Lược Thiên Ký

Chương 1796: Nhập Cửu Quan




- Muốn chết!

Mắt thấy thiết thương trong tay thủ lĩnh truy sát đã đâm về phía tộc nhân Cô Nhận Sơn, Phương Hành cũng có chút nổi giận, không nghĩ tới mấy người này ở ngay trước mặt mình cũng dám hành hung, tâm tư khẽ động, sát khí trên người bắn ra, chỉ thấy thiên địa tối đi, thân hình những người truy sát kia cứng đờ, giống như bị định thân pháp, nửa ngày sau, lại có một tiếng vang nhỏ, nhục thể của bọn hắn biến thành tro bụi, chỉ có binh khí và pháp bảo trong tay rơi trên mặt đất, ngoài ra vô luận là người hay quần áo, đều đã triệt để biến mất ở giữa thiên địa, không còn một chút vết tích!

Thẳng đến lúc này, Phương Hành mới quay đầu nhìn về phía hai tộc nhân Cô Nhận Sơn kia, cau mày nói:

- Lời ấy giải thích thế nào?

Hai tộc nhân Cô Nhận Sơn còn sống kia đều kinh hãi, bị khí thế trong nháy mắt nở rộ đó chấn nhiếp, thế mà một câu cũng nói không ra lời, trọn vẹn qua mười mấy tức, một người trong đó mới khẽ run rẩy, thậm chí không dám nhìn Phương Hành, thở ra một hơi, cúi đầu nói:

- Cầu Phương tiểu tổ mau cứu Tà Tổ...

- Cô Nhận Sơn đều là tính tình cuồng đến không biên giới, các ngươi quỳ cái gì, đứng lên nói!

Phương Hành nhíu mày, phất tay áo nâng bọn hắn lên, sau đó lạnh lùng nói:

- Nói đi!

Hai người kia liếc nhau một cái, bình phục tâm tình xúc động phẫn nộ, sau đó mới nói:

- Hồi bẩm tiểu tổ, chúng ta đều là tộc nhân đi theo bên người Tà Tổ, ở buổi chiều hôm qua, Tà Tổ ra ngoài tuần tra, lúc trở lại sắc mặt đại biến, vội vàng mang theo chúng ta muốn xuất quan, nhưng còn chưa đến cửa, đã bị người phát giác, Mộ Uyên trưởng lão phái người mời hắn trở về, Tà Tổ dưới cơn nóng giận, cưỡng ép vượt quan, lại bị phân thân của Mộ Uyên Thánh Tôn áp chế, Tà Tổ không kịp nói nhiều, chỉ có thể vận chuyển tiên uy, đưa mấy người chúng ta ra ngoài, lệnh chúng ta chạy ra Cửu Quan, ngược dòng trở về, nhất định phải tìm được ngài, nói cho ngài bây giờ trong Cửu Quan có hung hiểm, ngàn vạn lần đừng vào...

- Ừm?

Nghe được lời ấy, sắc mặt Phương Hành cũng lạnh lẽo:

- Hắn có nói hung hiểm gì không?

Vị tộc nhân Cô Nhận Sơn kia lắc đầu nói:

- Chuyện quá khẩn cấp, Tà Tổ không thể nói rõ, Mộ Uyên Thánh Tôn tự mình xuất thủ trấn áp, lại phái đệ tử đuổi tận giết tuyệt chúng ta, có thể thấy được tình thế không nhỏ, vãn bối lo lắng... lo lắng Tà Tổ...

- Không cần phải nói, ta đã đến Cửu Quan, tự nhiên không thể để cho lão Tà xảy ra ngoài ý muốn!

Gương mặt Phương Hành lạnh lùng, nặng nề mở miệng, nhìn về phía Cửu Quan.

Hai tộc nhân Cô Nhận Sơn nghe mà ngẩn ngơ, vẻ mặt do dự, bọn hắn liều chết vọt ra, chính là vì nhắc nhở Phương Hành không thể nhập quan, nhưng hết lần này tới lần khác Tà Tổ xảy ra chuyện, trong nội tâm bọn hắn lại mong mỏi Phương Hành đi cứu, lúc này thấy Phương Hành đáp ứng, vốn nên mừng rỡ, nhưng sợ hắn vào quan xảy ra chuyện, tâm tình nhất thời nặng nề, không biết nên nói cái gì cho phải...

- Ha ha, các ngươi không cần lo lắng, hiện tại xem như có người muốn đào hố cho ta, cũng không dễ dàng như vậy!

Nói xong cuốn hai người bọn họ lại, phi thân bay về phía tiên thuyền.

Trong nội tâm thì lẩm bẩm:

- Coi như ta muốn giết mình, cũng phải phí rất nhiều sức lực...

Về tới tiên thuyền, mọi người đều đến hỏi xảy ra vấn đề gì, Phương Hành cũng không nhiều lời, chỉ hơi cân nhắc, liền để tiên thuyền dừng sát bên bờ tinh hà, quyết định một mình độc thân vào quan, nghe được lời ấy, Long Nữ và Si Nhi Tiên Tử có chút lo lắng, lúc đầu Phương Thanh La và Phương Tiểu Mỹ rất muốn đi vào Cửu Quan nhìn xem, nghe vậy có chút không vui, bí mật đi xin Phương Hành, Phương Hành chăm chú suy tính một phen, cuối cùng cải biến chủ ý, cười nói:

- Nếu ngay cả các ngươi cũng không bảo hộ được, vậy ta tu hành làm quái gì nữa!

Dứt lời liền để hai đệ tử tùy hành, một nhóm ba người bay vào Cửu Quan!

Cửu Quan kia xa xa liền có thể nhìn thấy, còn dễ thấy hơn cả mặt trời, càng tới gần càng cảm thấy chín tòa hùng quan cổ phác thê lương, hùng tráng vô song, đứng ở giữa tinh hải, giống như chém tinh hải thành hai đoạn, lúc xích lại gần hùng quan, đừng nói một người, xem như mặt trăng cũng chỉ khiến người ta cảm thấy nhỏ bé như sâu kiến...

- Đây chính là Cửu Quan sao?

Phương Thanh La và Phương Tiểu Mỹ ngẩng đầu ngưỡng mộ, tự lẩm bẩm, trên mặt đều có vẻ kính sợ.

Chỉ có người nổi bật của Chư Tử đạo tràng, mới có thể bước vào Cửu Quan, cùng Tam Thập Tam Thiên đại chiến, hai người bọn họ ngay cả Chư Tử đạo tràng cũng không vào được, tự nhiên vô duyên với Cửu Quan, nhưng bất luận sinh linh Thiên Nguyên nào, cũng đều nghe nói qua tên tuổi Cửu Quan, ba trăm năm qua, đại bộ phận đại chiến giữa Chư Tử đạo tràng và Tam Thập Tam Thiên, đều phát sinh ở trước Cửu Quan, chỉ có những năm gần đây, Tam Thập Tam Thiên thế nhỏ, liên tục bại lui, Chư Tử đạo tràng mới xuất quan, ép chiến tuyến về phía trước, một mực ép đến trước Tiên Giới!

- Không sai, nơi này chính là Cửu Quan!

Phương Hành cũng ngẩng đầu nhìn Cửu Quan, ngừng lại một chút mới mở miệng yếu ớt nói.

Vừa nói chuyện, hắn đã dẫn theo hai đệ tử bay thẳng vào cửu thiên, đến trung tâm Cửu Quan, từ trên không nhìn xuống Cửu Quan, lúc này mới lạnh lùng quát:

- Tiệt đạoĐạo Chủ Phương đại gia tới, không có người nghênh đón ta sao?

Thanh âm ầm ầm, truyền vào trong Cửu Quan trầm mặc mà sâm nhiên, ngay cả tinh không cũng rung chuyển.

Phương Tiểu Mỹ nhỏ giọng hỏi Phương Thanh La:

- Đại sư huynh, tại sao sư phó phải bay đến phía trên mới bằng lòng nói chuyện?

Phương Thanh La nói:

- Ở phía trên lộ ra chúng ta cao hơn bọn họ, đủ khí thế...

Phương Hành trừng Phương Thanh La một cái, dọa Phương Thanh La le lưỡi, lúc này mới nghe Phương Hành nhỏ giọng nói:

- Thông minh, phải làm như vậy!

Nói xong lại lặng lẽ bay cao hơn rất nhiều.

Ầm ầm...

Sau khi Phương Hành hét lớn, trên Cửu Quan trầm mặc không tiếng động, cũng nhìn không thấy nửa cái bóng người, đột nhiên giống như sôi trào, không biết bao nhiêu tiên binh khí thế sâm nghiêm xuất hiện ở trên cửa quan, từng cái tay cầm pháp bảo, ánh mắt băng lãnh vô tình nhìn Phương Hành, chỉ là nếu như nhìn kỹ, sẽ thấy sâu trong mắt, là vẻ kính sợ khó mà phát giác, hơn nữa ở giữa nhất, thì xuất hiện mấy thân ảnh trầm mặc mà sâm nhiên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn sang!

Phương Hành ở thời điểm mấy lão giả kia xuất hiện, ánh mắt cũng nhàn nhạt nhìn thoáng qua, chỉ thấy ở bên trái nhất là một lão ẩu tóc trắng phơ, lưng còng, tay chống một cây quải trượng đầu rồng, chỉ là so sánh với quải trượng đầu rồng, thân ảnh nàng ngồi xếp bằng thực quá nhỏ, chỉ có thể nắm một đoạn ngắn ngủi phía dưới, nhìn rất buồn cười, nhưng khí thế thâm bất khả trắc!

Bên phải là Đế Chân Thánh Tôn trước đây hắn thấy qua, nhưng vị này, vô luận là khí thế hay tiên uy, đều trầm trọng bá đạo hơn rất nhiều, hiển nhiên là chân thân, vào lúc này cũng bất âm bất dương nhìn Phương Hành, trầm mặc không nói...

Mà ở giữa nhất, là một trung niên mặc áo bào trắng, nhìn nho nhã tuấn tú, khí độ bất phàm, nhưng khí chất thanh lãnh, cười tủm tỉm nhìn về phía Phương Hành, xa xa chắp tay, cười nói:

- Đã sớm nghe nói Thông Thiên Đạo Chủ sẽ đến, chỉ là không nghĩ tới ngươi tới nhanh như vậy, ngược lại thiếu đi cấp bậc lễ nghĩa, mong thứ tội...

Phương Hành cũng nhìn hắn, trong lòng thoảng nắm chắc, biết vị này đại khái là Mộ Uyên Thánh Tôn, cũng cười nhẹ nói:

- Nếu như không phải ta tới nhanh, đoán chừng vị tiền bối kia sẽ bị các ngươi xuất thủ chém tận giết tuyệt a...

Nghe Phương Hành nói "vị tiền bối kia", ba vị Thánh Tôn mặt không biểu tình, nhưng khí thế lạnh đi mấy phần.

Mộ Uyên Thánh Tôn cười nói:

- Đây chẳng qua là một hiểu lầm mà thôi, bây giờ Đại Bằng Tà Vương đang êm đẹp ở trong quan, Thông Thiên Đạo Chủ đã tới, sao không nhập quan nói chuyện? Mộ Uyên đã chuẩn bị mấy chén rượu nhạt, vì Thông Thiên Đạo Chủ bày tiệc mời khách, cùng bàn đại sự!

Phương Tiểu Mỹ và Phương Thanh La nghe lời ấy, cảm thấy có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Hành.

Các nàng đều nhìn ra, nếu nhập quan, nhất định không có chuyện tốt, lại không biết sư tôn nhà mình nên quyết đoán như thế nào!

Phương Hành lại không nghĩ nhiều, thậm chí không có nhiều do dự, cười cười cất bước đi tới:

- Tốt, vậy đi uống vài chén!

Ba vị Thánh Tôn thấy hắn đáp ứng nhanh như vậy, biểu lộ trên mặt đều kinh ngạc không che giấu được, bất quá đến cảnh giới như bọn hắn, tự nhiên không phải loại hạng người lề mề, chỉ thoáng giật mình, sau đó cười rộ tránh ra một bên, trên Cửu Quan bỗng nhiên trống trận ù ù, âm thanh truyền trăm vạn dặm, cũng không biết là vị tiên thị nào quát to một tiếng:

- Thông Thiên Đạo chủ nhập quan...





Bạn cần đăng nhập để bình luận