Lược Thiên Ký

Chương 1276: Hỗn Độn u thổ


Nói nửa ngày, hóa ra đứa này không biết luyện đan...

Ánh mắt Ngao Liệt nhìn Phương Hành đã lộ rõ vẻ chỉ cần một lời không hợp liền tát cho hắn một vuốt, Lộc Tẩu thì càng là mặt già trướng đến đỏ bừng, mình đã nghiêm túc trịnh trọng như thế rồi, ngay cả hậu sự đều dặn dò, sau đó liền đợi dâng ra bộ xương già này, chờ đợi bị luyện thành đan, đưa hai tiểu bối rời đi. Cuối cùng hắn thản nhiên bật ra một câu, ta không biết luyện đan... Nhất thời cả hai đều cắn răng nghiến lợi, chỉ hận không thể bóp chết Phương Hành, tròng mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Phương Hành, chuẩn bị xem nếu thằng nhãi này không giải thích thỏa đáng liền sẽ bóp chết hắn...

- Ai nói luyện đan là đồ ngu, lão yêu chín đầu với yêu cơ kia không phải cũng chỉ nghĩ đến luyện đan?

Ngao Liệt nín nửa buổi, tựa hồ có vẻ không phục, vô thức phản bác một câu.

- Hai bọn họ vốn chính là đồ ngu!

Phương Hành đáp lại, đầu cũng không ngẩng, sau đó ném vò rượu trống trơn sang một bên.

Lời Phương Hành quả thực để lộ ra không ít tin tức, đáy mắt Lộc Tẩu tức thì sáng lên lấp lánh, nhìn chằm chằm Phương Hành.

Trực giác hắn cảm thấy, Phương Hành tựa hồ không phải cố gắng bình tĩnh, mà đang rất nắm chắc.

- Được rồi lão đầu, ngươi yên tâm đi. Nhìn bộ dạng già nua bẩn thỉu này của ngươi, dùng ngươi luyện đan tiểu gia ta thực sự nuốt không trôi. Tạm tha cho ngươi một lần, cũng không cần ngươi giả bộ anh hùng làm gì, khỏi quản ngươi có ba, bốn hay là năm tâm nguyện, tốt nhất giữ lại tự đi mà làm. Phương pháp thì ta có, nhưng khác với của đám Cửu Đầu Trùng, không cần luyện đan!

Phương Hành chắc cảm thấy đùa thế đủ rồi, đứng dậy vươn mình vặn eo, cười hì hì nói.

- Là thật?

Vừa nghe lời này, Ngao Liệt và Lộc Tẩu đồng thời ngẩng đầu lên, Ngao Liệt thái quá kích động, thiếu chút đụng phải nóc miếu.

- Lừa hai ngươi thì được gì...

Phương Hành lườm bọn hắn một cái, chắp hai tay sau lưng, đi nhanh về phía cốt hạp cuối miếu.

- Này này này, nói rõ ràng chút đi...

Ngao Liệt cùng Lộc Tẩu đồng thời kích động không thôi, vội vàng đi theo, một bộ gấp gáp muốn nói thêm với Phương Hành đôi ba câu, lại sợ quấy nhiễu hắn, nhất thời khiến một già một trẻ vừa háo hức lại vừa tò mò...

- Ai, đều là chuyện bày rõ ra đấy, còn cần muốn nói gì?

Phương Hành cười lạnh một tiếng, đưa tay vươn tới cốt hạp, nhìn có vẻ như là muốn xốc lên.

- Cẩn thận...

Ngao Liệt và Lộc Tẩu đều bị dọa nhảy dựng, đồng thời lui ra sau một bước.

Hai người bọn họ biết, trong cốt hạp này đặt một khối vẫn thạch, tương tự như vẫn thạch trong Tinh Hải ngoài kia, bên trong tồn trữ lượng lớn vật chất hắc ám đáng sợ, trước bọn họ còn đoán qua, rõ ràng bảo bối trong cốt hạp đã bị Cửu Đầu Trùng lấy đi, sau đó lại bỏ vào vẫn thạch đen, làm thành một cái bẫy. Giờ nhìn thấy Phương Hành muốn mở cốt hạp ra, tâm lý lập tức nhảy dựng, không biết vì sao hắn phải muốn làm như vậy, chẳng qua vừa nghĩ lại, bản thân Phương Hành hẳn là đánh không mở được.

- Tới giúp đỡ a!

Phương Hành lật một cái, quả nhiên không thấy phát động, sắc mặt bất thiện quay đầu trách hai người.

- Ngươi mở cái hộp này làm gì, bên trong không phải vật chất hắc ám trong Tinh Hải ư?

Ngao Liệt thần tình ngưng trọng, tuy tin tưởng Phương Hành, song vẫn nhịn không được hỏi.

- Bảo ngươi giúp thì ngươi cứ giúp, ta còn có thể gài ngươi?

Phương Hành không giải thích, bực bội quát.

- Trên đường ngươi gài ta còn thiếu?

Ngao Liệt miệng thầm thì, nhưng chỉ thoáng do dự khoảnh khắc, sau đó phối hợp đi tới, Lộc Tẩu cũng theo sau. So sánh ra, hắn ngược lại càng hờ hững hơn cả Ngao Liệt lẫn Phương Hành, rốt cuộc hắn đã lây dính loại vật chất hắc ám này, không sợ lây dính thêm, ba người sóng vai đứng cạnh cốt hạp, cùng lúc dùng sức, nắp hộp trầm trọng như núi lập tức bị lật lên, Ngao Liệt và Lộc Tẩu đều chung một ý niệm, sát na nắp hộp bị xốc lên liền hơi nhảy thoát đi, rút thân lùi ra sau cách mấy chục trượng.

- Chết nhát!

Phương Hành nhìn hai kẻ dở hơi kia một cái, thần tình rất là xem thường.

Hai người cũng có chút ngượng ngập, chầm chậm gom trở về, vươn đầu đánh giá nói:

- Ngươi mở nó làm gì?

Phương Hành thấp giọng khẽ cười, nói:

- Ta chỉ hỏi các ngươi, trong hộp này là cái gì?

Ngao Liệt và Lộc Tẩu đối thị một cái, thần tình thoáng hiện cổ quái, qua nửa buổi mới nói:

- Không phải là vẫn thạch ư?

Phương Hành cười lạnh một tiếng, nói:

- Sai rồi, đây là đại cơ duyên, đại tạo hóa!

Ngao Liệt và Lộc Tẩu không khỏi ngây ngốc, ngơ ngác nhìn nhau, sau đó quay sang nhìn Phương Hành, trong mắt chớp hiện sắc thái lo lắng, tưởng rằng hắn điên rồi!

Vốn từ vị trí xếp đặt cốt hạp thì ai cũng thấy thứ đồ vật cất bên trong nhất định không lường được, song bọn hắn đã nhìn qua, bên trong căn bản chỉ đặt một khối vẫn thạch, rất có khả năng là bị Cửu Đầu Trùng nhét vào. Phương Hành nói vậy, chẳng phải hết sức hoang đường? Chẳng lẽ Cửu Đầu Trùng kia là đứa thiện lương, đặt bảo bối ở bên trong?

- Bảo bối một mực ở chỗ này, Cửu Đầu Trùng chưa từng lấy đi, thậm chí ta còn biết hắn chưa từng chạm qua chiếc hộp này!

Giờ phút này thần tình Phương Hành vô cùng chăm chú, ngưng trọng dị thường.

- Chẳng lẽ, vẫn thạch này chỉ là Chướng Nhãn pháp?

Lộc Tẩu ngược lại nghĩ đến một vấn đề, thần tình thoáng ngưng trọng, trầm giọng hỏi.

- Vẫn thạch không phải Chướng Nhãn pháp, mà là nói, tạo hóa, cơ duyên chính là viên vẫn thạch này!

Phương Hành lại cười đáp, chỉ là câu trả lời khiến người rất khó hiểu.

- Từ ngày đầu bước lên tiên lộ ta đã nghĩ, đám lão tổ tông Long Tộc kia rốt cục đã lưu lại thứ tốt gì cho hậu bối của bọn hắn? Nếu thật sự trên tiên lộ này chỉ có đau khổ, không có tạo hóa, vậy rõ ràng là không khả năng, rốt cuộc bước lên con đường này chính là con cháu hậu thế nhà mình chứ nào phải cừu nhân. Hơn nữa lúc vượt qua phiến Tinh Hải, ta cũng một mực suy xét, đến cùng bọn chúng đã lưu lại thứ tốt gì cho con cháu trên nửa đoạn trước tiên lộ? Nghĩ thật lâu, cuối cùng phần nào hiểu ra!

Phương Hành vươn tay chỉ vào vẫn thạch trong rương, nhẹ giọng nói:

- Các ngươi cho rằng bên trong này là thứ gì?

Lúc nghe được câu hỏi, Lộc Tẩu và Ngao Liệt đều thoáng sửng sốt.

Vẫn thạch tự nhiên chỉ là vẫn thạch bình thường, trong tinh không đâu đâu cũng thấy, không hề có chỗ nào đặc biệt cả, chỉ là thứ chứa trong vẫn thạch lại cực đáng sợ, sớm nhất, bọn họ cho rằng đây là một loại sinh linh tinh vực quỷ dị, uống máu người, hút pháp lực, mãi đến về sau, Long mẫu trong lúc vô ý chỉ ra cho bọn hắn, rằng cái thứ kia không có linh tính, cũng không tính sinh linh, mà là một loại vật chất hắc ám, chỉ là tính chất tương phản cùng sinh linh, pháp lực, vì thế mà sẽ bị sinh linh hấp dẫn, tương tự như hai đầu cực từ trái ngược hút nhau vậy...

Nhưng mà, dù nó là một loại vật chất, vậy thì cũng đâu dính dáng gì tới cơ duyên tạo hóa?

- Ha ha, đám lão tổ tông Long Tộc quả thực rất là hào phóng...

Phương Hành cười khẽ một tiếng, sau đó than nhẹ:

- Tạo hóa bọn họ lưu lại đúng là khiến người kinh thán!

- Có lẽ trong Long Cốt miếu bọn họ cũng lưu lại không ít pháp bảo, nhưng chút pháp bảo đó, vô luận thế nào cũng không được tính là đại cơ duyên đại tạo hóa chân chính, phần tạo hóa này vắt ngang trong tinh không, không cách nào bị người che giấu, nhìn có vẻ hung hiểm vô cùng, trên thực tế lại là tìm đường sinh trong cõi chết. Chẳng qua lão tổ tông Long Tộc cũng thật kiêu ngạo, không chịu nói rõ, chỉ lưu nó ở đây thôi, đại khái là muốn để đám long tử long tôn môn sau này tự mình tham ngộ. Nhưng nếu nói hoàn toàn không có chỉ dẫn, vậy cũng không đúng, bọn họ vẫn đặt chiếc hộp ở vị trí trang trọng nhất, dễ chú ý nhất, lưu chút manh mối để hậu nhân tự thân tham ngộ...

- Trong những vẫn thạch này xác thực có một loại vật chất, song đó là một loại tài nguyên cực trọng yếu, tên U Thổ, là một trong các vật chất bản nguyên sinh ra trong Hỗn Độn. Đương sơ Hỗn Độn mới mở, thanh khí bay lên, hóa thành sinh linh vạn vật, đúc tạo nên đại thiên thế giới sinh cơ bừng bừng. Còn trọc khí thì chìm xuống, hóa thành nhật nguyệt tinh thần, cố định nên vũ trụ. Chỉ là, trừ hai loại thanh khí trọc trí ra còn có phân chia ở cấp độ nhỏ hơn nữa. Thanh nhất trong thanh khí là linh khí, tạo hóa cực phẩm trên đường tu hành, nhờ nó người có thể thành tiên, yêu có thể thành người!

- Còn trọc nhất trong trọc khí thì chính là U Thổ này, là một loại vật chất trái ngược hẳn với linh khí. Long mẫu nói không sai, quan hệ giữa nó và linh khí đúng thật như hai đầu cực từ, nếu ta đoán không sai, men theo đạo tinh lưu này mà đi tất có thể tìm đến một nơi Tiên mộ, cũng chính Chân Tiên trong Tiên mộ sau khi vẫn lạc rồi, linh tính trong cơ thể chuyển hóa, mới sẽ sản sinh ra U Thổ. Dùng nó vào trong tu hành, vừa khéo có thể bù đắp khiếm khuyết của đạo tu hành, đi ra một con đường Âm Dương hợp tế!

- Tài nguyên tu hành?

Ngao Liệt và Lộc Tẩu lắng nghe, trực tiếp bị kinh ngốc, nửa buổi đều không ngậm được miệng.

Đây rõ ràng là thứ khiến bọn hắn khổ không thể tả, quả thực có thể muốn mạng già, nhưng chiếu theo lời Phương Hành thì còn là bảo bối?

Song nói đi thì cũng phải nói lại, bảo bối nhà ai lại chồng từng mảnh từng mảnh giữa hư không, kiểu như cho không thế này?

Cũng không phải bọn hắn không tin tưởng Phương Hành, thật sự là lời Phương Hành quá mức kinh tủng, khiến người không dám tin tưởng...

- Ách... Tất cả lời vừa rồi đều là ngươi suy tính ra?

Ngao Liệt cũng đầy bụng hồ nghi, tuy nghe Phương Hành nói có vẻ cũng có lý, nhưng làm sao đều lộ ra cảm giác không đáng tin.

- Hừ, đó là đương nhiên, tiểu gia ta thông minh lanh lợi, lão mưu thâm tính... Đương nhiên, còn là mượn một chút trợ giúp khác!

Phương Hành thổi phồng hai câu, thấy Ngao Liệt và Lộc Tẩu thực sự không tin, đành phải thành thật đáp.

- Trợ giúp gì?

Ngao Liệt và Lộc Tẩu vội vàng mở miệng hỏi.

Phương Hành cười đắc ý, vươn tay vào trong Thần cung, lấy ra một vật, nói:

- Một cái là bản Tinh Không Bí Kim Đồ Giám mẹ nuôi cho ta, một cái khác là bảo bối ta có được từ nhỏ, cậy vào hai thứ này mới nhìn phá căn nguyên vật kia!

- Ài... Sớm đã nhìn ra không phải ngươi tự mình suy tính đi ra!

Ngao Liệt và Lộc Tẩu đều hoảng nhiên đại ngộ, xem thường nhìn Phương Hành một cái, giờ ngược lại đã tin tưởng mấy phần.

- Chẳng qua, vạn nhất có sai sót thì sao, thứ này vô cùng nguy hiểm...

Lộc Tẩu suy nghĩ một lát, lại nhịn không được thấp giọng hỏi.

- Được hay không ngươi trước thử một chút không phải là được, dù sao ngươi sớm đã lây dính vật này, thất bại chẳng qua là cái chết...

Phương Hành hồi đáp nhẹ nhàng, hiển nhiên sớm đã cân nhắc kỹ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận