Lược Thiên Ký

Chương 1309: Họa Cửu Đầu Trùng

- Ha ha, thật không ngờ tới là do lão tăng đi đầu Tiên...
Nhìn thấy Phương Hành theo tia linh quang kia bước vào trong Thiên Thượng cung, Đại Bi Phật chủ đầu Tiên là ngẩn ra, sau đó vuốt cái bụng tròn của mình nở nụ cười. Nhìn dáng vẻ thì không khỏi đắc ý, cả ba người bọn họ đều hiểu lần đại hội luận đạo này những người khác chẳng qua chỉ là làm nền, ba sinh linh tới từ Thiên Nguyên mới là chủ yếu. Lúc đầu người Phật chủ này rơi vào đường cùng có được Phương Hành, trong lòng cảm thấy hơi không vui vẻ nhưng lại không làm được gì. Nhưng ở trong đại hội luận đạo này hắn lại là người đầu Tiên được chọn, chuyện này chứng tỏ ở trong ba sinh linh Thiên Nguyên, khí tức của hắn cũng vô cùng đặc biệt, dẫn tới cảnh chủ hứng thú nên quyết định cho hắn vào cửa đầu Tiên...
- Ha ha, đều sẽ không chạy được, bây giờ nói chuyện này thì quá sớm, vẫn nên nhìn xem sau đó cảnh chủ hợp ý với người nào nhất thôi!
Đại Đức đạo chủ cùng Đại Uy Yêu chủ thì không quá hài lòng, nhẹ nhàng nở nụ cười rồi dồn lực chú ý trở lại.
Còn đám người luận đạo ở dưới Thiên Thượng cung thì đa phần đều tỏ ra tức giận.
Đối với bọn họ thì sớm một bước bước vào Thiên Thượng cung đều vô cùng vinh quang, đương nhiên không muốn bị người khác giành vị trí đầu Tiên. Nhất là tiểu nhi tới từ Thiên Nguyên kia, ngôn từ xảo quyệt, tuy là làm người ta mắc nghẹn không ít lần nhưng căn bản lại chưa nói ra đạo lý nào làm người ta phải tin phục cả. Thiên Thượng cung lại chọn trúng hắn càng làm cho người ta cảm thấy trong lòng cực kỳ bất mãn. Chỉ có điều mơ hồ cũng không nhịn được mà suy nghĩ, cả tu sĩ tới từ Tiểu Tiên giới kia đều không được truyền thừa Tiên mệnh, từ ngàn năm nay cho tới giờ không có ai kế thừa Tiên mệnh, người này cũng chưa chắc có thể!
Dù sao khi đạo chướng đã đâm sâu vào trong lòng bọn họ đều có một cảm giác uẩn nhưỡng, đó chính là Tiên mệnh trừ ta ra thì không thể thuộc về ai khác.
Cũng chính là loại suy nghĩ này ăn sâu vào trái tim nên mới làm bọn họ từng nhóm từng nhóm một như tre già măng mọc, chưa từng có ai lùi bước.
Lúc này, Lộc Tẩu cùng Ngao Liệt nhìn bên ngoài hoàn toàn không có gì khác thường, vẻ mặt chỉ có khát vọng cùng ước ao vô tận, dường nhưu hận không thể kéo Phương Hành xuống đổi thành mình bước vào Thiên Thượng cung. Nhưng ở đáy mắt của bọn họ lại mơ hồ ẩn hiện sự lo lắng.
...
...
- Đây chính là Tiên mệnh sao?
Sau khi Phương Hành bước chân vào Thanh Đồng cổ điện, cửa gỗ phía sau lưng liền tự động đóng lại.
Hắn cất bước đi về phía trước, ánh mắt liếc bốn phía lại phát hiện bên trong cung điện cổ này cực kỳ thanh tịnh, ngay cả một hạt bụi cũng không nhìn thấy. Bố trí ở bên trong cũng cực kỳ đơn giản hoặc có lẽ là căn bản không có một thứ bố trí nào. Trống rỗng, ở trong đại điện chỉ đặt một cái bồ đoàn. Ở trên bồ đoàn thì treo một cái quả cầu ánh sáng có đủ mọi màu sắc, thỉnh thoảng sẽ có ánh sáng huyễn lệ phóng từ đó ra ngoài, phản chiếu đủ mọi màu sắc ra xung quanh, nhìn rất đẹp mắt, giống như chiếu thẳng vào trong đáy lòng người ta vậy. Khiến người ta nhìn vào liền sinh ra ý muốn đi tới đó.
- Giống như một chùm sáng xen vào giữa hư thực làm cho người ta có cảm giác đâm vào tất cả đạo lý trong thiên hạ...
Trong lòng Phương Hành nhẹ nhàng suy nghĩ rồi chậm rãi đi tới, sau đó ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, ngẩng đầu nhìn về phía quả cầu ánh sáng.
Lúc này hắn cách rất gần quả cầu ánh sáng kia, ngẩng đầu một cái liền cảm giác được màu sắc trên quả cầu ánh sáng kia càng lúc càng sâu, càng lúc càng thịnh, tựa như đã bao phủ mình trong ánh sáng. Mình như đã rời khỏi cổ điện, tiến vào thế giới đủ mọi màu sắc. Cả người mình như không còn tồn tại, đưa thân vào một nơi kỳ diệu, mọi thứ đều viên mãn.
-Đến đây đi, mở rộng tất cả của ngươi, dâng lên tất cả của ngươi...
Có một luồng ý thức nhẹ nhàng mở miệng cực lực cám dỗ vang lên ở đáy lòng Phương Hành.
- Ngươi tu luyện đạo pháp của ta, thứ ngươi tha thiết ước mơ cũng là đạo của ta, nếu như ngươi cứ một mình cưỡng cầu đạp lên tinh không cũng không thể có được thành tựu của riêng mình. Điểm kết thúc của đạo lý, đạo quả phía đó, ngươi vĩnh viễn cũng không thể tiếp xúc được, ngươi sẽ vĩnh viễn không có được một kết quả như mong muốn, nhưng bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, dâng lên tất cả của ngươi, dâng hết cho ta...
- Cho ta, ngươi sẽ có được đạo.
- Đến đây đi, đạo mà ngươi luôn truy cầu đang ở ngay trước mắt, dâng hiến tất cả của ngươi cho ta đi...
Giọng nói mờ mịt hư vô vang lên ở bên tai, vô cùng có khả năng mê hoặc.
Rõ ràng là đang đòi hỏi nhưng lại giống như quà tặng, giống như muốn dành hết vạn vật trên thế gian cho Phương Hành...
Cũng trong một chốc này, thần công vốn có từ truyền thừa tam giáo liền bắt đầu thỉnh thoảng làm nhiễu loạn đạo chướng trong tâm trí Phương Hành, bây giờ đã đạt tới đỉnh điểm làm cho Phương Hành có một cảm giác hận không thể ngay lập tức mở rộng tất cả cho nó, cho nó tất cả mọi thứ.
Giống như khi cho nó tất cả mọi thứ, mình sẽ hoàn thành mơ ước lớn nhất trong cuộc đời này.
Lúc này, Phương Hành đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn nhưng ánh mắt tựa như cũng xuất hiện vẻ mê man vô tận.

Nhưng bên trên chùm sáng trên đỉnh đầu dọc theo vô số xúc tu vươn về phía đầu của Phương Hành, thoạt nhìn vẻ mặt mê man lại tựa như đã không còn chút thần trí nào nhưng Phương Hành lại chợt ngẩng đầu lên, cười với giọng vô cùng mỉa mai.
- Dựa vào cái gì mà ngươi bắt ta cho ngươi?
...
...
- Thời gian luyện hóa lần này có phần lâu quá nhỉ?
Lúc này ở bên ngoài, trên ba ngọn núi, Đại Uy Yêu chủ cũng đang nhíu mày, nghiêm giọng nói.
Đại Đức Đạo chủ cũng cười thật thấp, nói:
- Sinh linh tới từ Thiên Nguyên gặp may mắn, đã cầm khí vận mà chúng Tiên mong muốn, lại có phúc trạch của mộ chúng thánh, có sự khác biệt lớn so với tên gì đó của Tiểu Tiên giới, tu vi của bọn họ có thể cao có thể thấp, nhưng số phận của bọn họ lại khó có thể giống với người ngoài, còn đối với Cảnh chủ thì sinh linh tới từ Thiên Nguyên chắc chắn là tế phẩm tốt nhất rồi. ba mươi năm trước, tên nam tử họ Văn kia làm cho Cảnh chủ rất thỏa mãn, ép chúng ta lại đi tìm thêm sinh linh Thiên Nguyên cho hắn, bây giờ rốt cục lại tìm được thêm ba người, Cảnh chủ há có thể không chậm rãi hưởng dụng được? Ha ha, lúc ăn mỹ thực luôn chậm như thế...
Đại Bi Phật chủ nghe vậy thì thở dài, thấp giọng nói:
- Chỉ tiếc, sau khi có được ba tên này cũng không tiện tìm thêm những người khác nữa, hiện giờ Thiên Nguyên là một vũng nước đục, chúng ta đi sợ là sẽ lập tức bị cuốn vào trong đó, ngay cả một chút cặn bã cũng không còn, mà Cảnh chủ đoán chừng cũng nhất định sẽ không muốn bị những nhân vật lợi hại để mắt tới, xem ra cũng chỉ có thể lần nữa tái ngộ Khổ Ngao, không biết bao nhiêu năm mới được...
Đại Uy Yêu chủ cười lạnh nói:
- Cho dù chúng ta muốn tới Thiên Nguyên cũng không có khả năng tìm được! Thiên Nguyên đã bị những người đó giấu đi, làm sao có thể dễ dàng tìm được chứ? Bốn Tiên lộ, hai cái trong đó đã bị hủy, một cái của Đạo gia bị người ta chiếm lấy không dám tới gần. Còn Long lộc lại chỉ có thể nghĩ mà không có cách nào quay lại, Cảnh chủ cho dù muốn đi Thiên Nguyên nhưng nào có thể đi được? Vẫn phải tiếp tục ở lại nơi này chịu khổ sở, yên tĩnh chờ một kết quả! Nhưng sau trăm ngàn năm tất cả đã bình định nhưng đâu ra sinh cơ của chúng ta?
- Đạo lý này ai cũng hiểu, chỉ là chỉ sợ Cảnh chủ bị nghiện, buộc chúng ta đi tìm sinh linh Thiên Nguyên cho hắn thôi...
- Ha ha, ở trong Hắc Thiên hà không phải còn nhốt một đám sinh linh của Thiên Nguyên sao, vẫn có huyết mạch của Long tử Long tôn đó, chỉ tiếc tu vi hơi thấp, giống như trái cây còn chưa chín, Cảnh chủ không muốn hưởng dụng nhanh như thế. Chỉ có điều chúng ta cũng không cần lo, đến lúc đó dạy dỗ cho tốt một chút xem xem có thể tăng tu vi của bọn họ lên hay không, đến lúc đó có thể giúp Cảnh chủ đỡ thèm một chút.
Ba người bọn họ lặng lẽ truyền thần niệm, thảo luận chuyện sau này, cũng yên tĩnh chờ kết quả của người mới vào Thiên Thượng cung.
Chỉ là bọn họ đều không ngờ tới, ở trong Hắc Thiên hà cũng đang ẩn chứa biến đổi lớn.
Phía nam Tiên cảnh có một dòng hoàng hà mênh mông cuồn cuộn nhắm thẳng thiên ngoại, nước sông đen như mực, tuyệt nhiên tái ngược với Tiên cảnh này.
Mà ở trong sông, nơi sóng đen ào ào ập tới lại có mấy chục cái cột sắt màu đen, bên trên có trói hơn mười người suốt ngày bị nước của Hắc Thiên hà ập vào người, nhận hết khổ sở. Chính là Long tử, Long tôn cùng yêu tướng Hải tộc trước đây bị Cửu Đầu Trùng bỏ lại. Trước đây Cửu Đầu Trùng trộm nửa Tiên mệnh rồi chỉ dẫn theo một mình trưởng công chúa Long tộc trốn ra thiên ngoại. Một đám thuộc hạ, con cháu đều ném lại ở đây. Còn Cảnh chủ của Tiên cảnh dưới cơn nóng giận đã nuốt hơn một nửa thủ hạ mà Cửu Đầu Trùng để lại, chỉ còn lại hơn mười người bị giam ở đây mạnh mẽ truyền thừa giáo lý tam giáo, ra lệnh cho bọn họ ở đây khổ tu. Khi nào tu thành mới có thể rời đi.
Ba mươi năm đau đớn dằn vặt sớm đã làm cho đám Long tử Long tôn này chịu nhiều đau khổ, trái tim tràn đầy sự tuyệt vọng.
Mà bây giờ đại hội luận đạo mỗi mười năm mở ra một lần, tồn tại ở hạ lưu Hắc Thiên hà đã tạm thời rời đi, bọn họ cũng không còn bị ánh mắt bình thường hay tham lam quan sát rình rập làm khủng hoảng nữa. Nhưng bằng vào tu vi của bản thân bọn họ, hơn nữa thân thể đã bị hành hạ ba mươi năm lại vẫn chỉ có thể đau khổ ở lại đây chịu dày vò, căn bản là vô lực chạy trốn khỏi u minh quỷ địa này.
Nước của Hắc Thiên Hà nhộn nhạo mang theo thần vận thê lệ như lệ quỷ ngày đêm kêu khóc.
Lúc đầu nghe tới chán ghét, mệt mỏi, thậm chí còn sắp trở thành ác mộng, lúc này nước sông lại chợt hấp dẫn sự chú ý của mấy người đang bị trói trên cột sát. Đầu bọn họ cúi xuống vô lực, đột nhiên lại ngẩng lên khó tin nhìn xuống phía dưới..
- Con ta, các ngươi phải chịu khổ rồi...
Lúc đầu tưởng là ảo giác, nhưng dần dần, giọng nói kia lại thực sự xuất hiện.
Trong nước sông Hắc Thiên Hà nhộn nhạo, sau bọt sóng cuồn cuộn lại có một hòn đá nhỏ rơi tõm vào đó bắn tung tóe nước ra xung quanh, sau đó bay trên không trung rồi hơi ngừng lại một chút, bỗng nhiên hóa thành một viên vẫn thạnh lớn như một ngọn núi nhỏ. Ở trên vẫn thạch xuất hiện một cánh cửa màu đen, trong cửa đột nhiên có một thân ảnh có dung nhan tuyệt đẹp vọt ra, bi thương thấp giọng than.
- Mẫu hậu?
Thấy được thân ảnh này, trên cột sắt, bốn năm giọng nói đồng thời khàn khàn vang lên, vừa mừng vừa sợ.
- Con của ta, ta tới cứu các con đây...
Thân ảnh có dung nhan tuyệt đẹp kia lúc này không hề chậm trễ mà thi triển đại pháp lực, thúc giục nước sông vô tận của Hắc Thiên Hà, như một cái bàn tay to trực tiếp nhấc thạch trụ lên kéo vào trong vẫn thạch.
...
...
- Không ổn, có người đang tác loạn ở Hắc Thiên Hà...
Nhưng vào lúc này ba vị tôn chủ đang ở đại hội luận đạo chờ Phương Hành bị cắn nuốt thì đồng thời cảm thấy dị động hướng Hắc Thiên Hà. Ba người đồng thời kinh hãi, thông suốt xoay người nhìn về phía Hắc Thiên Hà, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin. Bọn họ khó có thể tưởng được, là ai lại tác loạn ở Hắc Thiên Hà vào lúc này, ai lại dám tác loạn ở Hắc Thiên Hà? Không sợ sẽ bị đánh cho thịt nát xương tan hay sao?
- Cửu Đầu Trùng?
Trong hư không, trên núi phía nam không có một bóng người đột nhiên có một giọng nói vang lên, vô cùng thê lương.
- Bộp...
Ba vị tôn chủ nghe xong câu nói kia sợ đến mức sắc mặt tái nhợt. Bọn họ biết, đó là giọng của Cảnh chủ...
- Vì sao Cảnh chủ lại nhắc tới tên của Cửu Đầu Trùng, chẳng lẽ lúc này người đang tác loạn chính là Cửu Đầu Trùng?
- Chẳng lẽ lại bắt đầu một trận họa Cửu Đầu Trùng của ba mươi năm trước sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận