Lược Thiên Ký

Chương 980: Chiến Bát đại gia chủ




- Vâng, cẩn tuân pháp chỉ của tiểu Thần Chủ.

Chư vị Giới Chủ của Tiểu Tiên Giới thân phận đều bất phàm, nhưng nghe người tuổi trẻ kia nói, lại không dám có nửa phần dị nghị, đồng thời xuất thủ.

Trong lúc nhất thời, trên Côn Luân Sơn lại trực tiếp hóa thành chiến trường, cuồn cuộn hỗn chiến.

Mà ở trung ương nhất, Phương Hành và Bạch Thiên Trượng một cầm kiếm, một cầm đao, đại sát tứ phương.

Một màn kinh người như vậy, đã dẫn lực chú ý của hết thảy mọi người qua, thỉnh thoảng có người xa xa chạy đến vây xem.

Đám người hỗn loạn, đã dung không được người người đều dựa vào cận chiến, có thể xông vào bên trong nhất, cũng chỉ có mấy đại cao thủ của chư tộc mà thôi.

Mà lúc này Phương Hành, tay cầm đại kiếm màu đen, lực lượng Ma Kiếm tăng vọt, hắn như xé mở ngụy trang, Ma Kiếm chi uy không bảo lưu phóng thích ra, bày ra chiến lực còn kinh người hơn lúc đánh với Phù Tô công tử, đối mặt các cổ thế gia gia chủ cũng không rơi vào thế hạ phong, hơn nữa nhìn địch nhân ở chung quanh để cho người ta tuyệt vọng, hắn không chỉ không sợ, ngược lại cười phá lên:

- Tiểu gia đã từng một người chiến Thần Châu, hôm nay liền để hai người chúng ta đấu với Thiên Nguyên Đại Lục!

(*bị thiếu một đoạn text ngắn, mình tìm hết các web Trung đều không có đoạn này, mong mọi người thông cảm)

Sưu Sưu Sưu…

Khắp nơi đều là tu sĩ không có hảo ý chạy tới, có thể nói lít nha lít nhít, bao gồm Thần Châu, Tịnh Thổ, Tiểu Tiên Giới, có thể vào được Côn Luân Sơn, tham dự Dao Trì Tiên Hội, đã nói rõ thân phận không bình thường, cơ hồ đều có lực ảnh hưởng to lớn, tu vi thâm hậu.

Có thể dùng cái giá nhỏ như vậy chạy ra cục diện nguy hiểm, chỉ có thể nói Hàn gia gia chủ tu vi thâm hậu, nhưng xem ở trong mắt người khác, lại nhất thời nghĩ không ra quá nhiều, chỉ chấn kinh vì Viên gia gia chủ và Hàn gia gia chủ đồng thời bị thương nặng.

Một màn này, đã khiến cho các tu sĩ rục rịch thầm cảm thấy kinh hãi.

Đôi thầy trò này, thật sự là quá đáng sợ, thân hãm trùng vây, lại còn có hung uy như thế, không đâu địch nổi.

- Ha ha, ta chặt cánh tay của một cổ thế gia gia chủ, tương lai có thổi ngất trời nha.

Phương Hành nhìn thấy cảnh này, lại cười ha ha, lòng tin bùng lên, pháp tướng hiển hóa ba đầu sáu con mắt, đồng thời mở ra, hung ác nhìn về phía chung quanh, hung phong bắn ra bốn phía, đồng thời nhìn Bạch Thiên Trượng hét lớn:

- Thập Nhất thúc, sở dĩ ngươi bị người khi dễ, nguyên nhân lớn nhất còn không phải năm đó quái thai Viên gia của các ngươi quá lợi hại, người khác đều cảm thấy ai cũng kém hắn sao, lúc ấy hắn ở Kim Đan một kiếm trảm thất anh, ta cảm thấy hai người chúng ta cũng không kém hắn nha, không bằng nhân cơ hội này, hiển lộ bản sự của mình đi.

Thời điểm Bạch Thiên Trượng cùng người ác chiến, thuộc về loại tỉnh táo không nói, nhưng hết lần này tới lần khác có cái đồ nhi lắm miệng, bị hắn kích lên hào hứng, nhàn nhạt cười một tiếng, cắt ngang đao ở ngực, mỉm cười nói:

- Tốt, ngươi nói làm sao hiển lộ bản lãnh đây.

Ánh mắt Phương Hành quét qua, cười quái dị nói:

- Hắn có thể một kiếm trảm thất anh, vậy chúng ta chém Bát đại gia gia chủ được không?

- Tốt, theo ngươi nói.

Bạch Thiên Trượng biết nghe lời phải, bước ra một bước.

Hai sư đồ tâm ý tương thông, đồng thời xông về phía đông, ở nơi đó, thình lình là Mạnh gia gia chủ một mực chờ đợi cơ hội tốt xuất thủ, thần sắc hơi kinh ngạc, tuyệt đối không nghĩ tới mình còn không có tìm ra chỗ trống xuất thủ, kết quả đôi thầy trò kia đã phản công, lao về phía hắn, đáy lòng không khỏi giận dữ, bất quá hoàn toàn không sợ hãi, nhưng sắc mặt trầm xuống, hai tay đánh ra, "Oanh" một tiếng, quy tắc giữa thiên địa đại biến, vậy mà hiển hóa ra mấy chục núi đá.

Những núi đá này, giống như núi nhỏ lơ lửng ở quanh người hắn, che khuất bầu trời, tràng diện cực kỳ hùng vĩ.

- Hết thảy trấn áp…

Mạnh gia gia chủ thấp giọng quát lạnh, hai tay chấn động, đẩy núi đá bay về phía trước.

Một màn này, có thể nói hắn phất tay ném ra mấy chục ngọn núi, lực lượng cuồng bá đến không có bằng hữu.

Nhưng đôi thầy trò kia càng hung ác điên cuồng, Phương Hành đón mấy chục ngọn núi đá, lại hung ác cười một tiếng, triển khai Tiêu Dao thân pháp xông về phía trước, Bạch Thiên Trượng thì ở sau lưng hắn, tay bấm tiên ấn, cả hư không hiện đầy lực lượng phong cấm kinh khủng, khiến cho mấy chục núi đá xông về phía trước giống như lâm vào trong vũng bùn, tốc độ càng lúc càng chậm, đến cuối cùng cơ hồ đứng im.

- Làm càn.

Mạnh gia gia chủ quát khẽ, đang chuẩn bị thôi động pháp lực càng mạnh, lại thấy Phương Hành lao đến, thân hình giống như lưu quang, vậy mà đạp trên núi đá lấn đến gần, như điện chớp vọt tới trước người mình, sau đó cắn răng bổ tới một kiếm, kiếm khí còn chưa tới, đã thấy sáu oán linh giương nanh múa vuốt lao đến, làm hắn giật mình không nhỏ, lập tức làm xuống quyết đoán, nhanh chóng lùi lại, có thể nói quyết định thật nhanh, tốc độ phản ứng nhanh đến cực hạn.

Nhưng dù như thế, Phương Hành tới quá nhanh, vẫn bị hắn chém trúng ngực, pháp tướng nứt ra một lỗ hổng đáng sợ.

- Ha ha ha ha, cái thứ ba…

Phương Hành cười to, duỗi chân đạp mạnh núi đá, lại lộn về một phương hướng khác.

Mạnh gia gia chủ nghe một câu nói kia, hận đến không thể chửi ầm lên:

- Cái thứ ba em gái ngươi, bất quá chỉ là bị các ngươi xuất kỳ bất ý chiếm tiện nghi mà thôi, sao ngươi lại mặt dày như thế, tính thành gia chủ thứ ba bị các ngươi chặt.

Hung mãnh vô địch, liên tục chém ba vị cổ thế gia gia chủ, uy thế của Phương Hành và Bạch Thiên Trượng, đã uy hiếp các tu sĩ, xâm nhập đáy lòng.

Không hề nghi ngờ, nếu trận chiến ngày hôm nay lưu truyền ra ngoài, tên tuổi của hai thầy trò này không thể nghi ngờ sẽ truyền khắp thiên hạ, được vô số người tán thưởng, bởi vì cho dù là hai người liên thủ, có thể liên tục chém ba vị cổ thế gia gia chủ, cũng cực kỳ kinh người, không phục không được, cũng chính là nguyên nhân này, các tu sĩ ở xung quanh bao vây bọn hắn, vào lúc này thậm chí nhất thời không người dám tiến lên, lúc đầu những tu sĩ này phân thuộc đạo thống bất đồng, thế lực khác biệt, mặc dù người người đều muốn bắt Phương Hành, nhưng ai cũng không muốn đần độn làm chim đầu đàn, ngươi nạnh ta, ta nạnh ngươi, bây giờ thì run như cầy sấy, không người dám tiến lên.

Ngược lại là Phương Hành, càng chiến càng hưng phấn, thật có một loại bá đạo khí phách "Ma Kiếm nơi tay, ngoài ta còn ai", mặc kệ nhìn ai cũng giống như đang nhìn dê béo, sau khi một kiếm chém lui Mạnh gia gia chủ, liền không còn hứng thú với đối phương, con mắt quay tròn xoay chuyển, lại thấy được Trưởng Tôn gia gia chủ cách đó không xa, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn mình, lập tức cười lạnh, chân đạp hư không, liên tục đạp chín bước, thân pháp diệu đến đỉnh phong, đồng thời kêu to:

- Thập Nhất thúc, làm hắn!

Hắn đạp chín bước, không bàn mà hợp đại đạo, phá vỡ hư không, vọt thẳng tới đám mây kia, một kiếm bạo trảm.

Vào lúc này hình như Bạch Thiên Trượng cũng cam làm lá xanh bên người đồ đệ, trợ giúp hắn nhất chiến thành danh, thời điểm Phương Hành xông ra ngoài, thân pháp của hắn cũng đã như mây trôi, xuất hiện ở đối diện Trưởng Tôn gia gia chủ, hai tay vung vẩy, đánh ra đạo đạo pháp tắc huyền ảo, thi triển lực lượng phong tiên bàng bạc, bao phủ Trưởng Tôn gia gia chủ, muốn trấn trụ đối phương, để cho đồ đệ của mình dương danh, nhưng Trưởng Tôn gia gia chủ lại không ngốc, thấy Phương Hành lao đến, thân hình lập tức lùi lại...

Chạy trốn...

Trưởng Tôn gia gia chủ lại chạy trốn...

Này để cho quá nhiều người trợn mắt hốc mồm, đường đường Trưởng Tôn gia gia chủ, vậy mà không chiến mà lui?

Ngược lại cũng có chút người hiểu dự định của Trưởng Tôn gia gia chủ, bây giờ tiểu ma đầu và Bạch Thiên Trượng thuần túy là đoạt danh, chung quanh vô số tu sĩ vây quanh, chỉ mệt mỏi cũng có thể mệt chết bọn họ, căn bản không có hi vọng đào thoát, mà bọn họ rõ ràng dùng toàn lực, muốn ở trận chiến cuối cùng rực rỡ hào quang, phát tiết một trận, đây không phải việc nhỏ, người tu hành đối với vinh hoa phú quý, quyền thế ngút trời đều dễ như trở bàn tay, cho nên nhìn rất nhạt, chỉ có thanh danh, thanh danh lại trở thành vật trân quý nhất trong giới tu hành!





Bạn cần đăng nhập để bình luận