Lược Thiên Ký

Chương 1535: Đại lễ bậc này


- Trước nói cho ta biết sự khác biệt giữa tiên danh nhất phẩm và tiên danh nhị phẩm đi!

Phương Hành không nói nhiều, chỉ mặt đầy ý cười hỏi, bộ dạng có vẻ rất tự tin.

Nghe được Phương Hành hỏi tới chuyện đề thăng tiên danh, đám người Đại Kim Ô đều tưởng rằng Phương Hành nắm được tin tức về quan thứ mười, đè xuống kích động trong lòng, vội nói hết những gì mình biết cho Phương Hành. Thì ra, lưu tên trên Phong Thần bảng có thể được đến tiên lực cường đại gia trì, nhưng gia trì này cũng là có khác biệt, tiên danh tổng cộng phân cửu phẩm, phẩm giai càng cao, lực lượng tự nhiên càng mạnh. Về lý thuyết mà nói, bọn họ được đến tiên danh nhị phẩm, sau khi tiềm lực được hoàn toàn phát huy, có thể địch nổi Thái Ất thượng tiên. Chỉ là điều này cần phải trải qua vô số mài luyện, càng then chốt là, tiên danh nhị phẩm cũng có loại hạn chế nào đó, giới hạn bọn họ tăng trưởng thực lực tăng!

- Tiên danh nhất phẩm không chỉ khởi điểm càng cao, mà còn có thể nương theo tiềm chất bản thân, từng bước đề thăng. Đơn giản mà nói, chúng ta tu hành sẽ có giới hạn, trưởng thành đến giai đoạn nhất định liền sẽ dừng chân không tiến. Nhưng tiên danh nhất phẩm, trên lý thuyết căn bản chính là vô hạn, có thể liên tục trưởng thành, đây cũng là nguyên nhân chúng ta vô luận thế nào đều muốn đề thăng tiên mệnh!

Đám người Lệ Hồng Y thành thật nói.

Phương Hành nghe xong liền khẽ gật đầu, nói:

- Không khác mấy với suy nghĩ của ta!

Nói xong, thấy tròng mắt đám người Đại Kim Ô đều sáng ngời, nhìn chằm chằm chính mình, hắn bèn cười lớn, nói:

- Quan thứ mười thì đừng nghĩ, nghe đều chưa từng nghe qua. Chẳng qua lễ gặp mặt ta muốn đưa cho các ngươi lại cũng không kém quan thứ mười kia đâu. Các ngươi đề thăng tiên danh chẳng phải là muốn không bị giới hạn bởi Phong Thần bảng ư? Phong Thần bảng có khuyết điểm, cũng quyết định tiên danh các ngươi có khuyết điểm, kiện đại lễ ta tặng cho các ngươi ngược lại có thể bù đắp thiếu sót này, tuyệt không thua tiên danh nhất phẩm...

- Là thứ gì?

Đám người Đại Kim Ô nghe mà đều cả kinh, vội vàng hỏi.

- Chính các ngươi xem!

Phương Hành đứng dậy đi tới phía sau thần điện, mở ra một bức rèm, lại thấy sâu trong thần điện có một phương Huyết Trì, trong ao sinh trưởng một gốc cây nhỏ cao chỉ mới hơn trượng, cứng cỏi không có lá, nhưng trên đầu cành lại treo mười trái bộ dạng quỷ dị, chợt nhìn thì thấy hết sức bình phàm, nhưng nếu tử tế cảm giác liền có thể nhận thấy trong quả uẩn hàm tia sáng thần dị, tựa hồ có được sinh mệnh lực và đạo uẩn khó mà nói rõ, mỗi một trái đều tựa sâu không thấy đáy, thần thức bọn họ không thể hoàn toàn xỏ xuyên...

- Vương Quỳnh sư tỷ, ta thấy ngươi bản nguyên không đủ, nhục thân hư nhược, hẳn từng bị trọng thương, đúng chứ?

Phương Hành ha ha khẽ cười, tiện tay hái được một trái, ném cho Vương Quỳnh.

- Đây... Đây là vật gì?

Vương Quỳnh tiếp lấy trái cây, vừa thoáng ngửi, liền cảm giác khí tức trong cơ cuộn trào, lập tức biến sắc.

- Đây là Tạo Hóa quả, là một trang cơ duyên ta vô tình được đến trong đại tiên giới!

Phương Hành cười nhẹ một tiếng, hái tiếp một trái, lại cố ý không đưa cho Đại Kim Ô đã thèm đến nhỏ dãi, cười nói:

- Quả này cất chứa khí tức đáng sợ, thậm chí là quy tắc đại đạo, có năng lực khởi tử hồi sinh, đắp nặn tạo hóa, ta không biết Vương Quỳnh sư tỷ bị thương thế nào. Nhưng chỉ cần ăn vào một trái, cẩn thận luyện hóa, hẳn liền có thể hoàn toàn phục nguyên, tu vị cũng nhất định có thể tăng trưởng một cảnh!

- Khởi tử hồi sinh, đắp nặn tạo hóa?

Chợt nghe tám chữ này, đám người Lệ Hồng Y đều biến sắc, lộ ra thần thái khó mà tin tưởng.

Các nàng quá hiểu rõ ý nghĩa của tám chữ này, có phần không tin tưởng, cho rằng Phương Hành đang nói quá...

- Đúng rồi, quả này còn có một tên gọi khác...

Phương Hành như là cố ý, khẽ cười một tiếng, bỏ thêm một câu:

- ... Được người xưng là tiên mệnh!

- Tiên mệnh?

Thoáng chốc, đám người Đại Kim Ô trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Phương Hành, biểu tình giống như gặp quỷ. Bọn họ tuy dựa vào Phong Thần bảng mà thành tiên, nhưng trên thực tế, chinh chiến trong tinh vực bao nhiêu năm, há có thể không biết tính trọng yếu của tiên mệnh, đều biết đó là một loại tài nguyên quý báu, dù có là ở ba mươi ba tầng trời cũng trân quý dị thường, thậm chí có thể xưng là tài nguyên quan trọng nhất trên đường tu hành, chư tu Thiên Nguyên tu hành dựa vào Phong Thần bảng, phần nào đó là bởi bọn họ không lấy được tiên mệnh...

Đùa chắc...

Lời tiểu thổ phỉ này rốt cục là thật hay giả, hắn cứ vậy tiện tay hái xuống một trái cây hết sức bình thường từ một gốc cây nhỏ như là chậu hoa được trồng trong thần điện nhà mình, sau đó nói cho bọn họ đây là tiên mệnh trong truyền thuyết?

Chắc đổi thành bất cứ người nào đều sẽ không tin tưởng, thậm chí còn muốn châm chọc một trận!

Rốt cuộc cảm giác mà Phương Hành lúc này đem lại cho bọn hắn hệt như một tên ăn mày mặt mũi bẩn thỉu dưới phàm trần, trong ngực ôm lấy một đống sách nát, sau đó lắc đầu hoảng não nói cho ngươi “Chỉ cần ba văn tiền, bản thiên tư Đạo gia thần thông nghịch thiên này sẽ là của tiểu tử ngươi”!

Nhưng đám người Đại Kim Ô cũng biết Phương Hành bình thường tuy thích đùa, lại trước nay không thổi phồng chém gió những chuyện như vậy...

Bởi thế bọn họ chỉ ngây người thoáng chốc, tiếp theo liền trực tiếp xông lên!

Giống như sói đói chụp mồi, trực tiếp chộp tới trái trên cây quái dị kia. Chỉ là khi tay bọn hắn vươn đến, lại ngoài ý phát hiện, tay bọn họ cứ thế xuyên qua gốc cây quái dị, không đụng tới vật nào. Gốc cây nho nhỏ kia hệt như tồn tại ở trong hư vô, bọn họ có thể nhìn thấy, thậm chí cảm ứng được, lại khăng khăng không thể chạm tới...

- Ha ha, đừng vội đừng vội, thứ này người khác hái không được...

Phương Hành cười lớn, rất là đắc ý, tiện tay hái xuống mấy trái, cầm một trái đưa tới trước mặt Đại Kim Ô.

- Phương đại gia uy vũ!

Đại Kim Ô tròng mắt trợn tròn, nghĩ đều không nghĩ liền kêu một tiếng.

Phương Hành đắc ý, nhét cho nó một trái, sau đó lại cầm đến lắc lắc trước mặt Lệ Anh.

Lệ Anh tròng mắt nhỏ cũng trợn tròn, lập tức lớn tiếng nói:

- Đại ca thần thông quảng đại, anh vũ bất phàm, tuấn mỹ như tiên...

- Nói hay lắm!

Phương Hành đắc ý, nhét một trái cho Lệ Anh, sau đó ánh mắt không mang ý tốt quét nhìn Hàn Anh.

Hàn Anh vẫn sắc mặt lạnh lùng, trời sinh liền là bộ dạng nghiêm túc ít nói, lúc này vẫn cứ mặt không đổi biến sắc, lãnh đạm nói:

- Tuy đương sơ kết bái ngươi là đại ca, trong các huynh đệ bản lĩnh ngươi cũng là mạnh nhất... Nhưng ta sẽ không nói mấy lời mất mặt kia đâu!

- Ách...

Phương Hành nghe mà chớp chớp mắt, hai tay nâng lên tiên mệnh đưa cho hắn, thán nói:

- Chính là ta thích tính tình ngay thẳng này của ngươi!

- Phương sư tỷ...

Sau đó Phương Hành cười hì hì cầm trái tiên mệnh cuối cùng lắc lắc trước mặt Lệ Hồng Y.

Lệ Hồng Y nghiêng đầu nhìn hắn, tự tiếu phi tiếu nói:

- Rượu đều hầu ngươi rồi. Còn muốn thế nào nữa, khoan y giải đái chắc?

Phương Hành hù đến giật nảy mình, vội đưa tới tiên mệnh, miệng lẩm bẩm:

- Tuy ngươi cũng dễ nhìn, nhưng hổ cái không thể cưới!

Lệ Hồng Y lập tức ngẩn ngơ, tức đến lông mày dựng đứng.

Lệ Anh ở bên cạnh nghe thấy, nhịn không được tán thán nói:

- Đại ca là người thông minh!

- Bốp...

Lệ Hồng Y thình lình quất cho một tát, đánh văng Lệ Anh lên vách tường!

- Nếu đây thật là tiên mệnh, vậy đúng là so với tiên danh nhất phẩm trên Phong Thần bảng thì chỉ mạnh không kém...

Vương Quỳnh lấy được tiên mệnh sớm nhất, lúc này đã dùng hết mọi cách đi nghiệm chứng, tâm lý càng được đến chứng thực, cũng càng kinh hãi. Sau cùng quả thực khó che chấn kinh trong lòng, khó mà tin tưởng ngẩng đầu nhìn Phương Hành, nói:

- Phương sư đệ, phần đại lễ này, chúng ta cả đời cũng khó trả hết được. Đại lễ phong hậu nhất thế gian cũng chỉ đến thế mà thôi. Thật không biết nên cảm tạ ngươi thế nào, việc này nếu là truyền về Thiên Nguyên, thậm chí là Chư Tử đàn tràng, sợ rằng đều sẽ lập tức dẫn phát đại chấn động...

- Im lặng phát đại tài là được, không cần nói cho bọn họ!

Phương Hành cười mở miệng, dặn dò một câu, Vương Quỳnh thâm cho là đúng, gật gật đầu.

- Rốt cục ngươi làm sao mà được đến nhiều tiên mệnh như thế?"

Lệ Hồng Y nhịn không được mở miệng hỏi dò, các nàng dù rất hiểu bản lĩnh Phương Hành, giờ đây lại vẫn chấn kinh không nhẹ. Rốt cuộc có thể một hơi lấy ra nhiều tiên mệnh như vậy, đây đã không thuộc phạm trù bản lĩnh lớn hay nhỏ, đây mẹ nó chính là nghịch thiên a?

- Ha ha, lợi ích của làm Đế tử a!

Phương Hành cười lớn một tiếng, cũng không giải thích tỉ mỉ, khẽ cười một tiếng cho qua chuyện.

- Dù là Đế tử chân chính, sợ rằng cũng không có nhiều tiên mệnh như vậy để tiêu pha?

Đám người Lệ Hồng Y không phải kẻ ngu, biết Phương Hành không chịu nói kỹ thôi, lại cũng không hỏi nhiều. Trong tu hành giới, thăm dò tạo hóa của người khác là chuyện đại kỵ, bọn họ quan hệ đủ gần mới dám hỏi nhiều mấy câu...

- Cũng tốt, chuyện tiếp sau đây mới là thú vị...

Phương Hành thầm nghĩ trong lòng, không biết đang tính toán điều gì, lát sau mới nói:

- Được tiên mệnh, các ngươi không cần liều mạng đề thăng tiên danh như trước. Về phần tung tích quan thứ mười kia, chờ ta quay đầu giúp các ngươi thăm dò một phen, nếu có thể liền đoạt lấy phần tạo hóa này. Các ngươi cũng không cần một mực khổ thủ ở đây. Nói thực cho các ngươi biết, hiện tại người tới Tiên giới không ít, mười vạn Tiên Binh Tiên Tướng luôn là có, giờ vẫn đang quan vọng, còn chưa có ý ra tay, nhưng ai cũng không biết bọn họ sẽ tấn công lúc nào. Hiện tại các ngươi còn có thể tránh trong biển loạn lưu này, nhưng đợi đại quân tới, lại biết tránh đi nơi nào?

- Việc này ngược lại không giả, trên thực tế, trải qua đại nạn lần này mới phát hiện đại tiên giới quả thực nhân tài lớp lớp, một tên Liệt Dương Vương đã khó chơi thế rồi, ai biết còn sẽ có vương hầu tướng tướng khác đi qua hay không?

Lệ Hồng Y gật gật đầu, nói:

- Càng không cần nói đến còn có Đế tử, chúng ta cũng nên đi về Chư Tử đàn tràng, bế quan tu hành một thời gian...

- Tiểu thổ phỉ, ngươi muốn đi đâu?

Đại Kim Ô đáy mắt tinh quang tứ xạ, hưng phấn hỏi.

- Ta đương nhiên là trở về tiếp tục làm Đế tử...

Ngay lúc mọi người đang trêu đùa, chợt nghe ngoài Thần điện có người vội vàng tới báo:

- Tám trăm Thần Nô đều đã chém giết, không một ai trốn thoát, chỉ là vừa rồi có thám tử phát hiện, đã có rất nhiều Tiên Quân giết vào biển loạn lưu, thế tới hung hung, đã có mấy đạo thống bị bọn họ giảo sát...

Nghe được lời này, Phương Hành mới ý thức được, hiện nay chính là lúc chiến loạn...

Bạn cũ gặp lại, hắn hứng trí cũng rất cao, cười nói:

- Hồi lâu không gặp, lần nữa sóng vai tác chiến, thế nào?

Đám người Đại Kim Ô đều hưng phấn nhìn hắn:

- Ý ngươi là?

Phương Hành cười nhẹ một tiếng, nói:

- Ta đến cả tiên mệnh đều làm lễ gặp mặt tặng cho các ngươi, các ngươi cũng giúp ta một chuyện, được không?

Đám người Lệ Hồng Y đều nói:

- Cứ việc mở miệng là được!

- Tốt!

Phương Hành gật đầu, lạnh giọng nói:

- Nhóm tiên quân tiến vào biển loạn lưu này, một tên cũng đừng thả trở về!


Bạn cần đăng nhập để bình luận