Lược Thiên Ký

Chương 1329: Ta cũng không biết

- Ngươi... Ngươi đã đến rồi?
Nhưng sau khi giọng nói của Phương Hành truyền vào trong Long cung, trong cung điện đổ nát to lớn nhưng trong trẻo lạnh lùng cũng có một giọng nói kích động vang lên. Sau một hồi lâu lại chỉ thấy trong cánh cửa phía dưới hành lang hoang tàn của Long cung bỗng nhiên có một bóng trắng rung động lòng người chạy tới, là một nữ tử mặc vái dài màu trắng vội vàng bay ra. Vừa nhìn thấy nàng, trái tim Phương Hành liền mãnh liệt đập. Chỉ thấy vóc người nàng kia cao gầy, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, vừa xuất hiện trong tinh không ngay cả quần tinh đều sáng thêm vài phần. Chẳng qua là so với trong trí nhớ thì dung nhan có chút tiều tụy, không phải trưởng công chúa Long tộc Ngao Trinh mà Phương Hành vẫn luôn mong nhớ thì là ai?
- Ha ha ha ha, phu nhân, thật sự là ta nhớ đến chết rồi...
Sau khi Phương Hành ngẩn ngơ thì cười to, chỉ là có Cửu Đầu Trùng ở bên nên không có cách nào tiến lên, chỉ có thể nhẹ ôm qua hư không bày tỏ sự an ủi.
Nhưng Long Nữ lại không nhìn về phía hắn, ánh mắt đảo qua nét mặt của hắn, còn chưa nói chuyện đã thấy Ngao Liệt đứng ở bên cạnh hắn thì ánh mắt cả kinh sau đó sáng lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngao Liệt. Vẻ mặt trên mặt là sự kinh ngạc, kích động, viền mắt đã đỏ lên, run giọng nói:
- Tiểu đệ, thì ra ngươi thực sự không chết, hơn nữa còn đã được trị thương, bây giờ lại đến tinh không này cứu ta... Cảm tạ trời đất, cảm tạ trời đất, quả là ông trời không phụ Long tộc ta, năm đó phụ vương nói với ta không sai mà...
- Tỷ tỷ, mấy năm này tỷ chịu khổ rồi, đều tại ta vô dụng!
Viền mắt của Ngao Liệt cũng đã đỏ, khàn cả giọng, một lát sau mới nói một câu như vậy rồi không nói được gì nữa.
Sau đó y liền hung hăng nhìn về phía Cửu Đầu Trùng:
- Tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ cứu tỷ ra!
- Được, được, được, tỷ tỷ tin đệ, đệ là Chân Long, là Long Quân thế hệ này, đệ đương nhiên có thể cứu ta...
Ngao Trinh dựa trên lang trụ gặp lại ấu đệ, buồn vui giao hòa làm nàng ngay cả một chút sức lực cũng không còn.
Tỷ đệ các nàng năm đó từ biệt ở Nam Hải cho tới bây giờ mới gặp lại, chuyện cũ bao nhiêu chua xót cũng không đủ để nói cho người ngoài hiểu được.
Đối mặt với cảnh tượng tỷ đệ này gặp lại, người khác hoặc là thổn thức, hoặc là cười nhạt, hoặc là cảm khái, duy chỉ có Phương Hành là cảm thấy có chút xấu hổ, dường như bị tỷ đệ này bỏ quên nhưng lại không tiện cắt đứt cuộc gặp lại của hai tỷ đệ, không thể làm gì khác hơn là đợi các nàng nói xong mới không nhịn được to giọng kêu ầm lên:
- Phu nhân, phu nhân, dâu cả, mau nhìn ta này, nam nhân của nàng tới đón nàng đây này...
Hắn không kêu câu này còn không sao, sau khi quát lên, ánh mắt của Long Nữ đột nhiên như kiếm nhìn về phía hắn.
Vốn đang là sắc mặt cực kỳ kích động vì gặp được Ngao Liệt, lúc nhìn về phía hắn lại giống như sương lạnh làm Phương Hành sợ tới mức trong lòng lộp bộp, nụ cười trên măt cũng cứng lại:
- Tên khốn nhà ngươi sao bây giờ mới đến?
- Ặc... Trên đường có việc trì hoãn...
Trong lòng có chút không nắm chắc nhưng cũng chỉ đành kiệt lực giải thích, gương mặt vô tội lại bất đắc dĩ.
- Ta ta quan trọng hay những chuyện hư hỏng kia của ngươi quan trọng?
Long Nữ đứng thẳng người tay chống nạnh, trừng mắt giáo huấn mắng:
- Ngươi không sợ ta bị người khác ăn mất sao hả?
Phương Hành bị dáng vẻ bệ vệ của Long Nữ ép cho không ngóc đầu lên được, tròng mắt nhanh chóng vòng vo rồi nặng nề thở dài, giọng nói chua xót:
- Vợ à nàng không biết rồi, lúc đó ta vừa nghe nói nàng bị người ta bắt đã không biết lo lắng bao nhiêu, không để ý nguy hiểm của mình, mạnh mẽ phá vỡ trói buộc của thần đình thậm chí không tiếc gây ra trận chiến giữa Tịnh Thổ và Thần Đình cũng muốn mau mau tới Thương Lan Hải cứu nàng. Kết quả vừa tới, Cửu Đầu Trùng đã chạy mất, nàng nghĩ nên thế nào? Ta lập tức mang theo em vợ vọt vào trong tinh không...
Gần như nước miếng đã văng tung tóe, sắp thêm mắm thêm muối nói một lượt những chuyện mình gặp phải trên đường tới đây ra thì Ngao Liệt ở bên cạnh bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói:
- Đại tỷ, đừng tin hắn, trước đây lúc đệ gặp hắn, hắn đang ngồi ở Thương Lan Hải khóc lóc, nào biết tới chuyện cứu người, là vì đệ muốn cứu người nên hắn mới mặt dày mày dạn theo sau, dọc theo con đường này cũng không thấy hắn có chút gấp gáp gì, tìm bảo bối đoạt tạo hóa thì vô cùng tích cực cố gắng, tỷ không biết đâu, tạo hóa trên Tiên lộ của chúng ta sắp bị hắn đoạt hết rồi...
Những lời này làm Long Nữ nghe mà trừng mắt, Phương Hành cũng ngây người.
- Ta đánh chết con cá chạch nhà ngươi, lại dám bôi đen ta như thế...
Sau khi Phương Hành ngẩn ngơ thì giận dữ bay lên đạp một cước lên người Ngao Liệt.
- Ta đương nhiên phải đứng về phía tỷ tỷ của ta...
Ngao Liệt không dám đánh lại, vừa tránh sang bên cạnh vừa la lớn.
- Đánh chết hắn đi, đánh chết con cá chạch mất dậy hắn, vừa rồi lúc có nguy hiểm hắn cũng không muốn bảo vệ ta...
Thái Hư Bảo Bảo không biết từ đâu nhảy ra ngoài, hô hào cổ vũ tán thưởng Phương Hành.
Long Nữ vừa nhìn thấy Thái Hư Bảo Bảo thì càng nóng nảy:
- Tên khốn kiếp nhà ngươi đã có cả con với người khác rồi, còn dẫn theo vào tinh không?
- Ai? Khà khà khà khà...
Thái Hư Bảo Bảo nghe xong thì sững sờ, sau đó cười ngây ngô, không giải thích.
Long Nữ vừa nhìn thấy dáng vẻ này thì càng tin hơn, hai mắt như phun lửa nhìn Phương Hành, bàn tay trắng nõn nắm chặt lại.
- Đó không phải là con trai của ta...
Phương Hành chỉ có thể bỏ qua việc truy sát Ngao Liệt, quay lại giải thích.
- Nói bậy, trừ ngươi ra ai có thể sinh một đứa con trai quỷ linh linh như thế được?
Long Nữ căn bản là không tin, hận cắn chặt răng chỉ trích.
- Ai, vị mỹ nữ này nể tình ngươi là trưởng bối nên nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám mắng ta ta sẽ cho ngươi biết tay...
Thái Hư Bảo Bảo vừa nghe liền không vui, hai cái tay nhỏ bé chống thắt lưng mắng Long Nữ:
- Nói ai là quỷ linh linh kỳ lạ chứ hả?
- Mẹ kiếp, ngươi dám vô lễ với sư nương?
Phương Hành phản ứng lại một cước đá vào mông của Thái Hư Bảo Bảo, giống như đá một quả cầu ra ngoài.
- Oa sư phụ khốn kiếp gì thế, mệt ta còn giúp ngươi cãi nhau...
Thái Hư Bảo Bảo đau quá kêu to, giọng nói càng lúc càng xa.
Cục diện quanh đó thật sự quá loạn, quả thực không có cách nào khống chế.
Bất kể là đám Lộc Tẩu vây xem hay là Long Mẫu Vũ Mị Nhi cùng tạp huyết Long tử Long tôn mỗi người đều mang vẻ mặt cổ quái, như đang xem trò cười nhìn cảnh tượng loạn cào cào đó. Nhưng trong lòng những người luận đạo kính trọng Phương Hành như thần, cũng không dám xem chuyện cười của hắn, mỗi người đều ngoảnh đầu đi chỗ khác nhưng thỉnh thoảng cũng không nhịn được quay đầu nhìn, thật sự là cảnh tượng này quá mức náo loạn mà...
Nhưng lại không ai chú ý tới, ở trong cục diện hỗn loạn này Phương Hành và Ngao Liệt đều đang chậm rãi tới gần Long cung.
- Con cá chạch thối ngươi đừng có chạy, kiếm chuyện ly gián quan hệ giữa ta và tỷ tỷ ngươi, ta xem ngươi còn muốn sống nữa hay không...
Trong tiếng mắng to, Phương Hành đuổi theo đánh Ngao Liệt đã cách càng lúc càng gần Long cung hơn.
Mà ở trong lòng hắn cũng đã âm thầm tính toán, thần thông Tụ Lý Càn Khôn đã chuẩn bị xong...
Nhưng vào lúc này, chợt nghe bên cạnh có tiếng ầm vang lên, một bóng đen như núi đột nhiên chặn ở trước người bọn họ.
Cửu Đầu Trùng vẫn luôn ở trước mặt bọn họ, cũng không nói gì, chỉ dùng mắt lạnh nhìn bọn họ cãi nhau, nhưng khi Phương Hành nhìn như vô tình càng cãi nhau ầm ĩ lại càng tới gần Long cung, lão lại đột nhiên tới gần, cản trước người Phương Hành. Cơ thể càng lúc càng lớn, bỗng nhiên biến thành một thân thể dữ tợn, quái vật chín đầu một đuôi đen ngòm so với Long cung dường như còn to hơn. Cái đầu ở giữa như cười như không nhìn Phương Hành một cái rồi liền nhảy lên, giống như cự thú trong tinh không chậm rãi hạ trên long cung. Chín cái đầu nhìn về chín hướng đè trọn cả Long cung dưới vuốt của mình, ánh mắt u tịch nhìn chằm chằm Phương Hành.
Vốn định thừa lúc hỗn loạn mà tới gần rồi thu Long Nữ và trong thức giới, Phương Hành đành phải dừng lại, ánh mắt thâm trầm.
Lúc này Cửu Đầu Trùng giống như một con ác long lười biếng giữ tòa thành một phương, đùa cợt nhìn Phương Hành.
- Trò hề này cũng không cần diễn nữa đâu, ta đồng ý cho ngươi gặp mặt rồi, bây giờ ngươi thấy đủ chưa?
- Thấy cái gì cơ, chưa thấy nhà người ta cãi nhau à?
Phương Hành đối mặt với ánh mắt cợt nhả của Cửu Đầu Trùng cũng biết lão đã nhìn ra dụng ý của mình, ngoài miệng lại không chịu thua mà mắng một câu.
Cửu Đầu Trùng cũng không trả lời, thậm chí còn lười biếng nhắm hai mắt lại.
Phương Hành cũng không tiếp tục áp sát nữa, quay đầu nhìn Long Nữ một cái rồi trầm giọng quát:
- Chờ đấy, ta tới cứu ngươi!
Long Nữ cũng thu hồi vẻ phẫn nộ trên mặt, thản nhiên nói:
- Ta vẫn luôn chờ đợi, cũng luôn tin ngươi sẽ tới...
Nói rồi nàng ngẩng đàu lên nhìn Cửu Đầu Trùng, cười lạnh một tiếng, nói:
- Bảy năm qua, nó nhiều lần phá quan thất bại, táo bạo như điên, nếu không phải ta nói cho lão biết ngươi nhất định sẽ tới, ngươi nhất định đang trên đường thì chỉ sợ lão đã sớm không chờ được nữa rồi...
- Sẽ không phải chờ quá lâu!
Phương Hành phất phất tay nhìn sâu Long Nữ một cái, sau đó xoay người rời đi.
Long Nữ đứng ở hành lang nhìn bóng lưng của Phương Hành, sau rất lâu mới lẳng lặng nở nụ cười, thấp giọng nói:
-      Ta biết!
...
...
- Ngươi... Đi đâu?
Phương Hành nói đi là đi, Ngao Liệt cũng ngẩn ngơ nhanh chóng chạy tới truy hỏi.
- Đương nhiên là đi phá cửa thứ ba này rồi, sau đó làm thịt Cửu Đầu Trùng, rồi đón tỷ tỷ ngươi về!
Phương Hành nói ít mà ý nhiều, dường như tất cả mọi chuyện đều thuận lý thành chương phát sinh vậy.
- Ngươi thật sự muốn nghe lời của Cửu Đầu Trùng sao?
Chân mày Ngao Liệt cau lại, nếu thật sự làm vậy chẳng phải tất cả đều như ý nguyện của Cửu Đầu Trùng sao?
- Người kia là một người thông minh, là người giả dối thông minh, lúc cần thiết còn không biết xấu hổ...
Phương Hành dừng bước nghiêm túc nói với Ngao Liệt, sau đó chỉ vào mũi mình:
- Giống như ta ấy!
Ngao Liệt không biết nên nói cái gì cho phải, trầm mặc một lát mới nói:
- Quả thật hơi giống!
Phương Hành thấp giọng nở nụ cười, quay đầu nhìn Cửu Đầu một cái rồi chậm rãi nói:
- Vậy ngươi biết làm sao để đối phó với ta không?
Ngao Liệt quả thực bị vấn đề cổ quái của Phương hành hành hạ phát cuồng, lắc đầu nói:
- Ngươi có nhiều quỷ tâm tư như vậy, ai mà biết được?
Vẻ mặt của Phương Hành ngưng trọng, sắc mặt trầm như núi, nét mặt âm trầm như biển. Ngao Liệt vô ý thức dựng lỗ tai lên, cũng muốn nghe xem rốt cục hắn sẽ nói ra đáp án kinh thế hãi tục nào. Đáp án này nhất định là vô số người muốn có được.
Nhưng y không ngờ tới Phương Hành trầm ngâm một lát lại bỗng nhiên cười khà khà:
- Ta cũng không biết, cho nên trước hết nghe hắn thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận