Lược Thiên Ký

Chương 1801: Ngươi sai.




- Ngay cả các ngươi cũng tới?

Thời điểm Phương Hành thấy được mười pho tượng kia, cũng hơi giật mình, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Mười pho tượng này hắn không xa lạ gì, chính là mười pho tượng lúc trước ở trong Quy Khư, về sau trải qua biến cố của Thái Thượng thất tiên Lữ Tiêu Dao, hắn tự nhiên hiểu, mười pho tượng này dung nạp tàn linh của Thái Thượng Thập Tiên, nghiêm ngặt trên ý nghĩa mà nói, ngoại trừ Thái Thượng di đồ không hợp cách như mình, mười pho tượng kia chính là vết tích của Thái Thượng Đạo lưu lại ở trên đời!

Thẳng đến lúc này hắn mới hiểu được, Mộ Uyên Thánh Tôn chuẩn bị cho mình một phần đại lễ gì, khó trách ba tên này, bao quát Đại Bằng Tà Vương đều rất tin cái bẫy này có thể tạo thành hung hiểm với mình, nguyên lai bọn hắn chở mười pho tượng này tới, chắc hẳn ở trong mắt rất nhiều người, duy nhất có thể áp chế mình, cũng chỉ có mười lão tổ tông này...

Thái Thượng cửu kinh, vốn chính là của bọn hắn!

Tính lên, một thân tu vi của mình, là nguồn gốc từ bọn hắn...

- Chúng ta đều đã là tàn linh, thậm chí ở trong chúng ta, có thật nhiều ngay cả tàn linh cũng không tính, chỉ là ở sau khi đại chiến, mới bằng vào Cổ Vu chi thuật triệu hoán một sợi tàn linh trở về, hết thảy thế gian ở trong mắt chúng ta đều đã phai nhạt, chỉ là muốn gửi thân ở trong thạch điêu, chờ nhìn con đường mà Thái Thượng Đạo đặt hi vọng kia đi vào quỹ đạo mà thôi, lúc trước chúng ta lựa chọn ngươi, ngươi đi rất tốt, thế nhưng đến cuối cùng, ngươi lại không chịu bước ra một bước kia, mười người chúng ta làm sao có thể chờ được nữa?

Trong mười pho tượng, mồm miệng bất động, nhưng lại có thanh âm truyền ra.

- Lúc trước tuyển chọn kẻ này, chính là một sai lầm, có lẽ hắn có tài học, có bản lĩnh, nhưng không có trái tim đại nghĩa...

- Nếu không bước ra một bước kia, Thái Thượng Đạo ta hi sinh lại có ý nghĩa gì?

- Chúng ta chờ đợi vạn năm, lại còn có ý nghĩa gì?

- Thân là Thái Thượng Đạo Đồ, thì cần đi con đường Thái Thượng Đạo tới cực hạn...

- ...

- ...

Theo thần thức ba động vang lên, càng nhiều thanh âm dập dờn, hỗn loạn, từng tiếng lọt vào tai.

Vào lúc này, đối mặt với mười pho tượng kia, Phương Tiểu Mỹ và Phương Thanh La đều ngây ngẩn cả người, Đại Bằng Tà Vương càng tuyệt vọng, hiển nhiên bọn hắn đều ý thức được, tòa quái tháp cùng mười pho tượng kia, có khí tức đáng sợ cỡ nào, từ trình độ nào đó mà nói, đây không phải là người bình thường giao đấu, mà liên lụy đến một loại lực lượng chí cao trong u minh, ở dưới loại lực lượng này, bọn hắn là người truyền đạo, trời sinh liền chiếm ưu thế không cách nào hình dung, Phương Hành thì trời sinh đã nằm ở thế yếu!

Ở dưới loại cục diện này, chỉ có Phương Hành còn duy trì bình tĩnh.

- Các ngươi là tới tìm ta cãi nhau?

Hắn lẳng lặng nghe một hồi, mới đột nhiên bật cười, nhẹ nhàng mở miệng.

Một câu như vậy có chút khinh bạc, để thanh âm của Thái Thượng Thập Tiên trầm xuống, nhưng nộ khí mơ hồ càng dày đặc.

Phương Hành không để ý tới, chỉ giang tay ra, cười nói:

- Dù là cãi nhau, các ngươi cũng cãi không lại a...

Nói xong chỉ hướng một pho tượng nói:

- Ngươi nói là các ngươi chọn ta?

Pho tượng kia trầm mặc, Phương Hành lại khinh thường nói:

- Đừng nghĩ nhiều, lúc trước tiểu gia bằng vào bản lãnh của mình xông qua mấy cửa ải, đánh bại hết đối thủ trong Quy Khư, thậm chí xử lý Hận Thiên lão tổ, mới lấy được Thái Thượng Đan Kinh, đây là các ngươi chọn sao? Các ngươi muốn chọn, sao không trực tiếp đưa kinh văn cho ta? Đừng quên, về sau ngay trong những người các ngươi, còn có một tên không hài lòng, muốn đổi truyền nhân, may mắn tiểu gia bản lĩnh lớn, hắn đoạt không được...

Đối mặt ngữ điệu mỉa mai này, mười pho tượng đương nhiên sẽ không tranh chấp với hắn, chỉ trầm mặc thầm giận.

Ngược lại là trong quái tháp, thanh âm của Vô Hiểu Tiên Nhân nặng nề vang lên:

- Lúc ấy ta...

Phương Hành trực tiếp quay đầu nhìn về phía quái tháp nói:

- Ta biết, lúc trước Thái Thượng Hóa Linh Kinh là ngươi trực tiếp từ trong Cửu Quan lấy ra, gia trì ở trên người ta, ai, cũng không sớm nói một tiếng, ta còn nằm mơ, mơ thấy mẫu thân ta chưa từng gặp, tưởng nàng hiển linh đến cứu ta, làm ta gọi mẫu thân, ai ngờ con mẹ nó lại là lão già ngươi?

Vô Hiểu Tiên Nhân lập tức im lặng.

Lúc trước hắn dùng Âm Dương Thần Ma Giám dung hợp Chân Linh, dưới cơ duyên xảo hợp tiến vào thức hải của Phương Hành, tự nhiên có thể nhìn thấy hết thảy mộng cảnh của Phương Hành, biết hắn nói là thật, chỉ là niên đại xa xưa, không nghĩ đến hắn sẽ còn nhớ kỹ việc nhỏ này mà thôi, từ khi hắn tiến vào thức hải của Phương Hành, cũng đã chuẩn bị đi đến con đường Thái Thượng Đạo, bởi vậy hắn sớm cho Phương Hành Thái Thượng Hóa Linh Kinh, từ khi đó bắt đầu, hắn không ngừng trợ giúp Phương Hành đoạt được thân phận Thái Thượng di đồ!

Mà điểm này, đương nhiên đều là dưới tình huống Phương Hành không biết rõ.

Nếu như trước kia, Phương Hành đương nhiên không có tư cách nói không cần, nhưng bây giờ, hắn có tu vi bực này, liền có tư cách nói gì cũng được!

Một con giun dế đương nhiên không có tư cách chất vấn Thượng Tiên vì sao thay nó an bài vận mệnh, nhưng Thượng Tiên lại có tư cách...

- ... Lại nói mẹ ta đến tột cùng là ai, ngươi có biết hay không?

Phương Hành đang mắng hăng say, nhưng bỗng nhiên có chút hiếu kỳ, nhìn Vô Hiểu Tiên Nhân hỏi một câu.

Cái này làm Vô Hiểu Tiên Nhân sửng sốt, trầm mặc nửa ngày mới nói:

- Lão phu không tính được tới bọn hắn, chỉ có hai loại khả năng...

Phương Hành khoát tay áo nói:

- Vậy không cần nói, ta minh bạch!

Ngay cả Vô Hiểu Tiên Nhân cũng không tính được, không hề nghi ngờ, một là cảnh giới quá cao, vượt ra khỏi phạm trù hắn thôi diễn, mà cái này trên cơ bản là không thể nào, bởi vì bản thân Vô Hiểu Tiên Nhân cũng có cảnh giới cao nhất, cơ hồ tìm không ra người cao hơn hắn!

Thứ hai, đó chính là phụ mẫu của Phương Hành thực quá phổ thông, mai một ở trong chúng sinh, đối với thế giới này không có bất kỳ ảnh hưởng gì!

Vào lúc này mọi người đều minh bạch, khả năng sau chiếm đa số!

- Cho nên nói...

Phương Hành không có xoắn xuýt nhiều, chỉ cười nói:

- Lúc trước các ngươi hoặc là không có chọn ta, hoặc là thời điểm chọn ta không hỏi qua ý kiến của ta, hiện tại ta tu luyện thành công, lại đến khoa tay múa chân, chẳng phải là quá mức?

Trong Tiên Điện một mảnh trầm mặc, không người nguyện ý trả lời vấn đề này.

Bọn hắn thậm chí cảm giác vấn đề này rất vô vị, không có ý nghĩa trả lời...

- Ngươi vốn là sâu kiến trên thế gian, là thân phận Thái Thượng Đạo Đồ để ngươi đi tới hôm nay, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm của Thái Thượng Đạo!

Qua rất lâu, mới có một thanh âm khác trả lời, không dung hoài nghi.

- Ngươi sai!

Thanh âm của Phương Hành cao lên, ép thần thức ba động của pho tượng kia xuống.

Sau đó hắn ở trong không khí trầm mặc, quay người chỉ về phía Phương Thanh La nói:

- Cái thân phận Thái Thượng Đạo này, ta đã sớm ném ra, hiện tại đồ đệ của ta mới là Thái Thượng Đạo Đồ, Quy Khư chi chủ đường đường chính chính...


Bạn cần đăng nhập để bình luận