Lược Thiên Ký

Chương 1302: Thủ đoạn vô sỉ nhất

Thật sự là chưa từng thấy loại bái sư nào như thế này, ngay cả một danh phận còn chưa quyết đã muốn xin giết người rồi!
Hơn nữa nếu ngươi thật sự muốn giết người như vậy, dù sao tới một mức độ nào đó, đối với ba vị tôn chủ thì trước đây giữ lại thế hệ con cháu cùng thuộc hạ của Cửu Đầu Trùng cũng chỉ là một vài vật hy sinh mà thôi. Thật ra, mức độ quan trọng kém xa đám ba người Phương Hành. Hơn nữa trên tội danh, những người này chính là tội đồng mưu với Cửu Đầu Trùng, giết bọn họ cũng không sao cả. Nhưng mấu chốt là nếu nói chuyện đó trước đám đông như hôm nay lại làm người ta có phần khó làm, từ trước đến nay lấy dáng vẻ kỳ nhân Tiên phong đạo cốt nên ba vị tôn chủ không thể nào có khả năng trực tiếp đồng ý với ngươi một câu, nói không thành vấn đề, ngươi giết hết đám đó rửa hận đi! Chỉ cần có thể thực sự theo ta tu đạo là được...
- Thật là quấy rối, người tu hành dưỡng tâm là hơn, sao lại có lệ khí nặng như vậy?
Ba vị tôn chủ đều vì vấn đề của Phương Hành mà trầm mặc một lúc lâu, sau đó là do Đại Đức đạo chủ quát lạnh một tiếng, bắt đầu giáo huấn Phương Hành:
- Ngươi đừng nên ghi hận trong lòng như vậy, tu hành cho tốt, nếu có cơ hội chúng ta sẽ cho phép ngươi gặp mấy người đó một lần, hóa giải ân cừu này, chỉ là nếu ghi hận như thế vô ích với việc tu hành của ngươi, hy vọng về sau ngươi thu liễm sát tâm lại, ở trong Tiên cảnh dưỡng tâm sửa tính cho tốt...
- Ha ha, được...
Phương Hành đã sớm liệu được câu trả lời này, nghe vậy thì cười nói:
- Chuẩn bị khi nào mới cho ta gặp mặt bọn họ?
- Chúng ta sẽ thương lượng kỹ càng một phen, ngươi vội vã gì chứ?
Ba vị tôn chủ liếc nhau một cái, giọng có chút nghiêm túc dạy dỗ Phương Hành một câu, sau đó dắt tay nhau rời đi.
- Ha ha, giả bộ có mệt hay không hả...
Phương Hành cười lạnh một tiếng, có phần khinh thường nhìn bóng lưng ba vị tôn chủ đi xa, khẽ lắc đầu một cái.
Hắn biết ba vị tôn chủ này sẽ không bằng lòng với mình trước mặt nhiều người như vậy, nhưng cũng biết bọn họ nhất định sẽ bằng lòng với đề nghị của mình. Chỉ là không biết sẽ dùng loại phương thức nào mà thôi, dù sao bọn họ muốn nhận ba người làm đồ đệ chính là một chuyện bình thường. Vừa hay, sau khi biết được một chuyện xấu không có đạo lý nào không nhanh chóng nghĩ cách trấn an mình. Còn nữa, Lộc Tẩu và Ngao Liệt đều đã bắt đầu tu hành, bọn họ cảm ứng được tâm kiếp trên người mình cũng càng lúc càng nặng. Bọn họ cảm ứng được nên sẽ không quá nghi ngờ mình.
Mà bây giờ tin mình muốn giết đám mầm mống của Cửu Đầu Trùng đã nương cảnh tượng này để truyền ra ngoài. Phương Hành không tin có một vài người trong bóng tối còn có thể ngồi yên. Nếu như Long Mẫu còn ở trong Tiên cảnh há lại ngồi nhìn mình giết hài tử cùng tôn tử của bà ta được?
Con mụ này lúc ở tinh hải tính toán mình như thế nào, hiện tại cũng nên đến phiên mình tính toán lại nàng ta rồi nhỉ?
...
...
- Kỳ lạ, tiểu nhi này vì sao lại có sát tính lớn như vậ, hắn thật sự muốn giết được đám con cháu thế hệ sau của Cửu Đầu Trùng mới có tâm tư tu đạo sao?
Mà vào lúc này, ba vị tôn chủ rời khỏi Tiên cảnh cũng đang thương lượng, trong miệng chỉ cảm thấy điểm đáng ngờ liên tiếp.
- Với quan điểm của bản tọa thì không cần để ý tới tiểu nhi này, lần này trong ba sinh linh tới từ Thiên Nguyên thì hai người khác đều đã nằm trong lòng bàn tay, chỉ còn mỗi hắn không ngờ lại phiền phức như thế, rõ ràng sớm đã phải truyền thừa rồi nhưng đến bây giờ lại vẫn tiếp tục chống đỡ, không ôn thuần giống như chúng ta dự đoán. Theo ta thấy, đây cũng không phải một người dễ đối phó, không chừng còn là Cửu Đầu Trùng thứ hai nữa, nếu như chúng ta chiều hắn qua không chừng sẽ lọt bẫy của hắn, theo ta thấy hay là dứt khoát không để ý tới hắn nữa, mặc cho hắn làm ầm í, sớm muộn gì cũng bị đạo chướng cắn nuốt...
Đại Uy Yêu chủ lạnh lùng nói, có vài phần khinh thường Phương Hành.
- Đúng, đã có một Cửu Đầu Trùng trước đó rồi, chúng ta cẩn thận một chút là hơn...
Đại Đức đạo chủ cũng nhẹ nhàng gật đầu, tán thành ý kiến của Yêu chủ.
Bọn họ đều sắp thành tinh rồi, đương nhiên không đần đến mức đó. Phương Hành nói bọn họ không tin chữ nào, tối thiểu cũng sẽ không hoàn toàn tin. Mặc dù không biết Phương Hành đặc biệt muốn giết thế hệ con cháu của Cửu Đầu Trùng là vì gì, nhưng trong suy nghĩ đã không muốn phối hợp với Phương Hành. Một là ngại phiền phức, hai là lo lắng Phương Hành làm như vậy không biết có hành động rắp tâm hại người nào không, cuối cùng lại phá hủy kế hoạch của bọn họ.
Chỉ là ý kiến của hai người bọn họ thống nhất nhưng Phật chủ ở bên cạnh lại vẫn đang nở nụ cười, chỉ là nụ cười có phần âm sâm khiếp người:
- Hai người các ngươi nói thật nhẹ nhàng nhỉ, đặt bản tôn ở đâu hả? Lần này ba tên học trò vừa may là mỗi người chúng ta nhận một người, hai đệ tử của ngươi lại thuận lợi, đến phiên ta, các người lại đứng ở một bên chế giễu hay sao? Khà khà, thật không dám dấu diếm, bây giờ càng nhìn tiểu tử này ta lại càng cảm thấy hắn thích hợp làm tế phẩm của Phật môn ta, cái gì mà thế hệ con cháu của Cửu Đầu Trùng, cái gì mà tấm gương của Cửu Đầu Trùng, bản tôn lười để ý tới, vẫn nên trấn an hắn cho tốt, để hắn mau mau tu hành mới phải...
Nghe xong lời nói của Phật chủ, Đại Đức Đạo chủ cùng Đại Uy Yêu chủ đều từ chối cho ý kiến.
Phật chủ lại nở nụ cười lạnh:
- Các ngươi cũng đừng không xem hắn ra gì, tuy là tiểu nhi kia cũng trúng Phật chướng của bản tôn, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành một tiểu hòa thượng khéo lóe, nhưng thời gian hắn kháng cự càng dài với ta thì sẽ càng phiền phức hơn, ta không sợ đến lúc đó tế phẩm hiến cho Cảnh chủ so ra sẽ kém hai người các ngươi, ta muốn biết nếu như Cảnh chủ biết các ngươi cố ý không phối hợp, làm tế phẩm yên lành ban đầu định hiến cho hắn trở thành dáng vẻ nửa được nửa không, ta hiển nhiên cũng phải chịu tội nhưng hai người các ngươi chẳng lẽ còn có thể thoát được sao?
Những lời này vừa nói ra cho dù là Đạo chủ hay Yêu chủ đều đổi sắc mặt, sau một hồi lâu mới cúi đầu thở dài một tiếng.
- Được rồi được rồi, theo hắn đi thôi, chỉ là đừng có làm cho hắn giết sạch tế phẩm thành thục đấy...
...
...
- Ha ha, Phương Hành sư đệ, mới rồi sư tôn đưa tin nể tình ngươi tu hành không dễ, trong lòng có chấp niệm, muốn siêu thoát sẽ càng gian nan hơn, ông ấy không đành lòng nhìn ngươi trầm luân vào nghiệt hải, muốn giúp ngươi có được ngày tự tại, muốn hóa giải cừu hận giữa ngươi cùng mấy vị Tiểu Long Vương của Thương Lan Hải, hy vọng các ngươi gặp nhau một lần. Sáng sớm ngày mai tiểu tăng sẽ lần nữa tới đây dẫn ngươi đi tới Hắc Thiên Hà, hy vọng đến lúc đó ngươi gặp được mấy vị long tử long tôn kia có thể nói chuyện với bọn họ thật tốt, hóa giải cừu hận, đừng để nhớ trong lòng mãi...
Sau khi ba vị tôn chủ rời đi, vào đên, đồ đệ củaĐại Bi Phật chủ là Bất Trần Tăng liền tới Vong Tục sơn, gặp Phương Hành nói chuyện.
Tuy là hòa thượng này đầy miệng đều nói “hóa giải”, “tha thứ”, nhưng Phương Hành lại nghe được ý hàm xúc khác trong đó...
Xem ra, một vài người thật sự hy vọng mình nhanh chóng tu hành một chút, không kịp chờ mà đồng ý với tất cả yêu cầu của mình!
Chỉ là đến bước này, trong lòng hắn vẫn chưa hoàn toàn buông xuống.
Đến ban đêm vẫn đang ngồi xếp bằng ở cửa đại điện, trong tay cầm một vò rượu lẳng lặng đợi một đêm.
Hắn đang đợi Long mẫu nghĩ biện pháp liên hệ với mình!
Thế hệ con cháu của Cửu Đầu Trùng cũng chính là đám Long Thái Tử trước đó chiếm đoạt Thương lan Hải Long cung, như là Ngao Cuồng, Ngao Bại... cũng đều là con trai ruột của Long Mẫu Vũ Mị Nhi. Phương Hành không tin Long Mẫu có thể cứ vậy mắt mở trừng nhìn bọn họ bị giam giữ trong Tiên cảnh, sinh tử chỉ trong sớm tối lại không chịu ra tay cứu giúp. Cho nên trong suy đoán của hắn, nếu Long Mẫu vẫn sống tiếp ở trong Tiên cảnh của tinh hải này, như vậy tất còn chưa rời đi, nhất định là đang âm thầm tránh đi nghĩ cách cứu viện nhóm con trai của nàng ta!
Đám long tử long tôn này vẫn còn ở đây đã nói rõ ràng ta còn chưa thành công!
Mà vào lúc này, Phương Hành muốn ép nàng ta gặp mặt mình, mượn phương pháp thần hồn của nàng ta...
Thành thật thì biện pháp này xác thực là không thể dựa vào nhiều, nhưng Phương Hành vẫn làm như vậy.
Cho dù là hiện tại Long Mẫu có phải đang ở trong Tiên cảnh này hay không, hắn cũng không có căn cứ chính xác nhưng vẫn quyết định làm như thế!
Nếu thành thì sẽ có thể ép Long Mẫu hiện diện, ép nàng ta hợp tác với mình!
Nếu không thành thì chẳng qua là giết mấy tên long tử long tôn tạp huyết mà thôi, bản thân cũng chẳng chút đau lòng...
Vẫn chờ đến qua canh hai, Phương Hành mở hai mắt ra chỉ thấy chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có một chút thay đổi nào.
Long Mẫu không lấy bất kỳ phương pháp nào để liên hệ với mình, không biết nữ nhân này là thực sự không có ở trong Tiên cảnh hay là quyết định chủ ý chưa thấy quan tài không đổ lệ, dám không muốn gặp mặt mình. Phương Hành cũng lười xía vào, từ từ đứng dậy vươn người một cái, sau đó một cước đá bình rượu bên cạnh lăn lông lốc, ánh mắt lạnh lùng đảo qua xung quanh, lẩm bẩm:
- Ngươi không hiện thân, ta để ngươi chờ mà xem!
Lúc nói thế, trong giọng nói của hắn tràn đầy sát khí, vẻ mặt chưa bao giờ lại lạnh giá như vậy.
Nhưng sau khi tiến vào trong đại điện lại nghe thấy bên ngoài cánh cửa có một tiếng leng keng vang lên, một hòn đá nhỏ lăn tới.
Đó là một hòn đá nhỏ không hề tầm thường, thoạt nhìn lại khó có thể nhận ra được.
Nhưng Phương Hành sau khi nhìn thấy hòn đá thì vẻ mặt cũng hơi đông lại, sau đó nở nụ cười thật thấp.
- Cuối cùng ngươi vẫn phải xuất hiện...
Hắn nhìn hòn đá nhỏ, nhẹ giọng nói.
Cũng không có người trả lời hắn, lại có một sợi tóc không biết bay từ đâu tới, nhẹ nhàng xẹt qua mặt hắn.
Phương Hành vươn hai ngón tay, nắm được sợi tóc kia, sau đó nhẹ nhàng thu vào trong tay áo.
- Ngươi cũng đã biết rồi, ngươi lại ép ta tới gặp ngươi biết có bao nhiêu mạo hiểm không?
Sợi tóc kia sau khi được Phương Hành thu vào trong thức giới liền phát ra thay đổi kinh người. Bỗng nhiên bên trên có hiển lộ pháp lực, sau đó hóa thành dáng vẻ của một nữ nhân, chính là Long Mẫu yêu diễm. Chỉ là thân hình nhàn nhạt, rõ ràng chỉ là một phân thân, hơn nữa vì rất sợ người khác phát hiện cho nên hạn chế linh lực lớn nhất có thể của phân thân. Ở một mức độ nào đó chỉ có thể dùng để truyền một vài tin tức...
- Ta không quan tâm ngươi mạo hiểm bao nhiêu, ta cũng đâu dễ chịu gì, các người đừng mong có thể sống dễ chịu!
Phương Hành ngẩng đầu nhìn Long Mẫu Vũ Mị Nhi, nhẹ nhàng cười nhạt:
- Các người tới Tiên cảnh từ lúc nào?
- Ba mươi năm trước!
Long Mẫu Vũ Mị Nhi trả lời rất thản nhiên, giọng nói thật thấp:
- Trên thực tế, tên ngu họ Văn kia lúc mới tới Tiên cảnh chúng ta cũng đã tới rồi, chỉ có điều khác với việc hắn lỗ mãng xông vào đây, khi tiến vào Tiên cảnh này ta liền cảm ứng được nơi này có khí tức của huynh trưởng ta lưu lại, vì vậy chúng ta không hiện thân, vốn định trước Tiên quan sát một thời gian, thăm dò đường từ tên ngốc kia một chút rồi lại tính toán, sau lại lần lượt có những chuyện đáng sợ như vậy xảy ra, chúng ta cũng không dám hiện thân nữa, ẩn thân ở bên trong tiểu thế giới, trốn một lần đã ba mươi năm!
- Ba mươi năm cũng chưa cứu được người đi?
Phương Hành nở nụ cười, ánh mắt nhìn Long Mẫu có vài phần khinh bỉ.
- Lúc đầu đã thăm dò tất cả tình trạng, lúc này là lúc đại hội luận đạo mở ra là có thể cứu người rồi...
Long mẫu nhẹ nhàng trả lời, sau đó nhìn Phương Hành, ánh mắt cực kỳ căm hận:
- Cho tới khi ngươi dùng thủ đoạn ác độc bậc này!
- Ấy, đừng nói như vậy...
Phương Hành lại có chút xấu hổ, cười khan nói:
- Ta đây tối đa cũng chỉ có chút vô sỉ mà thôi, không đến mức phải nói ác độc chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận