Lược Thiên Ký

Chương 751: Tranh khí vận


Hòa thượng áo xám chính là Phương Hành, chẳng qua là khí tức đã khác so với khí tức cô quạnh hoang mang ba ngày trước, nhưng nếu tỉ mỉ cảm nhận lại hết sức giống với khí tức phấn chấn, mạnh mẽ linh động nhẹ nhàng mười năm trước. Khi lần đầu nhìn thấy hắn, trong lòng đại biểu tỷ và tiểu hòa thượng Thần Tú đều dâng lên một cảm giác quái dị... Đây cũng không phải là Phương Hành mấy ngày trước mượn sức sống trong Vạn Linh đan mà là Phương Hành đã chân chính tìm về đạo nguyên của bản thân, khôi phục tu vi của bản thân, tiểu ma đầu tung hoành trong giới tu hành.

Hiện nay tóc mọc cực kỳ chậm chạp. Bởi vì hắn đã ngưng tụ hết sinh cơ ở trong cơ thể, toàn lực thúc giục thần quang sinh trưởng, cho nên tóc mới mọc chậm đi, hơn nữa còn nội hàm thần quang. Lúc nghiêm túc không cười cũng xác thực có chút dáng vẻ trang nghiêm, hơn nữa tuy đã có Phong Thiện đỉnh trấn trụ Vạn Linh đan nhưng kinh văn trên người thậm chí là bộ pháp y Phật môn này vẫn có thể ngăn cản linh khí tản đi, không thể thay ra được. Tăng y liên kết tới Phong Thiện đỉnh chẳng phải là dáng vẻ mà một hòa thượng thường dùng để đi khất thực sao?

Còn trong Vạn Linh đan, hạt châu mà lạc ấn của đại yêu hiển hóa ra cũng cực kỳ giống xâu tràng hạt đeo ở cổ hòa thượng. Điều này cũng dẫn tới bây giờ thoạt nhìn Phương Hành cực kỳ giống một tên hòa thượng dởm bưng bát đi tứ phương khất thực.

Cũng may Phương Hành tâm lớn, lần đầu tiên nhìn thấy bản thân mình trong kính thì có chút thương cảm, nhưng nhìn nhiều thêm một hồi lại cảm thấy rất thuận mắt, không khỏi cảm khái mỹ nam mặc cái gì cũng đẹp cả. Cứ vậy dứt khoát cứ như vậy mà tiếp nhận hình tượng mới của mình.

Đến bây giờ, trong cơ thể Phương Hành, tuy Vạn Linh đan còn chưa hoàn toàn luyện hóa hết nhưng chỉ cần Phong Thiện đỉnh còn ở trong tay mình ngày nào, Vạn Linh đan sẽ không có hy vọng chạy trốn ngày đó, hơn nữa, đạo nguyên của bản thân đã tái hiện, đồng thời đang hấp thu Vạn Linh đan để nuôi dưỡng, sinh trưởng. Lại nói, tai họa ngầm lớn nhất cũng đã bị tiêu trừ, còn lại chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi, còn phong ấn trong cơ thể của đại biểu tỷ cùng với chuyện Lư tử bị Thái Hạo Nhất bộ làm bị thương cũng trong mấy ngày này đã điều dưỡng khá hơn, nhóm mình chỉnh đốn có thể nói là thu hoạch viên mãn.

Bước tiếp theo đương nhiên là tiến về Bạch Ngọc kinh Nam Vực Thần Châu, đi đoạt vận may lớn kia rồi!

Đối với lần này, Phương Hành tràn đầy lòng tin. Khí phách hiên ngang hung hăng, người còn chưa đi, Thái Thượng Cửu kinh đã nắm trong tay rồi.

- Sư huynh à, lần này đi Bạch Ngọc kinh cũng không phải là một nơi mà vài tán tu không có môn phái có thể chen chân được, phía sau mỗi người đều đại biểu cho một đại tông môn. Bằng không cũng không có tư cách tiến vào Bạch Ngọc kinh. Trước đó không lâu, trong lúc ngươi bế quan có người đưa tới một tin tức, trong đó nói lúc ngươi đi tới Bạch Ngọc kinh có thể mượn danh nghĩa của Linh Sơn tự của ta để hiện thân... chuyện này ngươi hẳn là không thể không giúp chứ...

Lúc thương nghị hành trình, tiểu hòa thượng Thần Tú lại nhớ tới một chuyện, trịnh trọng nói với Phương Hành. Hắn cẩn thận hỏi một chút mới biết được trong khoảng thời gian mình đang bế quan, Tiêu Tuyết lại đã xông tới Quy Khư để một lần, còn từng động thủ với người trong Quy Khư, thực lực đáng sợ, thình lình kinh động tới Nguyên Anh lão tổ Lữ Mỹ Mỹ. Chỉ có điều sau khi hỏi rõ mục đích của Tiêu Tuyết, Lữ Mỹ Mỹ đương nhiên cũng không dám dứt khoát hạ sát thủ, sau khi bố trí một phen, hỏi rõ mục đích của nàng rồi mới che giấu tai mắt của người khác, đưa nàng ra khỏi Quy Khư.

Khi đó Phương Hành đang bế quan, Tiêu Tuyết đương nhiên là không gặp được, lại gặp mặt tiểu hòa thượng Thần Tú một lần, chuyển lời thông qua gã.

- Lấy danh nghĩa Linh Sơn tự để hiện thân? Có lợi ích gì không?

Phương Hành nghe xong cũng từ chối cho ý kiến, chỉ là cảnh giác nhíu mày, không đồng ý ngay lập tức.

Hắn quả thực là đã nợ Linh Sơn tự một ân tình vẫn chưa trả được, nhưng lần này đại kế của Thần Châu quá quan trọng, mình nhất định phải có được toàn bộ Thái Thượng Cửu kinh, chuyện này không thể đùa giỡn được, hơn nữa lần bày mưu này chính là do mấy vị Thánh Nhân của Đạo môn liên thủ bố trí, bản thân mình lấy danh nghĩa Linh Sơn tự tiến vào Bạch Ngọc kinh, nghĩ thế nào cũng có cảm giác sai ở đâu đó.

Tiểu hòa thượng Thần Tú nhíu mày:

- Trước đó không phải ngươi đã cướp rất nhiều kinh thư từ trong Tàng Kinh các sao?

Phương Hành nghe vậy thì thấy nóng nảy:

- Những vật đó đều là do tự ta cướp được, làm sao có thể nói cùng với chuyện này chứ?

Khuôn mặt tiểu hòa thượng Thần Tú khổ sở:

- Ta đây lại chẳng có lợi ích gì, cho là giúp ta một chuyện có được không?

- Không giúp!

Phương Hành dứt khoát từ chối:

- Cho dù không có thân phận không thể tới Bạch Ngọc kinh được, nhưng cho dù là Đại Tuyết sơn hay là Yêu địa, hoặc là Hải tộc, tiểu gia ta đều có bằng hữu cả, đi cùng người nào vào trong đó mà chẳng được, nếu không được nữa thì ta làm thịt họ Lữ kia, lấy danh sách thái thượng về, lấy thân phận đứng đầu Quy Khư cũng có thể vào đó được, nhiều lựa chọn tốt như vậy, sao cần phải làm hòa thượng chứ...

Nói thế làm mặt Thần Tú đỏ rần:

- Đây là chuyện mà Bạch sư thúc cũng đồng ý...

Phương Hành liếc một cái:

- Hắc sư thúc đồng ý cũng không được đâu...

Liên quan tới nguyên tắc làm đại sự, mặt mũi người nào cũng không nể!

Tiểu hòa thượng Thần Tú hoàn toàn hết chỗ nói, sau một hồi lâu mới chợt nhớ tới một chuyện, cười hắc hắc đưa một cái túi gấm tới, nói:

- Vị Tiêu sư tỷ kia đưa lại cho ta một cái túi gấm, nói sau khi ngươi xem xong sẽ đồng ý thôi... ta cam đoan chưa hề nhìn lén đâu!

- Túi gấm?

Phương Hành hơi kinh ngạc, trong lòng xuất hiện một cảm giác không ổn.

Chỉ có điều sau khi nhận lấy túi gấm rồi xem xong, sắc mặt hắn cũng thay đổi, vẻ mặt căng thẳng cũng biến thành cười híp mắt, thậm chí khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi hồng lên, trong miệng chẹp chẹp vài tiếng, sau một hồi lâu mới thu túi gấm lại, trân trọng bỏ vào trong ngực mình, sau đó đè bả vai của Thần Tú xuống, giọng nói đầy thâm ý:

- Con lừa ngốc nhà ngươi, ngươi yên tâm, ta là một người có ân phải trả, Linh Sơn tự các người không phải là muốn ta giúp tìm một thứ như kinh văn gì đó sao? Ngươi cứ yên tâm đi, chuyện này cứ để ta ta, tháo mấy cỗ quan tài cho ngươi cũng được...

Trở mặt nhanh như vậy làm đại biểu tỷ nhìn cũng thấy sửng sốt, vô cùng im lặng nhìn Phương Hành.

Tiểu hòa thượng Thần Tú cũng mặt mày bất đắc dĩ, than thở trong lòng: “Vẫn là Bạch sư thúc lợi hại, một cái túi gấm là đã xong chuyện rồi...”

Hai tăng, một nữ nhân, một con lừa một con cá thỉnh thoảng nghỉ ngơi rồi liền chạy vào sâu trong di chỉ Thái Thượng, mượn tế đàn nơi đó để rời đi.

Cũng không chào hỏi Lữ Mỹ Mỹ, dù sao chuyến đi này bí ẩn, người biết càng ít càng tốt.

Chỉ có điều, ngay cả đám Phương Hành cũng không biết, sau khi bọn hắn rời đi, trên một nơi trong di tích này lại có một cái bóng nhàn nhạt rơi xuống từ hư không, nhìn bóng lưng nhóm Phương Hành rời đi, cái bóng này nhàn nhạt gượng cười.

- Lầm rồi...

- Vốn cho là hắn không độ được qua cửa này, sẽ không có tư cách làm đệ tử của Thái Thượng Đạo thống ta, vì giành trước cơ hội nên mới chuyển cơ duyên trên người hắn cho Phụng Tiên, nhưng không thể ngờ tới là cuối cùng hắn lại dựa vào phương pháp của mình để luyện hóa Vạn Linh đan, cuối cùng lại không vào Phật môn...

Giọng nói của cái bóng này có chút bất đắc dĩ, có chút tự giễu:

- Ánh mắt của ta suy cho cùng đã kém hơn bọn hắn một chút!

Vừa gượng cười, gã vừa chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn lên không trung, dường như đang giải thích hành vi của mình cho người nào đó:

- Mấy vị sư huynh sư tổ, ta sẽ không tới quấy rối tàn hồn của mọi người nữa,... các người cũng đừng nên trách ta, lúc đầu ta cho rằng nếu hắn muốn khôi phục tu vi bắt buộc phải tu Đại Nhật Như Lai kinh, mà kinh thư này kỳ thực không phải là chỉ có người trong Phật môn mới có thể tu luyện được, mà là sau khi tu luyện nhất định sẽ trở thành người trong Phật môn, trước đây đám lừa ngốc trong Linh Sơn tự kia đại khái cũng là sợ chọc giận chúng ta rồi sẽ bị nhân quả quấn thân, nên làm bộ trước khi truyền Đại Nhật Như Lai kinh cho hắn, hỏi hắn một câu rằng có nguyện ý quy y hay không? Trên thực tế, chỉ muốn thoải mái truyền kinh văn cho hắn, hắn đã định trước chỉ có thể tiến vào Phật môn thôi... ngược lại, nếu cứ vậy không vào Phật môn mà tiến thẳng tới việc tu luyện Đại Nhật Như Lai kinh sẽ phát hiện ra có chỗ mình không thể luyện được, cuối cùng chỉ còn lại có nước nhờ vào Phật, ha ha, nhưng ngay cả ta cũng lầm rồi, vốn cho là hắn ngoại trừ vào Phật môn ra thì không còn con đường sống thứ hai có thể đi, lúc này mới lựa chọn ra vị Khư chủ thứ hai, nhưng bây giờ xem ra... đã biến khéo thành vụng rồi...

- Hiện tại, loạn cục đã xuất hiện, hai người đều đứng đầu Quy Khư, tất sẽ có một phen tranh chấp, việc số mệnh không phải do người ngoài nhúng tay vào được, chỉ sợ bọn họ chỉ có thể có một người còn sống, ta nên giúp các người chọn Khư chủ... hay là giúp huyết duệ của ta đây?

Gã tỏ ra như đang vô cùng khó xử, suy tính thật lâu mới bất đắc dĩ than thở:

- Phụng Tiên dù sao cũng có truyền thừa huyết mạch của ta...

Bạn cần đăng nhập để bình luận