ngấp nghé ba người kia...

Phương Hành giống như không phát giác, không nhanh không chậm, trấn định từng bước một đi về phía trước!

Cũng không biết qua bao lâu, Phương Hành cách những tán tu kia đã càng ngày càng gần, đột nhiên có một người ma khí dày đặc gầm nhẹ, thân hình lao tới, thò ra móng vuốt sắc bén, trảo về phía Phương Hành...

- Hống hống hống.

Những người khác sao sẽ cam tâm nhường thịt ngon, theo sát lao đến, gào thét không thôi!

Trong nháy mắt, quả thực như ma vân vắt ngang trời, bao phủ thân hình Phương Hành ở bên trong!

Nhưng lúc này, Phương Hành nhìn mấy ma ảnh đánh về phía mình kia, lấy ra một thanh binh khí, không phải quỷ đầu đại đao, mà là một trường thiên, lúc ở Thượng Huyền Thành bị chúng tiên vây công, hắn từ trong tay một mỹ phụ đoạt đến, chính là một kiện tiên bảo, bên trong có một Hỏa Long chi hồn, mặc dù phẩm chất kém xa quỷ đầu đại đao, nhưng lúc này, Phương Hành lại cảm thấy Hỏa Long Tiên cực kỳ thuận tay!

Thời điểm hắn lấy ra Hỏa Long Tiên, ma ảnh ở trước nhất đã vọt tới trước mặt hắn.

- Tàn sát hết ba vạn ba sinh linh, giúp ta thành tiên...

Tiếng hô từ trong miệng ma ảnh truyền ra, mùi máu tươi dày đặc tựa hồ muốn rót vào lỗ chân lông người!

Phương Hành ngẩng đầu nhìn ma ảnh, như kim cương trừng mắt, hung hăng vút ra một roi...

- Vèo!

Ma ảnh bị quất nằm xuống mặt đất, đau đến ngao ngao kêu gào, không ngừng lăn lộn, lăn qua lăn lại!

Phương Hành lại vung roi, vừa quất vừa nói.

- Ta cho ngươi ba vạn ba...

- Ta cho ngươi ba vạn ba...





Bạn cần đăng nhập để bình luận