Lược Thiên Ký

Chương 1148: Giao tình thành lập.




Từ vừa mới bắt đầu, Phương Hành đã cảm thấy hành động của Lữ Phụng Tiên có chút lạ!

Địa phương thứ nhất để hắn cảm thấy kỳ quái, là bởi vì Lữ Phụng Tiên cùng mình cắt bào đoạn nghĩa...

Con mẹ nó, người khác không biết, mình còn không biết sao?

Tên vương bát đản kia căn bản sẽ không coi bất luận kẻ nào là bằng hữu, mình đương nhiên cũng không phải, vậy hắn còn cắt cái rắm?

Mà điểm kỳ quái thứ hai, là hắn ở lúc đại chiến, Lữ Phụng Tiên vung ra một kích, mình thì lấy Ma Kiếm đối kháng, song phương riêng phần mình công kích đối phương, lúc gặp thoáng qua, hắn nhìn thẳng ánh mắt của mình truyền âm:

- Vì bảo mệnh đầu nhập vào Thần Đình sao? Ha ha, trên đời này ai có thể bức ngươi phải dựa vào quy thuận Thần Đình mới bảo mệnh được? Coi như ngươi thực bị dồn đến chỗ chết, bất đắc dĩ quy thuận Thần Đình, cũng quyết không thể tận tâm tận lực thay Thần Đình bán mạng?

Nghe hắn nói, tâm tư khẽ nhúc nhích, nhìn về phía Lữ Phụng Tiên.

Tên này cũng đã đổi sắc mặt, vẻ mặt hung ác giết tới.

Nhìn bộ dáng kia, thật sự là hận không thể một kích giết mình!

Trong lòng Phương Hành minh bạch, nếu như mình hơi có phân tâm, hắn thực sẽ không chút do dự bổ mình!

Thế là hắn cũng tận lực chiến một trận!

Trận chiến này, không có ai lưu thủ, đều toàn lực tương bác, không nể mặt mũi, tuyệt đối không một chút sơ hở.

Chỗ khác biệt là, Phương Hành không có sử dụng lực lượng Độ Kiếp tầng ba, chỉ vận chuyển tất cả lực lượng của Ma thân.

Mà Tiểu Vũ Thần Lữ Phụng Tiên, cũng không có sử dụng bốn đạo kỳ phiên đáng sợ ở sau lưng hắn...

Phương Hành không biết kỳ phiên kia đến tột cùng có tác dụng gì, nhưng hắn cảm nhận được lực lượng để cho mình hãi hùng khiếp vía!

Bất quá dù như thế, trận chiến này cũng làm cho Phương Hành cực kỳ hài lòng!

Cùng Lữ Phụng Tiên chiến một trận, để hắn thu hoạch rất nhiều.

Mà càng làm cho Phương Hành xúc động, là mảnh áo bào trên tay hắn!

Mảnh áo bào bị Lữ Phụng Tiên cắt bỏ, phía trên thình lình in lít nha lít nhít chữ viết, theo ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve, những chữ viết kia hóa thành sợi sợi thần niệm, từng tia từng tia đánh vào thức hải, hóa thành một phần kinh văn huyền ảo tinh thâm, cùng thần hồn, thức giới, thậm chí đạo nguyên của hắn sinh ra cộng minh, ông ông tác hưởng, giống như sông lớn, cuồn cuộn chảy về hướng đông, lại như cự kình hoành không, đập xuống mặt biển, tóe lên từng loạt sóng biển kinh thiên động địa, điên cuồng tuôn về phía u minh vô tận!

- Người khác tin ngươi đầu hàng địch, ta không tin!

Câu nói sau cùng trên áo bào, không phải kinh văn, mà là thần niệm lạc ấn của Lữ Phụng Tiên.

- Không nghĩ tới, tên vương bát đản này... vẫn còn có địa phương không làm cho người ta chán ghét...

Phương Hành cầm vạt áo phía trên đã không có vật gì, si ngốc kinh ngạc, ngồi thật lâu, trên mặt lộ ra nụ cười.

Trong tươi cười còn có bi thương nhàn nhạt, đây là trên mặt của hắn chưa bao giờ xuất hiện qua.

- Không cần thương tâm, coi như hiện tại bọn họ không hiểu ngươi, về sau cũng sẽ...

Dao Trì tiểu công chúa một mực ở bên cạnh lẳng lặng nhìn hắn, thấy hắn như vậy, còn tưởng hắn bị bằng hữu cắt bào đoạn nghĩa, có chút thương tâm, liền tới nắm lấy tay của hắn, nhỏ giọng an ủi, Phương Hành quay đầu nhìn nàng, bi thương trên mặt biến mất không còn tăm tích, ý cười nồng đậm, nửa ngày sau liền bật cười lên:

- Ta làm sao có thể thương tâm? Ta cao hứng còn không kịp, ha ha ha ha, tên vương bát đản này cùng ta cắt bào đoạn nghĩa ta sợ cái gì, bởi vì ta vốn không phải bằng hữu của hắn nha...

Cười cười, trên mặt hắn lại xuất hiện vẻ ngưng trọng, than tiếc lắc đầu, thanh âm thật lâu mới trầm lắng vang lên.

- Bất quá, từ lúc hắn cắt bào đoạn nghĩa bắt đầu, chúng ta đã kết giao tình rồi!

Một đêm này, rất nhanh liền trôi qua.

Trước bình minh, các tu sĩ đã tiến về thành thứ năm, Độc Tôn thành.

Bây giờ Độc Tôn thành đã là tiếng người huyên náo, không biết bao nhiêu tu sĩ chạy đến, chỉ vì quan chiến, xem Tiểu Vũ Thần Lữ Phụng Tiên và ma đầu Phương Hành chiến một trận, lúc ở thành thứ tư, tin tức Tiểu Vũ Thần Lữ Phụng Tiên cùng ma đầu Phương Hành cắt bào đoạn nghĩa, sau đó buông tay đại sát đã trong một đêm truyền khắp Tịnh Thổ, trở thành giai thoại để các tu sĩ nói chuyện say sưa, mà ngày đầu tiên, hai người bọn họ kết thúc ngang tay, cũng làm cho vô số người cảm giác tiếc nuối, vì vậy ở ngày thứ năm, nhao nhao chạy đến Độc Tôn thành, chỉ vì nhìn kết quả trận chiến này.

Trời còn chưa sáng, ngoài thành đã là người đông nghìn nghịt, thậm chí có người ở ngoài thành, mượn nhờ đại trận làm ra một lôi đài, rộng hơn vạn trượng, cao chừng ngàn trượng, xa xa nhìn lại, còn cao hơn kiến trúc cao nhất ở trong thành không ít, lại thêm vạn chúng chen chúc, càng lộ ra phi thường náo nhiệt.

- Tiểu Vũ Thần! Tiểu Vũ Thần! Tiểu Vũ Thần!

Thời điểm sắc trời vừa sáng, các tu sĩ ở chung quanh chờ đợi quan chiến, không biết có bao nhiêu người hô to lên, như sóng như triều.

Mỗi người đều chờ mong đợi Tiểu Vũ Thần Lữ Phụng Tiên ra sân, đều đang đợi hắn một kích giết chết Phương Hành.

Mà lúc này, Phương Hành cũng đã từ trong nội thành đi ra, hắn ngược lại rất phối hợp, trực tiếp đạp trên hư không, đi tới lôi đài, khoanh chân ngồi xuống đả tọa, ở trong vô số thanh âm mắng chửi chờ Lữ Phụng Tiên đến, một đêm trôi qua, hắn cũng suy tính rất nhiều, ngược lại có chút mong đợi gia hỏa kia ra sân, mình được một món lễ lớn của hắn, không thiếu được cũng phải trả lại hắn một phần mới được.

- Tiểu Vũ Thần! Tiểu Vũ Thần! Tiểu Vũ Thần...

Phương Hành xuất hiện, khiến cho âm thanh của người chung quanh càng thêm huyên náo, không biết bao nhiêu người đang hô hoán lấy tên của Lữ Phụng Tiên.

Thế nhưng một hồi lâu, mọi người mong đợi Tiểu Vũ Thần cưỡi cốt mã đến lại chưa từng xuất hiện, mặt trời đã dâng lên rất cao, cuống họng của các tu sĩ đã hô khàn, Tiểu Vũ Thần Lữ Phụng Tiên lại không xuất hiện, vì vậy nhiệt huyết có mạnh hơn, tràng diện cũng sẽ trở nên lúng túng, thời gian dần trôi qua, đã bắt đầu có người lộ vẻ lo lắng, trái nhìn phải nhìn.

- Tiểu Vũ Thần làm sao còn chưa tới?

- Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

- Dùng bản lãnh của hắn, ai có thể để hắn xảy ra ngoài ý muốn?

Trong tiếng nghị luận, rốt cục có người nhỏ giọng nói:

- Không phải là... hắn sợ chiến mà chạy chứ?

Tất cả mọi người trầm mặc lại, bọn họ không muốn một bầu nhiệt huyết chảy về biển đông, cũng không muốn nhân vật anh hùng trong suy nghĩ của mình lại trở thành rùa đen rút đầu sợ chiến không đến, sau khi tâm tư nôn nóng, đã có không ít người bắt đầu suy đoán, thậm chí chửi ầm lên, dần dần tạo thành thanh âm ồn ào không nghỉ.

- Cái gì Tiểu Vũ Thần, chỉ bởi vì một ngày không đánh bại được ma đầu kia, liền bị hù không dám chiến?

- Sỉ nhục! Lại bị ma đầu kia hù ngã, căn bản không xứng xưng là Tiểu Vũ Thần!

- Kẻ này đến cùng trốn đi nơi nào?

Tiềng ồn ào càng lúc càng vang, ngay cả Phương Hành cũng nhịn không được mở mắt.

- Tên vương bát đản này thật không tới?

Hắn cau mày, suy nghĩ hồi lâu, trong lòng dần dần thoải mái.

Dùng tính tình của Lữ Phụng Tiên, lúc đầu thích giở trò mánh khóe, về sau luân phiên gặp khó, thì bắt đầu từ bỏ con đường âm mưu, bất quá lại rất có hiệu quả, từ khi hắn một lòng dùng võ pháp phá vạn pháp, thực lực càng ngày càng mạnh, phát huy ra chiến thể trời sinh, hiện tại hắn đã hoàn toàn khác biệt lúc trước, gần như sắp biến thành một quái vật cơ bắp, để hắn diễn một ngày còn tạm được, nhưng để hắn diễn hai ngày, đoán chừng hắn diễn không nổi!

Nghĩ như vậy, lại cảm thấy hắn không đến mới bình thường...

Nhưng nghe thanh âm dưới lôi đài, trong lòng lại có chút khó chịu.

- Trận đánh hôm qua, rất nhẹ nhàng vui vẻ a...

Trong lòng Phương Hành có chủ ý, thanh âm chậm rãi vang lên:

- Nhưng ta khó thắng được Lữ gia tử kia, hắn cũng khó có thể thắng ta, một lòng loạn chiến, đừng nói bảy ngày, dù bảy mươi ngày cũng chưa chắc có thể phân ra thắng bại, bản Thánh Quân lại hơi nghi hoặc, ha ha, là mặc dù Lữ gia tử kia ở Tịnh Thổ, nhưng xuất thân Thần Châu, nghe nói Tịnh Thổ cao thủ nhiều như mây, cũng không thua Thần Châu, vì sao ta chỉ thấy người Thần Châu tới, còn Tịnh Thổ thẳng đến bây giờ, ngay cả cao thủ ra dáng cũng không thấy được? Bọn họ ở đâu?

Thanh âm của Phương Hành dần dần cao hơn, ép xuống tất cả tiếng nghị luận.

- Bản Thánh Quân đã áp chế tu vi, chỉ vận dụng lực lượng Nguyên Anh, Tịnh Thổ cũng không người dám chiến ta sao?

- Hôm nay bản Thánh Quân hứa hẹn, chỉ dùng võ pháp, không dùng thần thông, Tịnh Thổ cũng không người nào dám tới chiến ta sao?

- Bản Thánh Quân đã liên chiến bốn ngày, chưa thua một trận, Tịnh Thổ cũng không người nào dám tới chiến ta sao?

Từng câu hung ác còn hơn đao kiếm, không biết cắt mặt mũi của bao nhiêu người, thành công kích thích nhiều người tức giận.

Bây giờ càng xâm nhập Tịnh Thổ, vốn là tới gần lãnh địa của các cổ tộc, lần này trong các tu sĩ quan chiến, không biết ẩn giấu bao nhiêu cao thủ Tịnh Thổ, lúc đầu chỉ muốn nhìn xem Tiểu Vũ Thần Lữ Phụng Tiên cùng ma đầu Phương Hành đại chiến, nếu Tiểu Vũ Thần thắng thì thôi, cho dù thua, bằng bản lãnh của hắn, chắc hẳn cũng tiêu hao không ít nội tình của ma đầu, đến lúc đó mình ra mặt, dễ dàng liền thu thập ma đầu Phương Hành nỏ mạnh hết đà, nhất cử thành danh!

Nhưng Tiểu Vũ Thần vắng mặt, lại làm tất cả kế hoạch của bọn hắn rơi vào khoảng không.

Lửa giận ở dưới lôi đài, cũng có hơn phân nửa là bọn họ xấu hổ bị chọc lên, thật sự là thẹn không chịu nổi.

Lại thêm Phương Hành ám chỉ, đầu mâu trực chỉ Tịnh Thổ cổ tộc, nhất thời càng để bọn hắn cảm giác trên mặt nóng bỏng.

Nhất là một bộ phận người nhìn thấy sắc mặt Cổ Hạc khó coi, nhẹ nhàng phất phất tay, thì càng ngồi không yên.

- Ma đầu, dám cười Tịnh Thổ ta không người? Lão phu đến chiến ngươi!

Theo một tiếng bạo rống, phía dưới có một thân hình phóng lên trời, là một ông lão mặc áo bào tím, đã có người nhận ra được, là Bách Nhãn tộc đại trưởng lão, tu vi cao thâm, mấy trăm năm trước chính là một phương cao nhân, lại không nghĩ rằng thân phận như hắn, vậy mà vào lúc này nhảy ra ngoài, khiêu chiến ma đầu.

- Đã sớm muốn lĩnh giáo bản lĩnh của ma đầu Phương Hành, hôm nay may mắn gặp dịp!

Còn có một người khác nhảy lên lôi đài, thần sắc âm trầm, người này tên Đoạn Long Tử, chính là Thần Tử một tộc.

Trong bảng xếp hạng trẻ tuổi cổ tộc lúc trước, người này ở ba vị trí đầu, thậm chí còn trên Thần Tử Bắc Minh tộc Bắc Minh Kiêu.

Hai người này đều là cao thủ không thể khinh thường, danh khí không kém Tiểu Vũ Thần bao nhiêu.

Thế nhưng Phương Hành cúi đầu liếc nhìn bọn họ một cái, lại nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nói khẽ:

- Còn có ai muốn tới không?

Ngừng lại một chút, hắn lại bồi thêm một câu:

- Cùng lên đi!




Bạn cần đăng nhập để bình luận