Lược Thiên Ký

Chương 1450: Làm chuyện tốt gặp vận xui.




Đoàn người rất nhanh liền xuất phát, đối với Phương Hành nói ra đề nghị, những Thái Ất Thượng Tiên kia rõ ràng không ai có dũng khí cự tuyệt, dù sao bí mật về Tiên Mệnh kia, thật sự quá hấp dẫn, có khả năng ý niệm trong đầu các tu sĩ không giống nhau, nhưng sau khi Phương Hành đưa ra đề nghị này, bọn hắn lại đồng dạng lựa chọn đáp ứng Phương Hành, cùng hắn đi vào xem xét, trong tâm tính toán nhỏ nhặt, lúc này cũng không dám lộ ra, dù có ý niệm xấu xa trong đầu, cũng phải trước đi theo nhìn một cái nói sau...

Mà đối với đám tùy tùng kia, lúc này càng triệt để mộng bức.

Bọn hắn vốn đã làm tốt chuẩn bị chịu chết, kết quả lại bị Phương Hành cứu, không biết hòa thượng tục gia từ nơi nào chui ra kia đến tột cùng có lai lịch gì?

Vì cái gì hắn độ hóa oan nghiệt, lại vì sao nguyện ý che chở tiên nhân ở trong Phù Đồ Thiên Giới?

Mà sau khi nhận được hắn che chở, tương lai sẽ như thế nào?

Đến tột cùng là sống lâu thêm vài ngày, hay cuối cùng có thể thoát đi Phù Đồ Thiên Giới?

Ai cũng nói không chính xác!

Nhưng bọn hắn biết một điểm, đi theo Phương Hành, có thể tạm thời sống sót, không sợ bị những người khác săn giết...

Sau khi đám người Thanh La Tiên Tử hiện thân, bọn hắn đã sợ hãi tới cực hạn, một vị Thượng Tiên ở trong Phù Đồ Thiên Giới, quả thực có thể nói tồn tại giống như vô địch, mà khi càng nhiều Thái Ất Thượng Tiên xuất hiện, bọn hắn trở nên chết lặng...

Đám người Phương Hành đối thoại, tự nhiên không có khả năng để những tùy tùng này nghe, bởi vậy bọn hắn hoàn toàn không phát hiện được sự tình gì, chỉ biết đám Thượng Tiên kia cùng “cao tăng” che chở mình đàm luận một phen, sau đó ăn nhịp với nhau, không có triển khai giết chóc, ngược lại cùng một chỗ đi theo!

Vận mệnh như thế nào, đã không ở trong tay bọn hắn, hôm nay chỉ có thể mờ mịt đi theo mà thôi...

- Còn cần tiếp tục độ hóa sao?

Đám người Thanh La Tiên Tử không biết Phương Hành cụ thể nghĩ cái gì, chỉ biết hắn muốn xác minh một bí mật thật lớn, vì bí mật kia quá lớn, bọn hắn tự nhiên không dám tùy tiện đặt câu hỏi, càng bởi vì thân phận của Phương Hành, bọn hắn thủy chung không có đảm lượng, bắt lấy hắn cưỡng bức ép hỏi, sợ là sẽ biến khéo thành vụng, vậy biện pháp còn lại là phối hợp hắn.

- Đương nhiên, càng nhiều càng tốt!

Phương Hành trả lời cực kỳ tự nhiên.

Đám người Thanh La Tiên Tử cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể theo hắn nói, ven đường chứng kiến, một đường luyện hóa, có trợ giúp của các nàng, ngược lại dễ dàng hơn không ít, ở Phù Đồ Thiên Giới, có chút Tán Tiên giết người vô số, một thân ma khí đáng sợ, thậm chí ngay cả Phương Hành cũng cảm thấy có chút đau đầu, nhưng ở trước mặt đám người Thanh La Tiên Tử, lại không đáng giá nhắc tới, dễ dàng liền bị bắt qua, thành thành thật thật quỳ gối ở trước mặt Phương Hành, dập đầu nghe kinh, độ hóa một thân oan nghiệt, như một đám kẻ đáng thương...

Mà ở trong quá trình này, nhân số tùy tùng sau lưng Phương Hành, hiển nhiên càng ngày càng nhiều hơn!

700... 800... 1000... 3000... 5000... 8000...

Chỉ ba ngày, đám tùy tùng sau lưng Phương Hành, bất ngờ đã đạt đến hơn vạn!

Phương Hành chắp tay trước ngực, đi ở chính giữa, tay trái Manh Nữ tụng kinh độ hóa oan nghiệt, bên phải Thái Hư Bảo Bảo thẳng chiếu tâm linh, giữa không trung chư vị Thượng Tiên hộ pháp đi theo, sau lưng hơn vạn tùy tùng nhắm mắt theo đuôi, lại thành tràng diện khó gặp trong Phù Đồ Thiên Giới!

Đỏ sậm, áp lực, mùi máu tanh xông vào mũi, vốn là cảm giác Phù Đồ Thiên Giới cho người ta, cũng là cảm giác duy nhất!

Nhưng hôm nay, theo Phương Hành suất lĩnh đại bộ đội “triều thánh” đi qua, lại có tia sáng trắng nhàn nhạt hiển hiện, bay thẳng cửu thiên...

Thật có thể nói, ở trong lịch sử Thăng Tiên Hội, còn là lần đầu tiên xuất hiện cảnh tượng như thế này!

- Sư phụ, ngươi thực biết làm sao cướp đoạt Tiên Mệnh sao?

Thái Hư Bảo Bảo đã sắp biến thành Bảo Bảo chột dạ, không ngừng hỏi.

- Ta mà biết làm sao cướp đoạt Tiên Mệnh, trước kia đã đoạt của Đế Lưu rồi...

Phương Hành cũng rất lưu manh, trợn trắng mắt nói.

- Vậy ngươi thổi lớn như vậy, cuối cùng làm sao thu lưới a...

Thái Hư Bảo Bảo run như cầy sấy, vẻ mặt cầu xin hỏi.

- Đi một bước tính một bước, trước hù dọa bọn hắn cũng hơn bị bọn hắn bắt lại không phải sao...

Trong nội tâm Phương Hành cũng không có ngọn nguồn, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

- Vậy chúng ta nên đi chậm một chút, bằng không thì vừa vào hạch tâm của Phù Đồ Thiên Giới, sẽ lập tức lòi đuôi, tàn sát hết ba vạn ba sinh linh, đoạt một thân oan nghiệt, cuối cùng đổi lấy Tiên Mệnh, vốn chính là quy củ của Chư Thiên Thăng Tiên Hội, hiện tại chúng ta đừng nói không có một tia oan nghiệt, thậm chí còn độ hóa không ít oan nghiệt, nếu nói oan nghiệt là bạc ở Phù Đồ Thiên Giới đổi lấy Tiên Mệnh, vậy chúng ta chẳng khác nào không có bạc, còn thiếu tiền trang một số nợ khổng lồ, vừa vào hạch tâm của Phù Đồ Thiên Giới, lỗ thủng này sẽ không thể che được nữa...

Thái Hư Bảo Bảo nghe vậy biểu lộ càng bó tay, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo còn dài hơn con lừa...

- Không thấy hiện tại ta đã đi rất chậm sao...

Trong nội tâm Phương Hành làm sao không rõ, tốc độ càng chậm, giống như kiến bò.

Bất quá đám Thượng Tiên kia, lúc này còn không biết Phương Hành là cố ý kéo dài thời gian, còn tưởng đây là một loại nghi thức, nên không dám ngăn trở, hơn nữa Phương Hành nói còn không dám có một chút vi phạm, bảo hàng ma thì hàng ma, bảo nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, còn nghe lời hơn cả chó...

Mà ngoài chột dạ, lúc nào Phương Hành cũng không dám buông lỏng, một mực suy nghĩ phương pháp thoát thân!

Muốn tìm một cơ hội thừa dịp người khác không sẵn sàng đào tẩu, kia cơ hồ là không có khả năng, mấy vị Thượng Tiên kia, vô luận là Phong Quân Vũ Thiếp, Thần Đồ Thái Tuế, Tiên Quân Trọng Sương, hay Quan Phi Hưng, không có một cái nào là nhân vật dễ đối phó, tu vi đã sâu, làm người lại cảnh giác, lúc nào cũng đang ngó chừng Phương Hành, sẽ không cho hắn cơ hội đào tẩu, hơn nữa còn ở trong Phù Đồ Thiên Giới, một thế giới độc lập, tựa như một lồng giam to lớn, dù hắn trốn, lại có thể trốn đi nơi nào?

Phương Hành có thể nói là thế hệ nhanh trí, nhưng hôm nay lại có chút sầu mi khổ kiểm, thật nghĩ không ra kế sách thoát thân gì!

Mà hôm nay, tốc độ của hắn lại chậm, cũng phải từng bước một đi về phía trước, cuối cùng sẽ đi đến hạch tâm của Phù Đồ Thiên Giới!

Có thể tưởng tượng, tới lúc đó, thời điểm nói dối bị vạch trần, cũng là thời điểm khó giữ được mạng nhỏ...

- Sư phụ, thật không được thì làm thịt những người kia đi, tốt xấu gì cũng có thể được lực lượng tự bảo vệ mình...

Thái Hư Bảo Bảo im lặng, chỉ có thể than thở đề nghị.

- Không nên nói lung tung, vi sư là loại người này sao?

Phương Hành biểu lộ nghiêm túc trừng Thái Hư Bảo Bảo, nhưng mình nhịn không được dừng lại, quay người liếc về phía đám Tán Tiên, lập tức đưa tới một mảnh ánh mắt hoặc kính trọng hoặc sợ hãi hoặc thành kính, để cho đáy lòng của hắn nặng trịch, khóc không ra nước mắt, cảm thán nói:

- Mấu chốt là da trâu đã thổi ra, hiện tại lại giết người sẽ lòi đuôi...

- Ngươi đã hối hận...

Thái Hư Bảo Bảo có chút khinh bỉ nhìn sư phụ của mình.

- Chủ yếu là ta nhớ tới một chuyện đáng sợ...

- Chuyện gì?

Phương Hành thở dài, bất đắc dĩ trả lời:

- Từ nhỏ đến lớn, giống như ta làm chuyện tốt gì sẽ gặp xui xẻo...

- ...

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?

Thái Hư Bảo Bảo nghe xong cũng choáng váng, ngơ ngác nhìn sư phụ của mình.

- Đi một bước xem một bước đi!

Phương Hành thở dài, như có điều suy nghĩ nói:

- Ta cảm thấy, hiện tại không phải thẻ đánh bạc gì cũng không lấy được...

Thời điểm đến hoàng hôn, thiên địa đỏ sậm, ánh sáng dần dần liễm, phảng phất như toàn bộ chìm vào trong huyết trì.

Đám người Phương Hành ngừng lại ở dưới một vách núi, riêng phần mình tìm kiếm địa phương ngồi xếp bằng, thổ nạp nghỉ ngơi.

Lúc này Phương Hành đi lên một ngọn núi, ngồi ngay ngắn ở trung tâm, Manh Nữ và Thái Hư Bảo Bảo thì một trái một phải, một cái tụng kinh, một cánh tay cầm Thái Hư Huyễn Kính, nhìn đám Tán Tiên phía dưới, bắt đầu công việc độ hoa!

Hôm nay, đây đã là bài học mỗi một ngày, những Tán Tiên bị bọn hắn trảo qua, hoặc những Tán Tiên tự nghĩ thực lực không chịu nổi, chủ động tới tìm che chở càng ngày càng nhiều, người cần siêu độ cũng càng ngày càng nhiều, đã không phải đơn giản niệm một lần kinh văn là có thể độ hóa, từ góc độ của bọn hắn nhìn đi, ma vân mênh mông cuồn cuộn quả thực bay thẳn đến chân trời, cảm xúc luống cuống, thị sát khát máu sẽ truyền ở trong các Tán Tiên, bởi vậy chỉ có thể mỗi ngày dừng lại tụng kinh, cưỡng ép hóa giải lệ khí của các Tán Tiên...

Mà trong quá trình này, các Thượng Tiên thì ngồi xếp bằng ở bốn phía, giúp đỡ Phương Hành trấn áp đám Tán Tiên xao động!

Tiếng tụng kinh của Manh Nữ chậm rãi vang lên, thanh âm nhẹ nhàng, thần bí, như mây đầy trời...

Mà Thái Hư Huyễn Kính trong tay Thái Hư Bảo Bảo, thì theo thanh âm của nàng, trực tiếp chiếu vào trong cơ thể mỗi một Tán Tiên, hóa giải oan nghiệt trên người bọn họ, ở trong quá trình này, từ vị trí của Phương Hành nhìn, liền thấy được một mảnh huyết vân dày đặc nổi giữa không trung, đang theo thanh âm của Manh Nữ, một tia một tia bị hóa giải, dần dần thu liễm, hóa thành tia sáng trắng, tan biến ở giữa thiên địa!

- Kia đều đại biểu cho nội tình ở trong thế giới này a...

Có đôi khi ngay cả Phương Hành cũng cảm khái, cảm giác mình như một phá gia chi tử...

Nhưng đã thổi ra da trâu, hắn thực không thể lòi đuôi, chỉ có thể ý chí kiên định, tiếp tục độ hóa những Tán Tiên này!

Một ngày này, bởi vì số người nghe kinh phía dưới vượt qua vạn, bởi vậy Manh Nữ rất phí sức, thời gian tụng kinh vượt qua ba canh giờ, cũng không biết trong thân thể đơn bạc gầy yếu của nàng, nơi nào đến lực lượng cường đại như vậy...

Mà theo tiếng tụng kinh dài đằng đẵng của Manh Nữ, ở chỗ sâu trong thiên địa, bắt đầu có tiếng sấm cuồn cuộn, xa xa nhìn lại, có thể chứng kiến tầng tầng mây đen, ở chỗ sâu trong hắc ám vô tận, có lôi quang lập loè, một sáng một tối, thanh thế cực kỳ đáng sợ!

- Lại bắt đầu đến sao?


Bạn cần đăng nhập để bình luận