Lược Thiên Ký

Chương 1174: Phá hư Thần Chủ kế hoạch.




Vậy mà rút kiếm tương hướng!

Phương Hành phản ứng làm tất cả mọi người kinh ngạc, ánh mắt đều phức tạp nhìn hắn...

Dưới loại tình huống này, mọi người đều cho rằng Phương Hành sẽ sợ, nếu không còn có thể như thế nào? Coi như hắn được Thần Chủ sủng ái, nhưng ở trong lần đi sứ này, lại là Thần Tử Dạ tộc vi tôn, hơn nữa Thần Tử Dạ tộc làm tất cả, mặc dù là mình tự tác chủ trương, nhưng nói ra cũng là thay Thần Chủ làm việc, chỉ sợ ngay cả Thần Chủ cũng không nói được cái gì, còn sẽ trọng thưởng khích lệ, còn nữa, dùng thực lực kinh khủng của Thần Tử Dạ tộc, một mình Phương Hành đã kém xa tít tắp, huống chi bây giờ lại tới một Cổ Hạc?

Ngay cả Áo Cổ Tiểu Thần Vương cũng cảm thấy mình đã kỹ thua một bậc, đang suy nghĩ có nên xuất thủ tranh đoạt hay không!

Có thể nói, mặc dù Thần Tử Dạ tộc làm sự tình quá ác, nhưng vào lúc này, nếu như Phương Hành nhận thua, người khác sẽ không cảm thấy hắn nhát gan, trái lại, đây là một cách làm thông minh, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, ngoại trừ cúi đầu nhận thua, thì còn có biện pháp nào?

Nhưng chẳng ai ngờ, gia hỏa một mực biểu hiện khiêm tốn kia, lại vào lúc này bạo phát lửa giận...

Một câu không hợp, trực tiếp rút kiếm tương hướng, sát khí tung hoành!

Đây không phải muốn chết sao?

- Ngươi có dũng khí ngăn ta thay Thần Chủ lấy được thần vật, rõ ràng là muốn chết!

Thần Tử Dạ tộc lành lạnh nói, tựa hồ bị Phương Hành bất kính chọc giận, dọc theo con đường này, hắn một mực chịu đựng Phương Hành, cảm thấy hắn là một tôm tép nhãi nhép, chỉ là bởi vì hắn còn hữu dụng, lại thêm được Thần Chủ cưng chiều, lúc này mới một mực nhường nhịn, nhưng đến bây giờ, tính nhẫn nại cũng đến cuối, bình thường hắn không dám tùy tiện đánh giết Phương Hành, để tránh bị Thần Chủ nghiêm trị, nhưng bây giờ? Bây giờ là lúc sắp lấy được thần vật mà Thần Chủ cần...

Trước kia không giết ngươi được, bây giờ còn không được sao?

- Hạn ngươi ở trong ba hơi tránh ra, nếu không đừng trách ta không để ý tình đồng liêu!

Trong mắt Thần Tử Dạ tộc đã dâng lên sát khí, ánh mắt âm trầm, nhưng vẫn lạnh lùng nói ra một câu.

Dù sao lúc trước Thần Chủ quá tốt với ma đầu kia, tâm hắn do dự, có thể không giết hắn, thì không nên giết hắn.

- Song Sinh điện hạ cần gì lải nhải với hắn, có dũng khí phá hư đại kế của Thần Chủ, kẻ này tội đáng chết vạn lần!

Thần Tử Dạ tộc sinh lòng do dự, nhưng có một người không do dự, Đạp Nhật Tiểu Thánh Quân Phụ Sơn Tử đã sớm nhìn Phương Hành không vừa mắt, thù mới hận cũ hòa lẫn, sát tâm đã động, nhưng ngại thân phận của mình mới không thể không đau khổ nhẫn nại, bây giờ thấy có cơ hội, làm sao có thể nhẫn?

Vội vàng nhảy dựng lên, mắt đầy sát khí, hai tay nắm búa lớn, hung hăng chém tới, búa phong lướt qua, lại quét lên một đạo sát khí thủy triều, cả phiến hư không tựa hồ bị hắn chém thành hai nửa...

- Phá hư đại kế của Thần Chủ chính là bọn ngươi, đây không phải là tác phong của ta...

Phương Hành lạnh giọng hét lớn, thấy Ngưu Ma tộc Phụ Sơn Tử xuất thủ, không chỉ không có ý né tránh, ngược lại trực tiếp tiến lên đón, thân hình đạp chín bước, đã mơ hồ đi tới trên không Phụ Sơn Tử, không chỉ tránh thoát một búa, thậm chí còn lấn đến gần, sau đó đơn chưởng nhấn một cái, mượn tay đè hư không, cả người lật lên cao cao, vung kiếm bổ ra ngoài, mũi kiếm lạnh thấu xương, mang theo sát khí âm trầm chém tới cổ của Phụ Sơn Tử.

- Ma đầu, mối nhục dưới Phong Thiện Sơn, hôm nay phải tính rõ ràng!

Phụ Sơn Tử không phải hạng người tầm thường, lúc ở Hội Kê Sơn, hắn và Thiểm Điện Tử đều là tiên phong, vào lúc đó liền có khí phách chém giết Đạo Chủ như cắt cỏ, thực lực bản thân tầm Độ Kiếp tầng ba tầng bốn, mặc dù ở Phong Thiện Sơn đã từng nếm qua thiệt thòi của Phương Hành, nhưng xưa nay không cho rằng mình yếu hơn kẻ này, lại thêm cừu hận đọng lại thời gian không ngắn, lúc này nhất thời bạo phát ra, hai vó đạp không, búa lớn khẽ đảo liền trảm tới...

Oanh! Oanh! Oanh!

Đại chiến lập tức triển khai.

Phụ Sơn Tử tràn đầy hận ý, nhưng Phương Hành thình lình cũng nộ khí cuồn cuộn, nhất thời chiến cái cân sức ngang tài.

- Nhân tộc hèn mọn, dám cùng tranh phong với Thần tộc ta?

Ngưu Ma tộc Phụ Sơn Tử cũng đấu lên lửa giận, hắn bản ý là một chiêu chặt Phương Hành, nhưng không nghĩ tới kẻ này khó chơi như thế, bây giờ ở trước mặt các Thần Đình Tiểu Thánh, hắn không muốn cùng Phương Hành tranh đấu mấy trăm chiêu, ý niệm tới đây, hung tính hoàn toàn bộc phát, hận ý căm thù tu sĩ Nhân tộc sôi trào, bạo hống một tiếng, vung vẩy búa lớn bức lui Phương Hành, sau đó lắc mình biến hoá, thình lình hóa thành một Cự Ngưu như núi!

Bản tướng của hắn còn lớn hơn Áo Cổ Tiểu Thần Vương mấy phần, như một ngọn núi lớn, thân dài tới ba dặm, cao không dưới hai dặm, nếu không phải không gian này cực kỳ bao la, sợ là hắn vừa hiện ra nguyên hình, liền đủ để nứt vỡ mái vòm!

- Bò....ò......

Một tiếng rống to giống như từ trong Địa ngục truyền ra, Cự Ngưu ầm ầm đạp trên hư không húc qua.

Thần Chủ ban hắn thánh hào, là Đạp Nhật Tiểu Thánh Quân, cũng không phải không có lý do, bốn vó loạn đạp, ngay cả hư không cũng không biết loạn lên bao nhiêu sóng gợn, chỉ là thanh thế đã làm cho Nguyên Anh cảnh đứng không vững, mà theo nó càng chạy càng nhanh, dồn hết sức lực, Ma Nhãn trầm lắng thấp xuống, hai sừng trâu đâm qua...

Cường giả Ngưu Ma tộc, đã từng dùng đôi sừng này, phá qua không biết bao nhiêu ngôi sao!

- Ha ha, trâu là dùng để cày ruộng...

Phương Hành nhìn Cự Ngưu, ánh mắt hơi hoảng hốt một chút, sau đó lại nở nụ cười, thu ma khí, há miệng hút một hơi, “lốp ba lốp bốp”, thân hình theo một hơi này không ngừng bành trướng, cơ hồ nháy mắt, cũng đã cao hơn trăm trượng, giống như người khổng lồ, chân đạp hư không, người khoác thiểm điện, siết chặt nắm tay, bạo hống một tiếng, hung hăng đập ra ngoài!

Đối mặt một kích của Ngưu Ma tộc, hắn thình lình sử dụng thủ đoạn cường hãn nhất, lấy cứng chọi cứng!

Dù hắn đã biến hóa thân hình, giống như người khổng lồ, nhưng so sánh với hung ngưu vẫn kém quá xa, giống như hài nhi cứng rắn đập man ngưu, để cho người ta liếc nhìn, trong vô thức sẽ cảm thấy hắn sẽ lập tức bị húc bay, ngã vào trong Tru Tiên đại trận, hoặc bị sừng trâu đâm thành thịt nhão, hóa thành một đoàn mưa máu...

Nhưng kết quả không giống mọi người tưởng tượng!

“Dát băng” một tiếng, một quyền kia của Phương Hành tầng tầng đánh vào giữa song giác.

Sau đó thế xông của hung ngưu chậm lại, thân thể cong cong, ma phong tập cuốn, người chung quanh đều bị thổi không thể không híp mắt lại, theo bản năng lui về phía sau mấy bước, trơ mắt nhìn hung ngưu bay trở về, thân hình càng bay càng nhỏ, bay đến cuối cùng đã hóa về bộ dáng của Phụ Sơn Tử, trên mặt vẫn hung ác, nhưng trên trán lại lõm xuống một khối, giống như một cái hố.

Vậy mà bằng lực lượng thắng Phụ Sơn Tử...

Người chung quanh nhìn thấy màn này, ánh mắt đã chấn kinh lại cổ quái...

Phụ Sơn Tử là Thần Tử Ngưu Ma tộc, mà bộ tộc này vốn dựa vào thần lực tung hoành hoàn vũ, vừa rồi Phụ Sơn Tử lại hiện ra bản tướng, chính là thời điểm lực lượng mạnh nhất, ai có thể nghĩ đến, trong thân thể thon gầy của Phương Hành, lại bạo phát ra quái lực như núi lửa, cùng Phụ Sơn Tử cứng đối cứng, thình lình một quyền nện lui hung ngưu, đánh hắn hình người?

- Lại ra tay nặng như thế, Thông Thiên Tiểu Thánh Quân, ngươi quả nhiên quá mức!

Căn bản không cho phép Phương Hành nghỉ ngơi, Chập Tộc Tiểu Thánh Quân Hoa Mật Nhi và Sương Thổ tộc trưởng Ly Hỏa thấy sắc mặt Thần Tử Dạ tộc âm trầm, liền không chút do dự ra tay, bọn họ và Phương Hành không có thâm cừu đại hận, trước khi xuất thủ còn tìm một lý do, một bên khiển trách, cùng nhau xông ra, vậy mà hoàn toàn không có ý đơn đả độc đấu, trực tiếp hợp lực, một trái một phải, một cái hóa thành ong mật đầy trời, một cái phun ra sương khí ngập trời...

Mà Phụ Sơn Tử, mặc dù bị Phương Hành một quyền đánh xẹp đầu, nhưng nhục thân mạnh mẽ, buồn bực rống một tiếng liền thanh tỉnh lại, lắc lắc đầu, trực tiếp nắm búa lớn lao đến, nhìn bộ dạng của hắn càng thêm hung ác điên cuồng, muốn liều mạng với Phương Hành!

- Hiện tại mới có chút ý tứ...

Phương Hành đối mặt với ba vị Tiểu Thánh giáp công, khóe miệng lộ ra tiếu dung âm hiểm, thân hình như điện lui về phía sau.

Oanh!

Sương Thổ tộc trưởng miệng phun lam diễm, hàn băng vô tận ngưng kết hư không, giống như có sinh mệnh, lan tràn về phía Phương Hành.

Hoa Mật Nhi thì lao tới, váy trắng bồng bềnh lung lay, vô số ong mật phá không, giống như mưa lớn.

Ngưu Ma tộc Phụ Sơn Tử thì nghiến răng nghiến lợi, liều mạng huy động búa lớn. trong tay

Ở trong tình hình này, Phương Hành đã bị bức phải từng bước lui lại, còn lâu mới có cuồng bạo bá khí như lúc đánh với Phụ Sơn Tử, giống như bị áp chế không có sức hoàn thủ, thậm chí đã sắp thối lui đến biên giới Tru Tiên Kiếm Trận, nói cách khác, ba vị Thần Đình Tiểu Thánh vừa ra tay, hắn liền bị áp chế đến trình độ hung hiểm, lui không thể lui.

- Song Sinh điện hạ, hắn dù sao cũng là Thần Chủ ngự phong Thông Thiên Tiểu Thánh Quân, cứ chém như vậy, chỉ sợ không tốt lắm đâu?

Ở phía sau, Áo Cổ Tiểu Thần Vương do dự, ánh mắt yên tĩnh nhìn Thần Tử Dạ tộc.

- Là hắn nhất ý tìm chết, liều mạng cản trở kế hoạch của Thần Chủ, dù chém cũng không có gì không tốt...

Thần Tử Dạ tộc nhàn nhạt mở miệng, vận chuyển thần lực, thanh âm cuồn cuộn truyền ra ngoài, rơi vào trong tai ba người đang ác chiến, giống như một mệnh lệnh trong lúc lơ đãng phát ra, Hoa Mật Nhi, Ly Hỏa, Phụ Sơn Tử biết quyết định của Thần Tử Dạ tộc, nhìn nhau một chút, lực công kích mạnh hơn gấp đôi, ép thẳng tới Phương Hành.

- Song Sinh điện hạ đã nói như vậy, vậy chém ma đầu làm cho người chán ghét này đi...

Trong lòng bọn họ quyết định chủ ý, xuất thủ liền không chút lưu tình!

Nhưng lúc này, Phương Hành lại cười lạnh, hung hăng cắn răng.

- Tiểu gia đã nói qua rồi, đây không phải là ta cản trở kế hoạch của Thần Chủ... mà là các ngươi...

Hắn gầm nhẹ, đột nhiên ngẩng đầu, mắt lộ ra hung quang, tập trung vào Hoa Mật Nhi.

...





Bạn cần đăng nhập để bình luận