Lược Thiên Ký

Chương 1782: Vậy thì diệt a




- Nói hay lắm!

Chẳng ai ngờ Dư gia lão tổ sẽ mắng một câu như vậy, làm người nhà họ Dư và một đám cường giả đến đây trợ quyền giật nảy mình, Phương Tiểu Mỹ và Phương Thanh La và một đám trưởng lão Đại Tuyết Sơn, còn có hồ bằng cẩu hữu mà Phương Thanh La mời tới, đều ngẩn ngơ, sau đó lớn tiếng kêu hay, mà sắc mặt người Dư gia thì tái nhợt, làm xong chuẩn bị xuất thủ, Dư phu nhân bị dọa sợ, khóc không ra nước mắt, nhưng lúc này, dù trong lòng không cam đến đâu, cũng chỉ có thể nắm cánh tay của con mình, lo lắng tính mệnh của nhi tử, nhưng Dư Hoài Nhu lại cảm thấy phấn chấn, cao giọng kêu tốt...

Mà người của Chư Tử đạo tràng, thì sắc mặt đều âm trầm, hiển nhiên phẫn nộ tới cực điểm.

Chỉ có Bắc Minh đại ma đầu bình tĩnh, lộ ra vẻ bất mãn không dễ dàng phát giác, rất nhanh lại biến mất, vẫn bình tĩnh không thay đổi, quay đầu nhìn người Mạnh gia nói:

- Mạnh sư đệ nghĩ như thế nào?

Mạnh Kiếm Uyên cười nói:

- Mặc dù ta là người Phụng Thiên Minh, nhưng không phải không hiểu công đạo, ma đầu kia đã là cố nhân ba trăm năm trước, truyền thuyết liên quan tới hắn thật giả khó cãi, đã lâu không nói tới, nhưng nữ nhi của hắn máu tươi đầy tay là thật, Bắc Minh sư huynh dự định cho thế nhân một cái chân tướng, cũng là lý lẽ công nghĩa, vừa rồi ngươi đã cho Dư gia cơ hội, nhưng hắn không để ý, vậy lại có vấn đề gì, cũng không trách được Bắc Minh sư huynh, chuyện này ta ủng hộ ngươi!

Bắc Minh đại ma đầu lại nhìn nữ tử váy đen nói:

- Hoa sư muội thấy thế nào?

Hoa Kiếm Mị cười lạnh nói:

- Trên thực tế, ta vẫn luôn không rõ, trên đời này sao lại có nhiều người thích nói đen thành trắng như thế, như thế ngu si thì cũng thôi, nhưng đứng ở bên bờ vực sống chết, thế mà còn muốn mạnh miệng, thì càng thấy buồn cười, Bắc Minh sư huynh nói nhiều như vậy, vốn là vẽ vời cho thêm chuyện, chỉ là Dư gia, trực tiếp diệt há không phải tốt?

Nghe hai người này nói, Bắc Minh đại ma đầu khẽ gật đầu một cái, bình tĩnh nói:

- Vậy thì diệt đi!

Vẫn là nói nhỏ thì thầm, không khói lửa mảy may, nhưng đã quyết định sinh tử của Dư thị nhất mạch!

- Cẩn tuân sư mệnh!

Tiêu nhị gia nhảy dựng lên, mặt lộ vẻ vui mừng, cảm giác mình cực kỳ may mắn, quát to một tiếng, tế lên một thanh cổ kiếm, xa xa đánh về phía Dư gia, mà ở bên cạnh hắn, quái vật nửa người nửa ngựa, nam tử khôi ngô tóc kim hoàng, cùng mấy đệ tử của Chư Tử đạo tràng đứng ở phía sau bọn họ, hết thảy năm người, liên tiếp tế lên binh khí, xa xa chém về phía Dư gia!

Ầm ầm...

Bọn hắn vừa ra tay, cả Dư gia lập tức bị thần thông ngập trời bao phủ!

Chư thiên xung quanh, có không ít người xa xa quan chiến, thấy cảnh ấy đều bị dọa sợ mất mật...

Đây chính là năm đệ tử của Chư Tử đạo tràng a!

Người có địa vị và tu vi bực này, sợ là có thể trực tiếp diệt trừ tất cả đạo thống ở Sở Nam, huống chi chỉ là Dư gia?

Xem ra, Dư gia lão tổ nói miệng đã ghiền, bây giờ rốt cục phải trả giá thật lớn!

- Kỳ Lân huynh, chúng ta...

Mà ở trước đại điện, Phương Thanh La mời tới nhóm hồ bằng cẩu hữu kia, cũng không nghĩ tới Chư Tử đạo tràng thật ngang nhiên xuất thủ, trong lòng rõ ràng có chút kiêng kị, nhịn không được nhìn về phía Phương Thanh La, lực lượng có chút chưa đủ dò hỏi.

- Chư Tử đạo tràng lại thế nào?

Phương Thanh La lại bá đạo đến cực điểm, quát to một tiếng:

- Chơi hắn!

Vừa nói chuyện, sớm đã vung ra bốn vó, đông đông đông phóng đi, hung ác điên cuồng có thể thấy được lốm đốm.

Cùng lúc đó, bên cạnh hắn, sớm đã có một người còn nhanh hơn hắn, thẳng tắp xông về giữa không trung, chính là Phương Tiểu Mỹ!

Đối mặt với Chư Tử đạo tràng xuất thủ, hai sư huynh muội thình lình không sợ chút nào, trực tiếp xuất chiến!

- Chư Tử đạo tràng, đây là Sở vực, có Đại Tuyết Sơn ta ở đây, mơ tưởng phiên vân phúc vũ...

Ngay sau đó, lại có mấy thân ảnh xông lên cửu thiên, lại là mấy vị trưởng lão của Đại Tuyết Sơn.

Vào lúc này, người Dư gia và Bách Thú Tông chỉ có thể ở phía dưới quan chiến, dù sao ở giữa không trung kia, người đấu pháp cảnh giới quá cao, xem như bọn hắn muốn giúp cũng giúp không được, đi chỉ có thể chịu chết, hoặc là nói, ngay cả tu vi của Dư gia lão tổ, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể tham dự vào trong đại chiến...

Có thể vào Chư Tử đạo tràng, cơ hồ tất cả đều là nhân vật trong ba trăm tuổi kết anh, mà sau khi vào Chư Tử đạo tràng, tẩy tủy phạt cốt, các loại tài nguyên và pháp môn truyền xuống, tu vi bình thường đều sẽ tăng lên trên diện rộng, bởi vậy ở Chư Tử đạo tràng, cơ hồ tùy tiện đi ra một đệ tử, cũng là Nguyên Anh đỉnh phong thậm chí viên mãn, địa vị cao chút, thì là Độ Kiếp nhất nhị trọng, lợi hại thậm chí có thể đạt tới Độ Kiếp ngũ lục trọng, sau đó trèo lên Phong Thần Bảng, đạt được Tiên Danh gia trì, tu vi có thể so với Chân Tiên!

Thực lực như thế, tu sĩ bình thường đụng phải bọn hắn, chỉ có một con đường chết!

Từ trình độ nào đó, Chư Tử đạo tràng có thể duy trì địa vị siêu phàm như thế, thực lực chiếm quan hệ rất lớn!

Ở dưới loại cục diện này, mấy vị trưởng lão của Đại Tuyết Sơn đều là Nguyên Anh cảnh, còn có thể tham dự chút ít, Phương Thanh La gọi tới những hồ bằng cẩu hữu kia, cũng xem như miễn cưỡng, về phần những người khác, căn bản là bất lực tham chiến!

Bất quá cũng may, còn có Phương Tiểu Mỹ và Phương Thanh La!

Hai người này không lưu tình chút nào, chân chính thi triển ra toàn bộ thực lực!

Ầm ầm...

Phương Thanh La vốn là quái vật nửa lừa nửa Kỳ Lân, bằng không thì cũng sẽ không được người gọi là "Kỳ Lân Tử", mà lúc này động thủ, trên người bừng bừng liệt diễm, khiến cho cả người hắn tựa như quái vật, trên đầu sinh ra song giác, cực kỳ đáng sợ, vó đạp miệng cắn, năm vị đệ tử của Chư Tử đạo tràng, lại không có bất kỳ ai dám đơn độc chống đỡ, chỉ có thể hai ba người liên thủ, mới miễn cưỡng giữ được trận cước!

Mà lúc này Phương Tiểu Mỹ tay cầm Bạch Cốt Thần Mâu, tung hoành chư thiên, chỉ bằng sức một mình áp chế quái vật nửa người nửa ngựa và trung niên tóc vàng, sát khí phun trào, chiếu nửa bầu trời thành huyết hồng!

Chỉ dựa vào hai người bọn họ, liền đánh năm vị đệ tử của Chư Tử đạo tràng không thở nổi!

Mấy trưởng lão của Đại Tuyết Sơn chỉ có thể thay hai người bọn họ lược trận!

Thấy cảnh ấy, người nhà họ Dư không nhịn được nghĩ tới trước đây Phương Tiểu Mỹ đã nói, cũng khó trách lúc ấy nàng dám lớn tiếng, mời sư huynh của nàng tới trợ quyền, như vậy bất luận Chư Tử đạo tràng đến bao nhiêu đệ tử cũng không sợ, hai người các nàng liền dám chính diện nghênh chiến...

Bây giờ đã có thể xác định, nàng quả nhiên chưa hề nói khoác!

Chỉ là vấn đề ở chỗ, Chư Tử đạo tràng tới, không chỉ là đệ tử a...

Mặc dù cục diện chiếm ưu thế, nhưng người Dư gia vẫn lo lắng nhìn về phía Bắc Minh đại ma đầu!

Vị trưởng lão trẻ tuổi nhất trong Chư Tử đạo tràng!

Lúc này hắn không xuất thủ, chỉ là mặt không thay đổi nhìn hai thị thiếp bên người!

- Ha ha, ta cũng có chút ngứa ngáy...

Mạnh Kiếm Uyên nhịn không được bật cười, xa xa nhìn về phía Phương Tiểu Mỹ.

- Mạnh huynh muốn xuất thủ sao?

Bắc Minh đại ma đầu cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hỏi.

Mạnh Kiếm Uyên cười nói:

- Trong thế hệ trẻ tuổi Thần Châu, ngoại trừ những người đi tinh vực kia, đã không người là đối thủ của ta, nói đến ta đã có vài chục năm chưa từng kịch chiến, thực lực của nữ tử kia không yếu, ngược lại là một nhân tuyển tốt!

- Hừ, muốn động thủ thì động thủ, nói những lời này làm cái gì?

Hoa Kiếm Mị cười lạnh, thân hình đột nhiên vọt tới.

- Ai, cái tính tình này...

Mạnh Kiếm Uyên bất đắc dĩ, vội vàng hô, cũng theo sát vọt tới.

Hai người bọn họ một trái một phải, đồng thời xông về phía Phương Thanh La và Phương Tiểu Mỹ, chỉ nháy mắt, một đạo kiếm quang, một đạo đao ý, đồng thời từ cửu thiên phủ xuống, như tầng tầng sương khí, so với đệ tử của Chư Tử đạo tràng khác mà nói, mạnh không biết gấp bao nhiêu lần, ngay cả Phương Thanh La và Phương Tiểu Mỹ cũng không dám khinh thường, sắc mặt đồng thời cứng lại, thân hình xoay chuyển, tránh đi mũi nhọn...

- Hai người các ngươi đã là người Phụng Thiên Minh nhất mạch, lại muốn khó xử chúng ta?

Phương Tiểu Mỹ mắt đầy sát khí, sâm nhiên quát chói tai.

Mấy vị trưởng lão của Đại Tuyết Sơn nhất mạch cũng giận dữ, có loại cảm giác bị phản bội!




Bạn cần đăng nhập để bình luận