Lược Thiên Ký

Chương 1740: Đến phiên bắt cóc




- Thiên Ý kiếm quang...

Phương Hành tế ra kiếm quang, nhìn lại rất giống Thiên Ý Kiếm trong tay Lộ Tiểu Quân, nhìn chỉ là một đạo kiếm quang nhỏ không thể thấy, mờ mịt vô định, nhưng có thần uy khó có thể tưởng tượng!

Phương Hành hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, trầm thấp cười một tiếng, hai mắt ngưng lại!

Đáy mắt của hắn thay đổi, rõ ràng vẫn là hắc bạch phân minh, thế nhưng lại trở nên thâm thúy, giống như bầu trời đêm, lại giống như thương khung, ẩn chứa một loại khí tức giống như thiên địa bản nguyên, thúc giục đạo kiếm quang kia...

Thiên Ý kiếm quang vốn đã kiệt lực, nháy mắt tăng thêm hung uy vô tận, trong chốc lát xé mở thương khung!

Vết rách kia bây giờ đã biến thành một cánh cửa!

Mà cái này, cũng chính là bí mật mà đám người Phương Hành có thể tự do qua lại các giới...

Quái thai Viên gia một mực nhìn Phương Hành, đến lúc này nhịn không được thở dài nói:

- Đây là thần thông của Thái Thượng Đạo sao?

Phương Hành thấy hắn nhìn ra, cũng không gạt nữa, cười nói:

- Thái Thượng Đệ Thất Kinh tên Cầu Đạo, có thể ngược dòng bản nguyên, diệu giải chân lý, nhận biết Đại Đạo, thần thông bí pháp, đạo kiếm quang này, vốn là nhân duyên trùng hợp rơi vào trong tay ta, bản thể chính là Thiên Ý Kiếm của Đại Thương Thiên, thông qua đạo kiếm quang này, ta lý giải bí mật Thiên Ý Kiếm có thể chém ra Thiên Vực, tự nhiên có thể tới lui tự nhiên!

Quái thai Viên gia khẽ gật đầu, nói nhỏ:

- Hiện tại tu vi của ngươi đã đủ để tùy ý xé rách Thiên Vực rồi?

Phương Hành chỉ cười một tiếng, thuận miệng đáp:

- Không giống, bọn hắn dùng lòng người ngự Thiên Đạo, ta dùng thiên ý ngự Thiên Đạo!

Quái thai Viên gia nghe có chút ngưng tụ, lập tức cười nói:

- Ta có thể hiểu được!

- Bọn hắn ở nơi đó...

Còn không chờ bọn họ nói hết lời, đã nghe một tiếng rống to bi phẫn.

Ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy trên không Cực Ác Ma Cung, thình lình xuất hiện mấy thân ảnh, hai nam nữ khí cơ hùng hậu, bên người áng mây vờn quanh, một lão giả áo bào tôn quý, nhưng hai mắt xích hồng, một nam tử giống như ăn mày, một mập mạp thần sắc đờ đẫn, cùng một người trẻ tuổi vừa sợ vừa giận, đứng xa xa nhìn bọn hắn!

- Ha ha, đi thôi!

Thấy bọn hắn, Phương Hành cũng không nói nhiều, cười to một tiếng, phi thân lướt về phía vết nứt.

Quái thai Viên gia và Thần Tú lập tức đuổi theo, động tác không chậm hơn hắn!

- Bọn hắn muốn chạy trốn...

Trên Cực Ác Ma Cung, tự nhiên là đám người Đế Nữ Đại Thương Thiên Lộ Tiểu Quân, Đế Tử Thái Huyền Thiên Yến Triệu Ca, Vong Ưu Ma Chủ Tiêu Bắc Minh, Đại Cùng Ma Chủ Tống Cái, Thái Ách Ma Chủ Nhạc Sơn Nhi vội vã chạy tới, bọn hắn đã bị ba đạo tặc kia trêu đến nổi giận, nhưng vượt qua Thiên Vực lại cần thời gian, một mực bị bỏ lại đằng sau, ở Vong Ưu Thiên không có gặp phải, ở Đại Cùng Thiên đối phương vừa vặn rời đi, bây giờ vội vã chạy đến Cực Ác Thiên, thế mà cũng chỉ thấy được mấy cái bóng lưng!

Chỉ là vừa nhìn, cũng đã đủ để cho bọn hắn xác định thân phận của ba người kia!

Hoặc nói là thân phận người trọng yếu nhất!

- Quả nhiên là Đế Lưu, khí tức không sai được...

Ánh mắt Yến Triệu Ca hung ác nham hiểm, giống như lãnh điện, hung hăng quát khẽ:

- Hắn... Hắn đến tột cùng là làm sao làm được?

Mọi người đều cực kỳ quan tâm một vấn đề, nhưng ai cũng không đáp được.

Bọn hắn xác thực phát hiện, người kia chính là Đế Tử Đại Xích Thiên, nhưng hắn đến tột cùng làm được bằng cách nào, này vẫn là bí mật!

- Đi hỏi hắn một chút liền biết!

Lúc này, Đế Nữ Đại Thương Thiên Lộ Tiểu Quân đột nhiên phi thân lên, kiếm quang giống như dải lụa chém về phía thiên ngoại, thẳng tắp trảm ở trên kẽ nứt mà đám người Phương Hành vừa biến mất, làm kẽ nứt sắp biến mất lớn hơn, sau đó nàng không chút nghĩ ngợi, vội vã bay lướt tới, thanh âm âm lãnh:

- Lần này sẽ không để cho hắn chạy thoát!

Đám ma đầu cũng tỉnh hồn, vội vã tiến đến!

Từ Vong Ưu Thiên đuổi tới Đại Cùng Thiên, lại từ Đại Cùng Thiên đuổi tới Cực Ác Thiên, ba "đạo tặc" kia lại trơn trượt như thế, từ đầu đến cuối không thể đuổi kịp, bây giờ khó khăn lắm bắt được bóng dáng của bọn hắn, lại không đuôi theo còn đợi tới khi nào?

Kẽ nứt bị Lộ Tiểu Quân đuổi theo chém một kiếm, làm kẽ nứt không thể hoàn toàn biến mất, thông đạo vẫn tồn tại, chỉ cần bọn hắn thông qua cánh cửa này, thì có thể theo bọn hắn đến Thiên Vực khác, sẽ không mất dấu, nộ khí trong lòng mấy ma đầu cũng đạt đến đỉnh phong, trong lòng đã quyết định, dù Thiên Vực kia là long đàm hổ huyệt cũng sẽ đi theo!

Thế nhưng thân hình phi tốc xuyên qua thông đạo, bọn hắn lại nao nao...

Phiến thiên địa này một mảnh hoang vu, đất khô cằn vô ngần, không phải nơi khác, lại chính là Thái Ách Thiên...

Mà bọn hắn vội vã đuổi theo ba người kia, cũng không tiếp tục chạy trốn, mà tay áo bồng bềnh lao thẳng về phía Tiên Đài, cấm chế chung quanh Tiên Đài đối với bọn hắn tựa hồ không có tác dụng gì, thân hình mờ mịt giáng lâm, ba người thủ một góc, chậm rãi ngồi xếp bằng...

Dùng nhãn lực của đám người Lộ Tiểu Quân càng thấy rõ ràng, vị Đế Tử Đại Xích Thiên mặc áo choàng huyết hồng kia giáng lâm đến Tiên Đài, cùng Đế Tử Đại Xích Thiên lúc đầu bị cầm tù ở trên Tiên Đài kia hợp lại với nhau!

Kể từ đó, bọn hắn đoán ra chân tướng đã không cần hoài nghi...

- Đế Lưu, ngươi làm chuyện tốt!

Đế Tử Thái Huyền Thiên Yến Triệu Ca xông tới, thân ở trên Tiên Đài, lạnh lùng nhìn Phương Hành.

Cho tới hôm nay, hắn cuối cùng mới đuổi kịp mấy đạo tặc kia, mặc dù không biết tại sao bọn hắn lại về Thái Ách Thiên, nhưng hiển nhiên bây giờ không phải thời điểm cân nhắc vấn đề này, gia hỏa này phách lối bá đạo, quấy Lục Ma Thiên đến hoàn toàn đại loạn, chọc giận đã không chỉ là mấy ma đầu bị tổn thất kia, còn có Đế Tử Thái Huyền Thiên và Đế Nữ Đại Thương Thiên ý đồ khống chế Lục Ma Thiên, càng làm cho tâm hắn cảm thấy bất an là, trong hồ lô của Đế Tử Đại Xích Thiên đến tột cùng muốn làm cái gì?

- Ha ha, bản Đế Tử làm cái gì để Yến Triệu điện hạ tức giận như vậy?

Phương Hành giáng lâm đến trên Tiên Đài rất bình tĩnh, tiện tay rót ba chén trà, phân cho hai đạo tặc khác.

- Ngươi nói ngươi làm cái gì?

Đế Tử Thái Huyền Thiên sâm nhiên trả lời, lạnh lùng đánh giá nam tử áo gai và tăng nhân áo trắng xếp bằng ở bên người Đế Lưu, thần sắc bình thản, đáy mắt hiển hiện sát cơ, thời điểm nói chuyện, tiên binh ma tướng ở chung quanh đều phi thân lên, bao vây Tiên Đài lại, chật như nêm cối!

Không riêng gì hắn, Vong Ưu Ma Chủ, Đại Cùng Ma Chủ, Cực Ác Thiên Tiểu Ma Chủ, thời điểm tới tham gia tiên hội cũng không phải độc thân đến, cao thủ, thân vệ mang theo một nhóm lớn, bây giờ cũng đã sinh động hẳn lên, chăm chú bao vây Tiên Đài!

Nếu như ở bình thường, bọn hắn còn sẽ có chút kiêng kị Đế Tử Đại Xích Thiên, nhưng lúc này đã không lo được.

- Ta chỉ là đi lấy một vài thứ ta muốn mà thôi, Yến Triệu điện hạ lại gấp cái gì?

Trên Tiên Đài,Đế Tử Đại Xích Thiên mặc cho một đám tiên binh vây quanh, không nóng không vội, khẽ cười nói.

- Ngươi là đang tìm cái chết...

Hai mắt Yến Triệu Ca cơ hồ đỏ bừng, sâm lãnh nhìn Phương Hành nói.

- Tiểu Quân rất hiếu kỳ, Đế Lưu đạo huynh hẳn là còn chưa đột phá 'Nhất', nhưng làm sao làm được điểm này?

Lúc này, trong ngực Đế Nữ Đại Thương Thiên Lộ Tiểu Quân ôm một thanh kiếm, chậm rãi đạp không đi đến, thanh âm y nguyên bình thản.

Chỉ là sắc mặt của nàng có vẻ hơi ngưng trọng.

- Đây chẳng qua là một trò vặt của ta, nói ra liền không chơi vui nữa!

Phương Hành cười một tiếng, cũng không chính diện trả lời, thuận miệng qua loa nói.

Lộ Tiểu Quân cũng không nói nhiều, nhìn Phương Hành thật sâu, sau đó nhẹ gật đầu nói:

- Ta không có nhìn lầm, bây giờ ngươi vẫn là Thái Ất cảnh, đây là không lừa gạt người được, trò vặt của Đế Lưu đạo huynh, quả thực để cho người ta suy nghĩ không thấu!

- Nghĩ mãi mà không rõ thì đừng nghĩ, tiếp tục thương nghị chuyện chúng ta muốn làm đi!

Phương Hành cười tủm tỉm, giống như vô sự mở miệng.

- Ngươi còn muốn tiếp tục thương nghị?

Trên không trung, một thanh âm tức giận vang lên, chính là Vong Ưu Ma Chủ Tiêu Bắc Minh, lúc này trong mắt hắn cơ hồ toát ra lửa, âm hàn nhìn Phương Hành, điềm nhiên nói:

- Vong Ưu Ma Cung của lão phu bị ngươi đốt, Tiên Viên hủy diệt, làm việc quá mức đến tận đây, ngươi còn muốn lão phu cùng ngươi thương nghị thứ gì?

Phương Hành nghe vậy cười ha ha:

- Lúc đầu ta không có ý định phóng hỏa, thế nhưng không phải ngươi không tin ta sao...

- Ngươi...

Vong Ưu Ma Chủ nộ khí xung thiên, kìm nén không được muốn trực tiếp xông lên.

Nhưng lúc này, Lộ Tiểu Quân bất động thanh sắc nhìn hắn một cái, lão ma đầu kia mới cưỡng ép nhẫn nhịn lại.

- Cho tới bây giờ, Tiểu Quân cũng không hiểu Đế Tử điện hạ làm chuyện này có tác dụng gì, chỉ bất quá, Vong Ưu Thiên và Đại Cùng Thiên thật là bị ngươi quấy đến không còn hình dáng, hai vị tiền bối tổn thất nặng nề, dù bây giờ Đế Tử điện hạ giao ra đồ vật vừa rồi đoạt được, cũng đền bù không được bọn hắn tổn thất, xem ra chỉ có thể mời điện hạ giao ra Hỗn Độn Tiên Viên và Thái Hư Bảo Thụ!

Lộ Tiểu Quân tâm bình khí hòa, nhàn nhạt khuyên nhủ.

- Cái kia không có khả năng, ta thua lỗ lớn!

Phương Hành lắc đầu, uống một ngụm trà.

- Cho tới bây giờ, ngươi mọc cánh khó thoát, còn cho phép ngươi tùy ý sao?

Đế Tử Thái Huyền Thiên Yến Triệu Ca không muốn nói thêm nữa, thân hình chậm rãi giáng lâm, tiên uy ấp ủ tới cực hạn.

- Ngươi biết vì sao ta trở về không?

Thời điểm sát cơ đầy trời, Phương Hành bỗng nhiên nhìn về phía hắn, nhẹ giọng hỏi.

Thần sắc của Yến Triệu Ca không thay đổi, âm thanh lạnh lùng nói:

- Vì sao?

Phương Hành uống cạn chén trà, sau đó ném cái chén đi, cười nói:

- Bởi vì vừa rồi làm xong cướp bóc đốt giết, hiện tại đến phiên bắt cóc tống tiền...


Bạn cần đăng nhập để bình luận